Edit: Đỗ Y Y
Beta: HuynM
-
Khi Trà Trà và Vu Cố vừa mới kết hôn, hai người đã có một kì nghỉ ngắn hạn, khoảng nửa tháng.
Trà Trà đã quyết định nơi sẽ hưởng tuần trăng mật trước đám cưới, cô ấy muốn đến Vân Nam.
Trà Trà tìm khách sạn trước, ban đầu định đặt homestay, nhưng sau đó Vu Cố đổi thành khách sạn sao.
Trà Trà nói: “Homestay đẹp hơn khách sạn.”
Vu Cố suy nghĩ rồi nói: “Cách âm không tốt, nên ở khách sạn đi.”
Trà Trà nhìn lướt qua bảng giá, cảm thấy da thịt đau nhói, nội tâm mười phần không nỡ, “ tệ một đêm! Mười ngày .”
“Anh sẽ trả?”
“Một tháng tiền lương của anh đâu có nhiều như vậy?”
“Không sao.”
Vu Cố đã lên mạng đặt trước một khách sạn trong khi cô vẫn còn do dự.
Trà Trà ngoài miệng nói không muốn, nhưng cô ấy không thể không bắt đầu mong đợi nó trước khi xuất phát.
Đêm trước khi bay đi Côn Minh, Trà Trà chuẩn bị hướng dẫn đầy đủ, cần tận dụng thời gian, tốt nhất mỗi danh lam thắng cảnh nổi tiếng đều đến một lần.
Máy bay hạ cánh vào lúc sáng sớm, Trà Trà buồn ngủ đến mức không mở mắt ra đước, thân thể mềm nhũn dựa vào Vu Cố, vừa xuống máy bay liền bị cậu đánh thức, ngáp một cái.
Hai người bắt taxi về khách sạn, nhận phòng xong, Trà Trà nhào lên giường ngủ thiếp đi.
Vu Cố đưa cô ra khỏi chăn bông, trở mình, sau đó dùng một chậu nước ấm lau mặt cho cô, giúp cô thay váy ngủ trước khi cô tiếp tục ngủ.
Vu Cố tinh thần rất tốt, đến hơn một giờ sáng còn không thấy buồn ngủ, thu dọn hành lý, rửa mặt, tắt đèn rồi lên giường, ôm lấy thân thể cô, rồi nhắm hai mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Trà Trà dậy sớm hơn Vu Cố, cô duỗi tay sờ đồng hồ bên cạnh gối, mở mắt kiểm tra thời gian, đã gần trưa.
Trà Trà lập túc nhảy ra khỏi giường, đánh thức người đàn ông bên cạnh mình.
Vu Cố còn không mở mắt ra, không chút nghĩ ngợi ôm lấy eo cô, đè cô xuống giường, giọng nói khàn khàn mệt mỏi, “Ngủ thêm một lát nữa đi.”
Trà Trà nói: “Nhanh xuống giường đi, không được ngủ nữa, sáng hôm nay chúng ta phải đến Nhĩ Hải, nến không đi thì sẽ muộn mất.”
Vu Cố thay đổi tư thế, hai lòng bàn tay đặt bên hông cô, hơi thở của cậu rơi vào sau cổ cô, cậu nói: “Không đi nữa.”
Trà Trà chợt nghĩ đến một câu rất phổ biến trên mạng: Du lịch chính là nằm ở khách sạn và ăn cơm hộp.
Cô không muốn lãng phí thời gian ở khách sạn.
Trà Trà hạ quyết tâm, véo mu bàn tay cậu, “Không đi thì chúng ta có thể làm gì? Không thể cứ ngủ trong khách sạn.”
Vu Cố chậm rãi mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh, tầm mắt mờ mịt dần trở nên rõ ràng, cậu nói câu đầy ẩn ý: “Vẫn còn nhiều việc phải làm.”
Trà Trà mở miệng, định nói.
Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng có chút cộm.
Sau vài giây, Trà Trà đã ý thức được đây là thứ gì, mặt cô đỏ lên, “Đây là ban ngày, vẫn là buổi sáng đó.”
Vu Cố hôn lên cổ cô, giọng khàn đặc và có vẻ hối lỗi, cậu nói: “Anh xin lỗi, nhưng anh phải nói với em rằng đây là hiện tượng s/inh lý bình thường.”
