Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 17

Hình như là bị cảm lạnh, Lộc Kỳ nôn đến tối tăm mặt mày, nôn xong cũng thoải mái hơn được một ít, nhưng trạng thái tinh thần có thể thấy rõ ràng dần mỏi mệt hơn, cậu ủ rũ héo úa mà đánh răng xúc miệng.

Lông mi ướt dầm dề, đáng thương vô cùng, giống như một bé mèo con gặp mưa.

Mộ Nam Kiều đứng ở cửa nhà vệ sinh, hắn nghi ngờ mình đã cho Lộc Kỳ ăn phải đồ vật nào đó không nên ăn, hắn gọi cho bác sĩ tư nhân của Mộ Xuyên Bách, sau khi xác định mãi những món ăn đó không có vấn đề gì, hắn mới đi xuống tiệm thuốc dưới nhà để mua thuốc.

Lộc Kỳ nằm dựa trên ghế sô pha nhỏ, buồn bực mà thở dài, cậu cảm thấy mình đã phụ bạc thành quả lao động của Mộ Nam Kiều.

" Tích."

Mộ Nam Kiều cầm một cái nhiệt kế để lên trán cậu, 38.7 độ.

" Phát sốt rồi." Mộ Nam Kiều nhíu mày, " Có phải do ngày hôm qua mắc mưa bị cảm lạnh không?"

Ngày hôm qua đi tìm bắt một nhà mèo con, đúng thật là Lộc Kỳ mắc mưa, nhưng cậu cảm thấy thân thể của minh luôn luôn rất tốt, có thể là do khoảng thời gian trước cậu mất ngủ mấy ngày, ngủ không đủ khiến khả năng miễn dịch trong cơ thể bị ảnh hưởng.

Tóm lại, đều là do cái tên khốn Lâm Uyên không có đạo đức kia.

Mộ Nam Kiều bưng một ly nước ấm lại đây, nhìn Lộc Kỳ uống thuốc hạ sốt.

Mèo con kêu meow meow, Lộc Kỳ nhìn về phía thùng giấy một cái, Mộ Nam Kiều vươn tay ra nhẹ nhàng cầm khuôn mặt của cậu, xoay đầu cậu trở lại.

" Cậu nghỉ ngơi đi, tôi cho chúng nó uống sữa." Hắn xoay người tắt máy chiếu, đi vào phòng bếp nấu nước sôi.

Chờ sau khi hắn trở lại, Lộc Kỳ đang ôm gối, dựa vào sô pha mơ màng sắp ngủ, thuốc hạ sốt còn chưa có nổi lên tác dụng, gương mặt trắng nõn đang bị gối ôm áp một chút lộ ra ửng đỏ, cậu liếc thấy cái chân dài của Mộ Nam Kiều đang đi tới, cậu nâng cái đầu nặng nề của mình lên, giọng nói khàn khàn đáng thương: " Cảm ơn...."

" Đi ngủ đi." Mộ Nam Kiều duỗi tay thử độ ấm trên trán Lộc Kỳ.

Hắn biết làm như vậy cũng không có tác dụng gì, chỉ xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu một chút, nhưng có lẽ là do Lộc Kỳ đang phát sốt, mà nhiệt độ cơ thể của Mộ Nam Kiều lại hơi thấp, nên cậu dụi đầu vào lòng bàn tay của hắn vài cái, như một chú nai con ngoan ngoãn đang dịu dàng thân mật.

Tim Mộ Nam Kiều đập loạn xạ, mạch đập trên cổ tay cũng dần đập nhanh hơn, hắn biết rõ Lộc Kỳ không có khả năng phát hiện ra, nhưng Mộ Nam Kiều vẫn hơi chột dạ mà thu tay lại, nửa ngồi xổm xuống hỏi Lộc Kỳ: "Cậu như vậy rồi, buổi tối còn có thể chăm sóc mèo con được không?"

