Editor: Thùy Linh
Hai người đi du lịch xong lại trở về những ngày bận rộn như trước. Lý An Nhiên đẩy nhanh tiến độ công việc nên mỗi ngày đều tăng ca đến khuya. Niệm Sơ cũng ngày đêm cày tác nghiệp
Trận chung kết kết thúc sẽ có triển lãm tranh vào tháng sáu, sau đó sẽ mời khách quý và giám khảo bỏ phiếu bình chọn
Quá trình dài lâu quen thuộc
Mỗi tác giả sẽ được mời đến, Niệm Sơ đã tham gia hai lần triển lãm tranh nhưng không giống như lần này
Lý An Nhiên đưa cô đi
Trong xe, Niệm Sơ ngồi cạnh Lý An Nhiên, cô nhớ đủ chuyện trước kia lẩm bẩm
“Anh lúc nào cũng cẩn thận chăm sóc em, nhưng em lại không..”
Cô mới nói được một nửa thì Lý An Nhiên lên tiếng
“Bởi vì em là trân quý của anh.”
“Cho nên anh phải bảo vệ em để không có chuyện gì xảy ra.”
Anh hy vọng Niệm Niệm của anh mãi vô tư tươi cười như vậy
Giống như cô gái nhỏ trước kia, vừa đơn thuần, thiện lương lại thiên chân
Đến nơi, hai người chào hỏi chủ sự sau đó đi xem một vòng. Lý An Nhiên kéo cô đến một bên nói nhỏ
“Niệm Niệm…”
“Dạ?”
“Anh thấy tranh của bọn họ không đẹp bằng tranh của em.”
Niệm Sơ dở khóc dở cười, còn anh làm làm như đó là chuyện đương nhiên
“Không nghe anh, anh lúc nào cũng thiên vị em.” Cô bất đắc dĩ phản bác
“Ừ, đúng nhỉ.” Lý An Nhiên gật đầu, bừng tỉnh ngộ: “Đúng là anh đối với em còn bất công.”
“Thật là anh cảm thấy em giỏi hơn họ.” Anh lại nghiêm túc bổ sung
Niệm Sơ: “….”
Triển lãm tranh diễn ra cả một buổi sáng cho đến gần trưa. Kết quả thì buổi chiều mới công bố, sau đó họa sĩ đạt giải sẽ phát biểu cảm nghĩ, toàn bộ triển lãm tranh viên mãn kết thúc
Bỏ phiếu xong Niệm Sơ cùng Lý An Nhiên đi ra ngoài ăn trưa. Sườn, thịt kho tàu và giò heo hầm, ăn đến vô cùng thỏa mãn. Giữa trưa lại lên xe nghỉ ngơi đợi kết quả
Hai giờ chiều, nhân viên sắp xếp bàn ghế
So với buổi sáng náo nhiệt thì bây giờ vắng hơn, bên phải là bục nhận giải, ở dưới là dãy ghế nhung màu đỏ
Sắp xếp chỉnh tề, sau lưng còn dán tên mỗi người
Niệm Sơ nắm tay Lý An Nhiên đi tìm chỗ ngồi
Nghi thức trao giải bắt đầu, đầu tiên là các vị chủ sự phụ trách phát biểu, vừa dài dòng buồn ngủ, Niệm Sơ dựa đầu lên vai Lý An Nhiên, vô thức chơi ngón tay anh
“Hồi hộp không?” Anh nghiêng đầu lại hỏi nhỏ
“Có”, Niệm Sơ lần này không che giấu mà gật đầu
Ai cũng sẽ hồi hộp như cô
Niệm Sơ nhìn mọi người xung quanh, hóa ra ai cũng vậy
Người trên bục nói chuyện không nhanh không chậm, bắt đầu chuẩn bị đọc kết quả
“Trong tay tôi lúc này là kết quả rất khó để đoán trước. Không để mọi người chờ thêm nữa, sau đây tôi xin công bố.”
“Giải ba lần lượt là Trương Ôn, Tôn Nham, Tô Phi.”
“Giải nhì là..”
Công bố lần lượt những cái tên làm Niệm Sơ càng hồi hộp siết chặt tay Lý An Nhiên
Giải ba có ba ngời, giải nhì có hai còn giải nhất chỉ có duy nhất một người
Người trên bục đã công bố xong giải nhì
“Tiếp theo là giải nhất.”
Niệm Sơ ngừng thở, ánh mắt không rời trên bục
Bên tai nghe thấy rõ ràng
Một giọng nam phấn khởi vang lên, giống như là một ảo giác
“Lần này giải nhất của cuộc thi Lưu Huỳnh chính là…”
“Niệm Sơ!”
“Năm ấy họa sĩ trẻ hai mươi tuổi đã tham gia ba lần, hai lần đến trận chung kết, hiện giờ đã đạt được quán quân.”
“Chúng tôi xin chân thành chúc mừng cô!”
Mọi người vỗ tay còn Niệm Sơ ngây ngốc mờ mịt đứng lên, trong mắt không biết gì, người ở trên bục vẫn còn đang nói
“Xin mời Niệm Sơ phát biểu cảm nghĩ.”
Lại vỗ tay lần nữa Niệm Sơ mới hoàn hồn
Lý An Nhiên đẩy nhẹ cô về phía trước, cô đi lên bục, cả người còn không dám tin là thật
Ánh đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, vừa sáng vừa chói mắt
Cô nhìn những gương mặt xa lạ phía dưới, cuối cùng lại dừng lại gương mặt quen thuộc đang mỉm cười với cô
Lý An Nhiên vỗ tay
Niệm Sơ nhẹ nhàng cười khẽ
Cô rũ mắt, nhận micro trong tay, giọng nói bình tĩnh
“Bức tranh này được gọi là Khu vườn bí mật, bởi vì mỗi người khi còn nhỏ luôn tưởng tượng ra một nơi như vậy. Ở một nơi vắng vẻ không người, là một căn nhà nhỏ, sinh hoạt hằng ngày.”