Trà Trà không nói nên lời, bởi vì những gì cậu nói dường như có lý, cô không thể bác bỏ nó.
Vu Cố nói xong câu đó, liền trở mình, một tay chống cằm, cúi đầu nhìn cô, một tay khác thao tác điều khiển từ xa để đóng rèm lại.
Trà Trà vừa thấy ánh mắt cậu liền biết cậu muốn làm cái gì, cô e thẹn mà chối từ: “Buổi tối, chúng ta sẽ làm việc đó khi chúng ta trở về vào buổi tối.”
Rèm cửa đã ngăn chặn ánh mặt trời ở bên ngoài, bên trong chỉ còn ánh sáng tối tăm, Vu Cố từ mặt cô hôn đến môi, không nhẹ không nặng cắn một cái ngay môi cô, “Ban ngày cũng có thể.”
“Muốn ra ngoài sao.”
“Anh như vầy sao có thể ra ngoài?” Ánh mắt Vu Cố vô tội nhìn cô.
Trà Trà mặt đỏ bừng, “Vậy chờ anh khỏe lại, chúng ta sẽ xuất phát.”
“Một lần, chỉ một lần, được không?”
Vu Cố ôn tồn thương lượng với cô, cũng không chờ cô gật đầu, những ngón tay gầy gò và trắng nõn chậm rãi siết chặt cổ tay cô.
Trà Trà nhẹ giọng thúc giục: “Vậy anh nhanh lên đó.”
Cô vẫn đang nghĩ đến việc đi chơi.
Vu Cố đồng ý, sau đó duỗi tay tắt đèn, trong phòng ánh sáng đột nhiên mờ đi.
Trà Trà cho rằng hai người ở trên giường thời gian không quá một tiếng đồng hồ.
Chỉ một lần, có thể mất bao lâu?
Nhưng hiển nhiên là trong khoảng thời gian bận rộn này, cô không có cơ hội thân mật với Vu Cố, đã quên mất thực lực của Vu Cố.
Độ bền bỉ không phải giả.
Thể lực cũng rất tốt.
Dường như không cảm thấy mệt mỏi.
Vu Cố còn đặc biệt thích dùng cà vạt trói chặt cổ tay cô, để trên đầu giường.
Trà Trà tóc ướt dầm dề, mồ hôi đầm đìa, cô có chút chịu không nỗi, giọng nói trở nên khàn khàn, “Anh không sao chứ?”
Vu Cố dỗ dành cô và nói rằng mình ổn.
Sau đó hành động không dừng lại.
Trà Trà muốn cầu xin cậu nhanh lên, Vu Cố duỗi tay che kín miệng cô, hôn không ngừng dừng ở tai cô, cậu từng lần một dụ dỗ nói: “Thật sự muốn nhanh.”
Trà Trà sẽ không tin lời nào của cậu.
Vì vậy, tại thời điểm này, cậu ta chính là một kẻ lừa đảo không hơn không kém.
Một buổi sáng, hai người bọn họ đã lộn xộn với nhau, thỉnh thoảng Vu Cố sẽ đưa cô ấy đến những nơi lung tung như sofa và phòng tắm làm bậy.
Trà Trà thậm chí không nghĩ đến việc ra ngoài, vì vậy cô nhắm mắt liền ngủ.
Đây là một công việc tốn thể lực.
Khi Trà Trà tỉnh lại thì trời đã tối, cô thức dậy vì đói, sau khi vén chăn liền đứng dậy, cô thấy bộ váy ngủ trên người đã thay, cô bước lên chiếc thảm lông bằng đôi chân trần, lặng lẽ không tiếng động đi đến phòng khách.
“Dậy rồi sao?”
“Ừm.”
“Anh đã yêu cầu người phục vụ giao bữa ăn.”
Trà Trà gật gật đầu, sau đó ngồi bên cạnh anh, cô có chút không vui, “Tôi không đến được hồ Nhĩ Hải.”
Vu Cố không thực sự quan tâm, “Ngày mai chúng ta đi.”
Trà Trà oán giận nói: “Những chiến lược tôi đưa ra đều vô dụng.”
Kế hoạch đều bị gián đoạn.
Vu Cố nắm tay cô, cắn một cái trên đầu ngón tay, “Anh giúp em làm lại một cái khác.”