Ánh mắt Lộc Kỳ mê mang nhìn chằm chằm vào đôi môi đang lúc mở lúc đóng của Mộ Nam Kiều, sau một lúc lâu cậu mới phản ứng lại được là hắn đang nói gì, cậu gật đầu nói: "Tôi có thể, bằng không thì ai sẽ cho chúng uống sữa....."

"Tôi giúp cậu." Mộ Nam Kiều dỗ cậu: "Cậu yên tâm mà ngủ đi, cứ cách.... Hai tiếng đúng không? Tôi cho chúng uống sữa một lần."

Lộc Kỳ nhìn chằm chằm Mộ Nam Kiều hồi lâu, sau đó cậu lộ ra một nụ cười mềm mại, "Mộ Nam Kiều, anh thật tốt."

Trong lòng Mộ Nam Kiều mềm thành một vũng, hắn rũ mắt, ánh mắt dịu dàng, đang muốn nói cái gì, lại nghe thấy Lộc Kỳ tự lẩm bẩm: "Thảo nào.... Lâm Uyên không buông bỏ được anh...."

Mộ Nam Kiều:.....

Mẹ kiếp, thứ xui xẻo.

Lộc Kỳ mơ màng như vậy, cũng không phải chỉ vì bị phát sốt, mà khoảng thời gian này cậu vẫn luôn ngủ không ngon, một khi sinh bệnh liền ngủ rất sâu, một đêm này cậu đều không nghe thấy được tiếng mèo kêu, rõ ràng trong lòng cậu vẫn còn nhớ thương đám mèo, nhưng mà cậu không mở mắt nổi, trong lúc mơ màng, cậu lại nghe thấy âm thanh của máy đo nhiệt độ.

" Tích.....tích....."

Vang lên hai lần, khiến cậu an tâm một cách kỳ lạ.

Nắng sớm dần dần hiện rõ, nhiệt độ cơ thể của Lộc Kỳ cũng hạ xuống, cậu tỉnh lại một lần, nhìn chằm chằm vào cái đèn ngủ nhỏ có màu ấm ở trên tủ đầu giường, cứ cảm thấy hình như cậu đã quên cái gì đó.

"A......" Cậu bất giác nhớ tới, tối hôm qua Mộ Nam Kiều nói là sẽ giúp cậu chăm sóc mèo con, nhưng cậu vẫn chưa đưa chìa khoá nhà cho hắn, nếu Mộ Nam Kiều về phòng cách vách để nghỉ ngơi, vậy chẳng phải sẽ không quay lại đây được nữa sao.

Nhưng cả đêm cậu cũng không nghe thấy tiếng mèo kêu.

Lộc Kỳ chớp chớp mắt, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu mang dép lê rồi mở cửa phòng ngủ ra.

Đèn nhỏ trong phòng khách vẫn còn sáng, mấy cái ống tiêm nhỏ cùng với khăn ướt ở trên bàn trà. Một người đàn ông đang nằm trên sô pha nhỏ, thân hình cao lớn của người đàn ông căn bản không vừa với chiếc sô pha này, hai chân dài tội nghiệp được vắt lên tay vịn lộ ra ngoài, hay tay vòng qua nhau đặt ở trước ngực.

Một cục lông trắng mềm mại dụi dụi trong lòng ngực hắn, Mộ Nam Kiều nhíu mày, thấy hắn sắp bị đánh thức, Lộc Kỳ nhanh nhẹn cúi người kéo sau gáy nhấc mèo con lên.

Xem ra Mộ Nam Kiều không trở về nhà hắn, mà ngủ ở trên sô pha này cả đêm, vậy tiếng máy đo nhiệt độ trước đó.....

Hàng xóm của cậu không chỉ chăm sóc mèo con, mà còn chăm sóc cả cậu nữa.

Bạch nguyệt quang đúng thật giống y như lời đồn, dịu dàng thiện lương, nhưng mà tên chó Lâm Uyên kia không xứng mà mơ ước tới.