“Nhưng mà càng lớn lên, hiện thực sẽ phá vỡ trí tưởng tượng nên những điều như vậy rất đáng quý.”
“Tôi muốn lưu giữ lại kỷ niệm đẹp này.”
Niệm Sơ nói xong mọi người liền vỗ tay, cô ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp lại kiên định, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng, cô chậm rãi mở miệng
“Hi vọng mọi người đều có thể giữ lại những ước mơ ban đầu của mình, tìm được quá khứ, tìm được con người của chính ta.”
Triển lãm tranh kết thúc, truyền thông đua nhanh đưa tin về giải Lưu Huỳnh. Niệm Sơ là quán quân nên luôn được thấy ở các trang báo lớn
Khác với những người trước, bức tranh của Niệm Sơ vô cùng giản dị nhưng lại được nhiều người yêu thích
Đặc biệt là câu nói kia, khiến nhiều người tán thưởng
[ Má ơi, bức tranh này giống hệt như trí tưởng tượng của tôi, tại sao lại có người vẽ đẹp đến như vậy nhỉ? ]
[ Tác giả nói đúng ý tôi, huhuhu chuẩn bị từ chức về quê thôi! ]
[ Nói thật thì đây là tác phẩm đẹp nhất từ trước đến nay ]
Bình luận trên trang web tăng vọt, người theo dõi weibo Niệm Sơ cũng tăng. Vì truyền thông sôi nổi đưa bài nên weibo Niệm Sơ gần nghìn người theo dõi
[ Em siêu thích tranh chị vẽ luôn aaa tại sao bây giờ mới phát hiện ra chị chứ, đáng tiếc quá ]
[ Rất thích Khu vườn bí mật của chị, cũng rất hâm mộ, vì chị nên em sẽ luôn cố gắng. Cố lên, chị nhất định sẽ thành công! ]
Niệm Sơ cũng bởi vậy mà mà được phong cho là tiểu tươi mát họa sĩ, tươi mát nữ thần
Ngày thứ ba sau khi triển lãm kết thúc, Niệm Sơ nhận được điện thoại của người chủ sự, được cho biết là bức tranh của cô được ra giá với vạn
Niệm Sơ trước kia đạt giải cũng có danh tiếng nhưng không ngờ tranh của cô lại được ra giá cao đến như vậy
Niệm Sơ với việc này không để tâm nhưng cái cô chú ý nhất chính là cơ hội được tham gia triển lãm tranh Trung Quốc!
Lúc còn nhỏ, cô biết đây là triển lãm tranh quy cách tối cao, có thể được tham gia chính là rất có tài
Khi đó còn nhỏ có người hỏi cô sau này muốn làm gì, cô liền đáp, làm họa sĩ và tham gia triển lãm tranh Trung Quốc
Sau này lớn lên mới hiểu được việc này khó khăn đến mức nào nhưng cuối cùng cô cũng đạt được ước mơ
Mùa hè đến, Niệm Sơ chính thức rời phòng vẽ của Thành Giai
Phong cách vẽ của cô vô cùng đặc sắc, mấy năm tại đây đã được giáo viên đầy kinh nghiệm dạy dỗ nên kỹ xảo vô cùng thành thục
Có thể làm một họa sĩ đơn tự vẽ tác phẩm của chính mình
Kỳ thật mọi người ở phòng vẽ đều có riêng phòng vẽ của chính mình, ví dụ như Kỷ Vân, ngoài những lúc ở lớp Thành Giai thì cậu luôn ở trong phòng riêng
Phong cách của bọn họ gần giống như Thành Giai, tiếp tục học tập cũng không đáng trách nhưng Niệm Sơ muốn chọn con đường riêng của mình. Thành Giai cũng không ý kiến
Lý An Nhiên mua một căn hộ bên cạnh, khai thông bức tường xây cho cô một phòng vẽ riêng
Hai phòng một sảnh đã được tân trang thành nơi rộng rãi, sáng ngời
Có ban công nhìn ra, cửa sổ pha lê sát đất, tấm màn màu trắng theo gió lay động
Đúng theo ý cô muốn
Ban ngày đi học còn buổi tối về dọn phòng, tận dụng luôn cả những ngày nghỉ cuối tuần
Mệt nhưng lại rất vui
Nửa tháng trôi qua, Niệm Sơ vừa lòng ngắm nhìn thế giới riêng của mình, ánh mắt nhìn qua bốn bức tường trắng bắt đầu làm việc
Lấy bản vẽ ra, mặc tạp dề vào. Niệm Sơ đứng bên cạnh cái tháng chữ A bắt đầu vén áo
Lý An Nhiên tan làm trở về, toàn bộ căn nhà an tĩnh không tiếng động. Phòng khách không bật đèn nhưng có ánh sáng chiếu lại đây
Lý An Nhiên đi đến chỗ phát ra ánh sáng
Tầm mắt ngày càng trống trải, hình ảnh xung quanh cũng rõ dần lên, cánh cửa mở ra, trong không gian rộng rãi, ánh đèn sáng tỏ
Một thân ảnh cao cao đứng cạnh bản vẽ, trong tay đang cầm cọ, vẽ từng nét lên bức tường
Sắc thái của cô rực rỡ, nét vẽ trên tường như một loại đồ án thần kỳ, tràn đầy chiếm hơn nửa không gian, như thế giới trong mộng
Niệm Sơ đứng giữa nơi đó, tựa như một nàng công chúa Bạch Tuyết