Thực hiện chiến lược là một việc rất vất vả, tốn nhiều thời gian và công sức, Trà Trà nghĩ nghĩ tính toán, “Cũng không cần, tạm chấp nhận tạm chấp nhận vẫn có thể dùng được.”
Chuông phục vụ vang lên.
Vu Cố bước đến mở cửa, người phục vụ đẩy toa ăn đến đưa bữa tối.
món canh, vị nhạt.
Trà Trà uống một ngụm canh trước, hơi đầy bụng, nàng ngẩng mặt lên, hỏi: “Sao anh không gọi mấy món đặc biệt?”
“Sợ em ăn không quen.” Vu Cố lại nói thêm: “Dạ dày em không tốt.”
Trà Trà ăn xong cơm tối, lại hỏi: “Buổi tối chúng ta đi đâu?”
Bây giờ đã gần giờ.
Dường như không còn hoạt động giải trí nào cả.
Vu Cố nghĩ nói: “Đi ra ngoài đi dạo đi, mua chút đồ.”
Trà Trà ợ một cái, cầm lấy cốc nước trên tay, nhấp một ngụm nước, sau đó cô hỏi: “Anh mua cái gì? Anh có thứ gì quên mang theo à?”
Quần áo và dụng cụ cá nhân đều mang đủ.
Vu Cố nói: “Đồ dùng tránh thai.”
Trà Trà: “……”
Vu Cố một chút đều không cảm thấy xấu hổ, ánh mắt cậu chân thành, “Khách sạn chuẩn bị đã dùng xong rồi.”
Đã qua sử dụng, từng thứ một, đầy ắp, tất cả đều bị ném vào thùng rác.
Trà Trà dùng ngón tay chọc vào eo cậu, “Anh còn không biết xấu hổ mà ở đó nói.”
Vu Cố nhìn cô cười cười, “Sao lại không thể nói?”
Cậu một tay chống lưng ghế, khom lưng cúi người, hôn lên khóe môi cô, nói tiếp: “Hơn nữa kích cỡ cũng không thích hợp, tốt hơn hết là anh đến cửa hàng mua lại.”
Trà Trà thực sự không nói nên lời, cô giả vờ tức giận, vẻ mặt hung tợn đẩy cậu ra, “Muốn mua thì anh tự mua đi, nhưng em sẽ không đi, quá mất mặt.”
“Mất mặt?”
“Chính là mất mặt.”
“Vậy thì không mua.” Vu Cố làm bộ làm tịch nói đùa với cô, “Xem ra Trà Trà của chúng ta rất muốn có một đứa con với anh.”
Trà Trà lập tức phản bác: “Em không có.”
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, tức muốn hộc máu mà nói: “Vậy anh đi đi, em sẽ đi cùng với anh!”
Thà xấu hổ còn hơn sinh con lúc này.
Trước khi ra ngoài vào buổi tối, Trà Trà còn mở hết cửa sổ để thông gió, nếu không cô luôn cảm thấy bên trong có một mùi khó tả.
Vu Cố tỏ vẻ hoài nghi, “Thật sự có mùi lạ sao? Sao anh lại không ngửi được?”
“Chính là mùi của anh rồi, anh đương nhiên không thể ngửi được.”
Vu Cố làm cô ấy khó chịu, trong khi cậu đang kìm lại tiếng cười của mình.
Có một số chuỗi cửa hàng tiện lợi gần khách sạn.
Trà Trà ở ngoài cửa cọ tới cọ lui ngượng ngùng đi vào, Vu Cố nắm tay cô, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu tiếc nuối, trong lòng tràn đầy ý nghĩ đối với cô, “Nếu không muốn thì thôi vậy.”
“Anh không thể tự mình đi mua sao?”
“Anh là một người đàn ông, anh cũng hơi xấu hổ.”
“Vậy em không biết xấu hổ sao?”
Vu Cố cũng không biết bị cái gì, dạo này lại thích chọc ghẹo vợ mới cưới.
Cậu thở dài, nói:’ “Là anh không đứng ở góc độ của em để suy nghĩ vấn đề, chúng ta không mua, lương tâm cũng không qua được, không thể miễn cưỡng được.”
Trà Trà nghiến răng, nhe răng trợn mắt bộ dạng đáng yêu cực kỳ.
Vu Cố đứng sang một bên cố nén cười, cậu nói: “Nếu lần này em có thai, em cứ sinh con, anh sẽ nuôi nó.”