Lộc Kỳ nhớ tới tên cặn bã kia thì lại nhịn không được mà tiếc hận thay cho Mộ Nam Kiều, ai mà gặp phải cái tên đó vào thời niên thiếu đúng là xui tới cực điểm, cậu càng nhìn càng thấy hàng xóm của mình là một người đáng thương, sau khi bỏ bé mèo trắng vào thùng giấy, cậu về phòng ngủ lấy ra một cái chăn thật dày.

Cái chăn dài miễn cưỡng che được hết đôi chân của Mộ Nam Kiều, lúc Lộc Kỳ đang cẩn thận tém lại chăn, cậu phát hiện không có bé mèo ở đây, thì Mộ Nam Kiều ngủ cũng không yên ổn, hắn cứ nhíu mày, bộ dạng giống như đang có chuyện không vui.

Hàng mi dài và dày rũ xuống, khi hắn nhắm mắt lại, đường nét khuôn mặt vốn lạnh lẽo cũng nhu hoà đi rất nhiều, mái tóc xoăn rũ xuống che khuất đi nửa đôi mắt, rút đi khí tràng lười biếng nhưng cường thế của hắn, Lộc Kỳ phát hiện khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn còn mang theo một chút nét thiếu niên.

Cũng không phải ngày thường Mộ Nam Kiều nhìn lớn tuổi, mà là do cặp mắt hồ ly cười như không cười kia của hắn luôn cất giấu quá nhiều thứ trong đó, cách một tầng sương mù, cậu không thấy rõ được rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ gì.

Thật ra Lộc Kỳ không thấy được, nhưng cậu lại có trực giác của động vật nhỏ, cậu thật cẩn thận mà lại gần ngửi ngửi, bản năng cho cậu biết người này có thể tiếp cận được.

"Ngủ ngon." Cậ.u nhỏ giọng thì thầm, "Xem ra cần phải đổi một cái sô pha lớn hơn rồi...."

......

Sáng hôm sau, Mộ Nam Kiều dậy sớm làm bữa sáng, là cháo trắng thanh đạm cùng với hai món ăn nhẹ, Lộc Kỳ ngửi thấy mùi thơm thì đi ra, cậu cứ cảm thấy trong nhà mình có một anh chàng tiên ốc.

Không biết Mộ Nam Kiều đã trở về thay quần áo lúc nào, chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm đắt tiền tối qua đã đổi thành một chiếc áo ngắn tay màu trắng. Cánh tay với đường nét cơ bắp rắn rỏi mịn màng đang cầm một cái chảo, chiên một quả trứng lòng đào hoàn mỹ, trên người đeo tạp dề hình ô vuông nhỏ của Lộc Kỳ, nhìn từ phía sau là thấy vai rộng eo thon.

Lộc Kỳ che mũi, cậu rất sợ bản thân sẽ chảy máu mũi mất.

Cậu là gay á, sáng sớm đã đối mặt với loại sắc đẹp như vậy, cậu có chút chịu không nổi.

Nói tóm lại, Tiểu Lộc ngây thơ cũng không nhận ra người đàn ông chỉn chu này sáng sớm đã ăn diện một phen, những sợi tóc để rất tùy ý, xõa tung nhìn vừa trẻ trung lại thoải mái, thậm chí hắn còn cạo râu, xịt nước hoa.

Mới sáng sớm mà Mộ tổng với giá trị con người lên đến hàng trăm triệu đang đứng ở trong phòng bếp bùng nổ giá trị nhan sắc.

Xác nhận bản thân không chảy máu mũi, Lộc Kỳ cất bước đi qua, vì bị cảm mạo nên mũi bị nghẹn, nói chuyện cũng ồm ồm: "Buổi sáng vừa rời giường thì thấy một nam Bồ Tát trong bếp của mình, vui ghê á."

Hai ngày nay Mộ Nam Kiều đều tập trung lướt web, chủ yếu là xem những video của thái thái Tiểu Lộc này, cũng đã lĩnh hội được tinh túy ở khu bình luận quần ma loạn vũ, cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu "Nam Bồ Tát" này rồi.

" Tôi thích nghe câu này." Mộ Nam Kiều bỏ trứng vào đĩa, " So với những lời cảm ơn khách sáo của cậu thì như vậy làm tôi thấy vui hơn."