Trà Trà tức giận đến mức nhắm mắt lại, chuẩn bị tâm lý rồi mở mặt, cô nói: “Anh đi mua đi, em ở cửa chờ.”
Một người đàn ông! Hông lẽ da mặt so với cô còn mỏng sao?
Vu Cố nói: “Nhân viên cửa hàng sẽ coi anh như một tên cặn bã không giữ đạo đức.”
Trà Trà không thể nói chuyện với cậu, vì vậy cậu ta lùi lại một bước: “Chúng ta cùng nhau vào thôi.”
“Cũng được.”
Bao cao su được đặt gần quầy thu ngân, Trà Trà đợi một hồi lâu, phát hiện Vu Cố giống như không muốn làm điều đó.
Cô tự tẩy não chính mình, nơi này lại không phải Bắc Thành, nhân viên cửa hàng cũng không quen biết bọn họ, không có quan hệ.
Vì thế, Trà Trà dũng cảm vươn tay ra, cúi gầm mặt đặt lên quầy thu ngân, giọng nói như tiếng muỗi: “Bao nhiêu tiền?”
Vu Cố lúc này mới chậm rãi nhắc nhở: “Mua sáu hộp, lấy mấy cái khẩu vị thử một chút.”
“……”
Không khí lúc này như đứng lại.
Trà Trà cảm thấy mặt như bị lửa đốt, nóng bừng, từ cổ đến tận mang tai đỏ bừng, thật lâu cũng không hết, cô cũng không dám ngẩng mặt lên xem biểu hiện của nhân viên cửa hàng.
Vu Cố thấy cô ngốc tại chỗ, từ kệ hàng chọn khẩu vị khác biệt, trải nghiệm sản phẩm khác biệt, đặt ở cùng nhau, xếp chúng lại với nhau và bình tĩnh nói với nhân viên: “Tính tiền đi.”
Nhân viên cửa hàng nhìn hai người bọn họ vài lần.
Thực sự không có nhiều người mua sáu hộp một lúc.
Cái này dùng đến khi nào?
Hông lẽ tích trữ cho năm sau luôn à?
Tuổi trẻ thật tốt, xem ra thể lực của người đàn ông này cũng không tồi, cô gái bên cạnh quả thật là may mắn.
Nhân viên cửa hàng nhìn Trà Trà bằng ánh mắt hâm mộ, đầy ghen tị.
“Tổng cộng .”
“Hẹn gặp quý khách lần sau.”
Cơ thể Trà Trà cứng đờ, Vu Cố nắm tay cô rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Gió lạnh bên ngoài thổi đi không ít nhiệt độ trên mặt cô, nhưng sắc mặt cô vẫn rất ửng hồng, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh mua nhiều như vậy, còn muốn mang về Bắc Thành dùng sao?”
Vu Cố nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, nở nụ cười: “Đương nhiên không phải.”
Vẻ mặt của Trà Trà trở nên khá hoảng sợ, tiểu thục nữ bị âm mưu của Tiểu Vu làm cho phát hoảng, buộc miệng thốt ra: “Anh định giết tôi sao!?”
Giọng nói rơi xuống đất, cô lại đỏ mặt.
Vu Cố nhếch khóe miệng lên, “Anh làm sao bỏ được, em nghĩ xấu về anh quá rồi.”
Trà Trà hiện tại rất hối hận, đặc biệt hối hận, cô hạ quyết tâm, “Từ nay về sau em sẽ không bao giờ cùng anh đi mua loại đồ vật này nữa.”
Vu Cố ôn nhu nói: “Về khách sạn trước, muốn đánh muốn chửi tùy em.”
Ngày đầu tiên đến Vân Nam, Trà Trà đều ở trong khách sạn.
Nhưng cô không ngờ rằng, ngày hôm sau cô gần như lặp lại hoạt động của ngày đầu tiên.
Trong phòng ngủ có hương vị sặc người, nồng tanh khiến cô không thể nhấc nổi cánh tay mệt mỏi của mình, những Vu Cố vẫn tràn đầy năng lượng và sảng khoái.
Trà Trà đã quên mất việc du ngoạn từ lâu, cô chỉ mong chính mình có thể ngủ một giấc thật ngon.
Trong những ngày đầu tiên, cô thậm chí phải nhờ Vu Cố hỗ trợ những việc thường ngày như việc ăn cơm uống nước, tắm rửa thay quần áo.
Không phải cô lười biếng, mà thật sự không có chút sức lực.
Tóm lại chỉ trong tám chữ -----ngày đêm điên đảo, sống mơ mơ màng màng.
Khi Trà Trà cảm thấy bản thân tỉnh táo trở lại, đã là ngày thứ tư của chuyến đi.
Cô nằm trên giường, lười biếng dựa vào gối đầu, mới có thời gian xem tin nhắn WeChat trên điện thoại.
Sau khi trả lời tin nhắn của cha mẹ và anh trai.
Còn lại chính là bạn bè.
Trần Tâm Ý nhắn nhiều nhất, hầu như mỗi ngày đều có.
[ Vân Nam có đẹp không?! Có đẹp hay không! Gửi nhanh vài tấm ảnh phong cảnh cho tôi đỡ thèm nhé! ]
Trà Trà ngượng ngùng nói với Trần Tâm Ý, mấy ngày nay cô ấy thậm chí không ra khỏi cửa khách sạn.
Cô trả lời: [ Khá đẹp, camera điện thoại bị hỏng rồi, không có chụp ảnh.
]
Trần Tâm Ý chỉ đơn giản là tin lời cô và hỏi: [Tuần trăng mật như thế nào rồi? ]
Trà Trà: [: ( ]
Trần Tâm Ý: [Đây là biểu cảm gì? Cậu và chồng cậu cãi nhau sao? ]
Trà Trà: [ Không có, vẫn rất tốt.
]
Trần Tâm Ý lập tức hiểu ngay, [ gánh nặng ngọt ngào, tôi hiểu được, bây giờ chắc cậu còn ở trên giường nhỉ? Tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa hi hi hi.
]
Nói xong câu này, Trần Tâm Ý liền phớt lờ cô.
Trà Trà buồn bực ôm điện thoại, cô quay đầu liền thấy, trong ngăn tủ đã thiếu hai hộp bao cao su, muốn hết cũng không phải không có khả năng.
Cô từ từ rời giường, gói ga giường thành quả bóng, ném vào trong rổ, sau đó mở quạt thông gió trong toilet, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý của cô hay không mà mùi trong phòng ngủ kia mùi vị thanh đạm hơn nhiều.
Vu Cố nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, liền biết cô đã tỉnh.
Cậu bước đến trước mặt cô, nhìn nàng cười cười, “Buổi tối đi dạo chợ đêm?”
Trà Trà bây giờ đã hai ngày chưa đi đường, chân run lẩy bẩy, người gầy gò, cô nói: “Em không còn sức lực.”
Đã bị rút cạn rồi.
Nghĩ đến đây cô không thể không ngước mắt lên nhìn anh.
Tại sao anh không thấy mệt chút nào?!
Vu Cố nhấp môi, “Không đi sao?”
Trà Trà nói: “Chờ em ăn no, nếu có năng lượng liền đi dạo.”
Vu Cố đương nhiên không ý kiến, “Được.”
So với việc ra ngoài dạo phố, cậu càng vui khi ở trong khách sạn.
Quả nhiên Vu Cố có rất nhiều năng lượng, Trà Trà tắm rửa xong thay một bộ váy ngủ, bọc lấy hơi nước ẩm ướt đi ra sấy tóc, hai mắt cậu liền tối sầm lại.
Trà Trà sấy tóc được một nửa, cảm thấy năng lượng như được hồi phục, cô nói: “Ra ngoài đi dạo phố đi, em vẫn chưa ra ngoài.”
Vu Cố thuận tay đóng cửa phòng, đột nhiên đẩy cô lên giường, “Hôm khác.”
Bản thân cô lúc này cũng không biết mình hấp dẫn đến mức nào, môi hồng răng trắng, thân thể thơm tho, đôi mắt trong veo như nước, dáng người quyến rũ như hoa.
Gió đêm thổi tung tấm rèm bên cửa sổ.
Từ khe cửa sổ lộ ra từng âm thanh uyển chuyển nhỏ vụn, giống chú mèo nhỏ đang rầm rì.
Sung sướng đạt tới tột cùng, liền có chút không chịu nổi.