Lộc Kỳ không ngờ tới Mộ Nam Kiều thật sự hiểu được từ " Nam Bồ Tát" này có nghĩa là gì, cậu uống nước bị sặc, ho đến nỗi hốc mắt đều đỏ lên.

Cậu thật sự không cố ý đùa giỡn Mộ Nam Kiều, cậu mới vừa tỉnh ngủ, chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, dưới cái nhìn chăm chú cười như không cười của Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ cùng tay cùng chân mà chạy trốn vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Lúc đánh răng, Lộc Kỳ nhịn không được mà nghĩ, cậu cùng Mộ Nam Kiều giống như bạn cùng phòng, không biết Mộ Nam Kiều có ý muốn chuyển nhà hay không, nếu được, hai người có thể thuê chung một căn nhà có hai phòng ở, tiền thuê nhà sẽ tiết kiệm hơn được một ít, hơn nữa bạn cùng phòng như Mộ Nam Kiều thật sự quá tốt.

Không biết tức giận, tốt bụng, còn sẽ nấu cơm nữa.

Đương nhiên, nếu thật sự có thể trở thành bạn cùng phòng thì cậu cũng sẽ nấu cơm!

Lúc này, Mộ Nam Kiều tốt bụng đang đứng ở ban công nhận điện thoại.

" Chuyện an bài người ở bên cạnh Mộ Thụy đã làm xong rồi." Người bên kia điện thoại nói: "Hiện tại Mộ Thụy rất tin tưởng lời nói của cô ta, đã rời khỏi nơi giấu mình mà Mộ Xuyên Tùng sắp xếp cho gã rồi, chuẩn bị nhập cư trái phép sang Miến Điện."

" Rất tốt." Mộ Nam Kiều khẽ cười một tiếng, hắn vòng tay ra phía sau, cởi bỏ nút buộc của tạp dề, " Không phải hắn quen biết rất nhiều bạn bè ở phương diện kia sao? Qua bên đó gã nhất định sẽ trở thành đối tượng được chăm sóc đặc biệt."

Đầu dây bên kia im lặng một lát, dường như đối phương không biết nên nói gì tiếp theo.

Trong khoảng thời gian này, có thể nói là Mộ gia chao đảo rất mãnh liệt, đủ loại âm mưu dương mưu thay nhau xuất hiện, ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng người nắm giữ quyền to nhất lại là đứa con thứ tư của Mộ gia, người đã sớm bị loại trừ ra khỏi gia tộc.

Mộ Xuyên Bách có tâm cơ, có đầu óc, sinh ra được một đứa con trai có quyết đoán, có thủ đoạn, nhà người ta là cả hai cha con cùng ra trận, trái lại bên phía Mộ Xuyên Tùng, đứa con trai lớn thì đua xe gây ra tai nạn đã qua đời, con trai nhỏ thì ăn chơi đàng điếm, rượu chè, gái gú, nghiện ngập, cờ bạc, các loại tệ nạn, không thiếu thứ gì.

Nếu không phải Mộ Thụy tìm một kẻ nghiện m,a túy tới để "ám sát", Mộ Xuyên Tùng phải đi phía sau chùi đít cho gã, thì ông ta cũng không đến mức nhanh như vậy đã bị người khác kéo xuống đài.

Trước khi Mộ Xuyên Tùng vào tù, đã tẩy sạch sẽ cho Mộ Thụy, nhưng cũng không có ích gì? Không biết Mộ Nam Kiều từ nơi nào tìm được một cô gái, chỉ dăm ba câu đã khiến Mộ Thụy tin rằng cô ta cùng với người bên Miến Điện có "giao tình", cứ như vậy liền đem chính mình đưa ra.

Chờ khi nào gã xài hết số tiền mà cha gã để lại, có lẽ ngay cả thận, gã cũng không giữ lại được.

Đối phương nói chuyện càng thêm cẩn thận, hàn huyên thêm vài câu nữa, đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên lại nghe Mộ Nam Kiều nói: "Cháo có nên cho thêm chút đường hay không?"