Vu Cố đặt tay lên môi cô, “Chịu không nỗi liền cắn anh,”
Trà Trà cũng không khách khí với anh, khóe mắt cô long lanh như nước, bờ môi hơi hơi đỏ lên, giống như một con thiên nga sắp chết đang ngửa cổ lên, đường cong tuyệt đẹp, cô há miệng cắn ngón tay cậu.
Liên tiếp mấy ngày không rời khỏi cửa phòng khách sạn.
Khi Trà Trà nói chuyện giọng nói có chút khàn, cô thề rằng sẽ không bao giờ đi nghỉ với Vu Cố nữa trong đời! Thật là đáng sợ!
Không còn một hộp nào trên tủ đầu giường.
Vào ngày cuối cùng của tuần trăng mật, Vu Cố dường như cuối cùng cũng nhớ ra hai người tới đây để du lịch, nên mở lòng từ bi để cô nghỉ ngơi nửa ngày, buổi tối đưa cô đến chở lớn nhất ở Vân Nam.
Trà Trà mặc quần áo địa phương, trang điểm theo phong cách Thái Lan, cô quay hai vòng trước mặt Vu Cố, “Thế nào?”
Vu Cố nói: “Rất xinh đẹp.”
Trà Trà nghe thấy lời khen, trong lòng những điều không vui điều bị quét sạch, cô đứng trước gương tự mãn nói: “Trên thế gian này làm sao lại có người đẹp như vầy chứ.”
Vu Cố bật cười, “Tiểu mỹ nữ, đi thôi.”
Trà Trà cười tủm tỉm nắm lấy cánh tay cậu, vừa đi vừa nhảy nhót, “Một lát nữa chúng ta sẽ chụp thật nhiều tấm ảnh, rồi sẽ mua ít đồ lưu niệm đem về.”
“Được thôi, tuân mệnh.”
Chợ đêm bán hàng rong có nhiều loại, cái gì cũng có bán, còn có cả một số tiết mục đặc sắc của địa phương.
Trà Trà đã nhìn trúng hồ lô ở đây, vẫy tay lên mua ba cái.
Vu Cố hỏi: “Tại sao lại mua nhiều như vậy?”
Trà Trà nói: “Bởi vì muốn đưa cho nhiều người.”
Trà Trà đã chuẩn bị quà cho bạn bè và đồng nghiệp thân thiết của mình, sau khi mua xong họ đều đặt ở chỗ của chủ quán, chờ bọn họ khi rời đi sẽ cùng nhau quay lại mang đi.
Trà Trà vốn dĩ muốn mua một đôi dép đan bằng rơm cho Vu Cố, nhưng Vu Cố nói không cần, cậu chạm vào mặt cô, “Các cặp đôi không nên tặng giày, sẽ càng đi càng xa.”
“À.”
“Em hôn anh một chút đi, coi như đưa anh lễ vật.”
“Hôn một chút là được sao?”
“Ừm.”
Trà Trà nhón chân nhắm mắt, ở nơi công cộng hôn anh một chút.
Vu Cố khẽ cười: “Thật ngọt.”
Chợ đêm giờ đóng cửa.
Chiến lợi phẩm của Trà Trà, tất cả đều xách ở trong tay.
Trước khi rời đi, Trà Trà đã tự sướng bằng điện thoại di động của Vu Cố, cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính.
Trở lại khách sạn, Vu Cố kêu cô đi tắm trước, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý để hai người trở về Bắc Thành.
Vì không phải bắt chuyến bay sớm vào ngày hôm sau, Vu Cố hôm nay muốn có một buổi tối no nê.
Trà Trà không yêu cầu tha thứ, cảm thấy làm vậy rất mất mặt.
Nhưng cô thực sự không chịu nổi kiểu chúc phúc này.
Bây giờ trong đầu cô đều là > >.
Cẳng chân nhũn ra, trong lòng đầy sợ hãi.
Cô nhìn Vu Cố bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, mặt mũi trắng nõn, bên tai đỏ bừng cảm thấy thẹn kêu cậu: “Lão công.”
Vu Cố nhướng mày, dùng ngón tay để tháo cà vạt.
Trà Trà rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục bày tỏ sự đáng thương, “Chúng ta đêm nay……ngủ bình thường được không?”
Vu Cố tặc lưỡi, ôn ôn hòa hòa mà cười, kéo cà vạt xuống, thuận tay đặt ở một bên, “Được.”