Thanh âm kia, vừa trầm thấp lại dịu dàng, ừm, còn có chút ngại ngùng nữa.

Làm đối phương sợ tới mức lập tức treo điện thoại luôn.

Sau bữa sáng, thầy Mộ đi làm, tâm tình của Lộc Kỳ cũng đã tốt hơn rất nhiều, cậu chọn một bản vẽ mà mình cảm thấy có chút linh cảm, sau khi trao đổi yêu cầu với khách hàng, cậu bắt đầu vẽ phác thảo.

Vẽ xong mấy cái tư thế, cuối cùng cậu chọn một cái, Lộc Kỳ suy nghĩ, lại mở livestream lên.

Cậu đã lâu không xuất hiện, vừa mới mở livestream liền có người tiến vào, fans quan tâm hỏi han cậu rất nhiều, hỏi cậu trong khoảng thời gian này sống thế nào, có bị chuyện kia làm ảnh hưởng hay không.

Lộc Kỳ vừa vẽ phác thảo vừa trả lời: "Ảnh hưởng thì nhất định là có rồi, có một đoạn thời gian vì quá lo lắng nên tôi đều không ngủ được."

Làn đạn sôi nổi tỏ vẻ đau lòng, nhưng Lộc Kỳ như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười này khá nhẹ nhàng, âm cuối còn hơi cao lên.

" Nhưng nhờ chuyện này mà tôi làm quen được một người bạn, một người bạn rất rất rất tốt."

Bút trong tay Lộc Kỳ ngừng lại, nghĩ đến lúc ở trong quán bar hai người làm ra hiểu lầm, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, vì tần số giao tiếp không gặp vật cản, kết quả thiếu chút nữa cậu đã xem Mộ Nam Kiều là vịt.

Khóe môi của cậu khẽ gợi lên, lúm đồng tiên bên trái hiện ra, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Ừm..... lớn lên rất đẹp."

Làn đạn đang hỏi là nam hay nữ.

Lộc Kỳ đáp: "Là nam."

Cậu vừa nói xong, hiệu ứng khen thưởng độc đáo trên B trạm bỗng nhiên xuất hiện, có người trở thành "thuyền trưởng" của Lộc Kỳ.

Lộc Kỳ rất ít nhận được quà mà fans tặng, cậu livestream vẫn luôn nhắc nhở fans rằng không cần gửi quà cho cậu, nhưng vẫn có một ít fans cảm thấy cái này cũng coi như là "học phí", cho nên ngẫu nhiên vẫn có một hai người "lên thuyền."

Sau khi nhận được phần quà này, đầu tiên Lộc Kỳ theo bản năng mà cảm ơn, một lát sau, một bình luận lòe loẹt chói mắt nhảy ra.

Đó là đặc quyền khi "lên thuyền", nhưng Lộc Kỳ không nghĩ tới tài khoản của đối phương lại là cấp 2, ở phía sau cấp 2 là những tài khoản đáng thương cấp 21 của nhóm fans Lộc Kỳ.

Lv2. Leonid [ 21 cái sừng nai]: [ thả tym] [ thả tym] [thả tym]

Lộc Kỳ nhìn tài khoản này, sau khi kết thúc livestream thì yên lặng cho hắn vào nhóm hội viên lớn.

Bên kia, Mộ Nam Kiều nhíu mày hỏi trợ lý: "Vì sao tên của tôi lại biến thành màu hồng nhạt?"

Trợ lý: ".....Bởi vì hiện tại ngài là hội viên cao cấp, xem thông báo nhắc nhở thì có người đã cấp quyền này cho ngài."

Sau đó, anh thấy trên mặt ông chủ của mình hiện lên ý cười xuân phong đắc ý, giống như thứ đối phương đưa không phải là một cái thẻ hội viên vip một tháng 15 đồng, mà là thẻ hội viên của hội quán tư nhân một tháng 15 ngàn vậy.

Vừa rồi, bởi vì ông chủ phải đi công tác mà phóng áp suất thấp một hồi, hiện tại đã được 15 đồng này dỗ cho vui vẻ.