Trà Trà thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã thoát khỏi bóng đêm, nhưng lại thấy Vu Cố tiếp tục cởi bỏ áo sơ mi, cô chợt hoảng hốt, co rụt người lại, trận trọng hỏi: “Lão công, anh làm gì vậy?”
Trà Trà nhớ rằng Vu Cố thích nghe cô gọi cậu là lão công, mỗi lúc như vậy, tâm trạng cậu liền tốt lên.
Vu Cố nhíu mày, “Cởi áo.”
Trà Trà lắp bắp, “Mặc quần áo ngủ đi.”
“Anh sẽ thay đồ ngủ.”
“Ồ, vậy là được.”
Vu Cố cởi áo sơ mi, cởi th/ắt lưng trước mặt cô, và đặt ngón tay lên lưng quần.
Trà Trà ngay lập tức quay lưng, và quay lại sau khi Vu Cố thay đồ ngủ xong.
Ban đêm tắt đèn, Trà Trà bị cậu dùng đôi tay ôm lấy eo, hơi thở ấm áp của câu, giọng nói lưu luyến, “Trà Trà, gọi anh là lão công nữa đi.”
Cô không chịu.
Cậu lại bắt đầu làm điều ác.
Trong bóng tối, cô kìm lại khuôn mặt đỏ bừng của mình, “Anh như vầy mà làm thầy người khác sao?”
Vu Cố cắn môi, từ lồng ngực phát ra vài tiếng cười trầm thấp, cậu hôn lên vành tai cô, nói: “Em cũng muốn gọi anh là lão sư à? Cũng được thôi, anh không phiền.”
Vu Cố như tìm được niềm vui mới, “Thôi, gọi thêm vài lần nữa đi.”
Trà Trà dùng chân đá cậu, “Không.”
Mắt cá chân của cô bị cậu nắm chặt, “Lão sư vẫn là lão công, em chọn một người đi.”
“Anh thật không biết xấu hổ.”
“Số ba.”
“Vu Cố, anh thật không biết xấu hổ.”
“Số hai.”
Trà Trà đã bị đánh bại, cô lựa chọn đầu hàng.
Cô tức giận nói: “Lão công, ngủ ngon.”
Vu Cố dừng một chút, nói: “Ngủ ngon, bảo bối của anh.”
Chiều ngày hôm sau, hai người trở về Bắc Thành bằng máy bay.
Sau khi hạ cánh, Vu Cố liếm môi, cậu như suy tư gì nói: “Từ nay về sau chúng mỗi năm đều đi tuần trăng mật một lần.
“……” Trà Trà yếu ớt, “Anh tha cho em đi.”
Sau khi trở về, người thân và bạn bè chắc chắn sẽ dò hỏi xem rằng tuần trăng mật mười ngày của cô như thế nào, tại sao cô ấy lại không đăng một bài viết?
Khi họ hỏi, Trà Trà cũng không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói cô xém chút nữa chết ở khách sạn sao?
Đồng nghiệp nữ trong công ty là người có kinh nghiệm sa trường dày dặn.
Cô ấy hỏi: “Mấy ngày nay chắc cô đã có một khoảng thời gian rất dễ chịu?”
Trà Trà đáp: “Cũng không có.”
Cô liếc nhìn Trà Trà, dùng ngữ khí của một người từng trải, “Cô không cần ngại ngùng, tôi hiểu mà.”
Không, cô không hiểu.
Chồng của cô trông rất nhã nhặn, không giống người có năng lực đó, cô chắc là mình không đau khổ.
Có thể có thể có thể…..
làm?
Đó là những gì cô muốn về nó sao?
Dù Trà Trà đã kết hôn, nhưng cũng không chống đỡ phong cách ăn nói thẳng thắn của chị gái này.
“Nghe nói cậu ta là giáo viên đại học, nho nhã, cao gầy, đoán chừng về sau lại càng không được.”
Trà Trà cúi đầu không nói lời nào.
Cậu ta làm được, còn làm rất tốt.
Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại đương sự chính là đang hối hận.
Trà Trà: Mười đêm tân nương chính là tôi! Tí nữa là mất mạng, không còn gì.
Tiểu Vu: Sang năm còn muốn đến nữa.
Phù hộ cho tôi ngàn vạn năm không xảy ra chuyện gì.
Hẹn gặp lại ngày mai!.