.....

Một tuần kế tiếp, Mộ Nam Kiều đột nhiên bận hơn, nghe nói là đi công tác với ông chủ, hắn còn cố ý nhắn wechat cho cậu, nói là để cho người hàng xóm như cậu biết được lộ trình của hắn, để cậu yên tâm.

Bản thảo đã xong, kiếm được một chút tiền, những bé mèo nhỏ cũng đã có thể bò đầy đất, trò yêu thích mới nhất của chúng nó chính là vượt ngục, leo từ trong thùng giấy ra ngoài, Lộc Kỳ mặc kệ để mấy bé mèo đó bò ra, chỉ là phải cẩn thận để không dẫm vào chúng.

Thời tiết hôm chủ nhật rất tốt, Lộc Kỳ đi đón mèo mẹ xuất viện.

Trong khoảng thời gian này, mèo mẹ tam thể này có béo thêm một chút, lông cũng đã mọc ra lại, nhưng vẫn cần tắm nước thuốc một hai lần nữa, bác sĩ đưa cho Lộc Kỳ một ít thuốc để cậu về nhà tắm rửa cho mèo mẹ.

Lộc Kỳ mang theo một cái lồng thú cưng đi tới lầu 5, thứ nhìn thấy đầu tiên là đôi chân dài đang giao nhau.

Mộ Nam Kiều ngồi trên hành lý, hắn cúi đầu nghịch di dộng. nghe thấy tiếng bước chân đi lên, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn qua đây, đôi mắt hồ ly xinh đẹp sáng lên, đúng lý hợp tình mà nói: "Tôi làm mất chìa khóa nhà rồi, tìm thợ chìa khóa nhưng người ta chưa tới, cậu có lòng tốt thu lưu tôi một chút đi."

Người một tuần không thấy cứ như vậy mà xuất hiện ở trước mặt, Lộc Kỳ chớp mắt mấy cái, niềm vui từng chút xuất hiện trên mặt cậu, lúm đồng tiền hiện ra, cậu vô thức bước nhanh hơn.

" Được, có thể thu nhận anh." Cậu nhấp môi cười khẽ, nhấc chiếc lồng lên cho Mộ Nam Kiều xem, đảo mắt cười tinh ranh, " Nhưng anh phải làm việc thay tôi đấy!"

Mộ Nam Kiều cùng mèo mẹ đối mắt nhìn nhau.

Mèo tam thể liếm liếm móng vuốt, đôi mắt màu xanh biếc vô cùng không khách khí mà liếc xéo về phía hắn một cái, cao ngạo mà kêu: "Meow ~"

.....

Tắm cho mèo đã khó, tắm cho mèo hoang càng khó hơn!

Móng của mèo mẹ đã được cắt tỉa qua, nhưng vuốt mèo vẫn không chút lưu tình nào mà đáp lên tay của Mộ Nam Kiều, thầy Mộ không gì làm không được lại gặp trắc trở ở chỗ mèo hoa này, bị mèo hoa tạt cho mặt đầy nước, bọt nước chảy dọc theo chiếc mũi thắng tắp, lông mi ướt đẫm dính vào nhau, hắn ôm mèo, rất bất đắc dĩ mà nhìn về phía Lộc Kỳ.

Cái áo ngắn tay hắn vừa mới thay giờ đã bị làm ướt, dán sát vào trên người, có thể ẩn ẩn thấy được cơ ngực cùng cơ bụng, Lộc Kỳ nghịch ngợm xem náo nhiệt một lát, cậu vẫn luôn trộm cười, còn ra vẻ đứng đắn mà ho một tiếng: "Vất vả cho anh rồi, tôi đã đặt trà sữa ở gần trường trung học Hằng Kim, chút nữa tôi sẽ mời anh uống trà sữa."

Mộ Nam Kiều nhướng mày, đột nhiên hắn cười lên, bỏ mèo xuống, một tay kéo vạt áo, giơ tay lên cởi cái áo ngắn tay dường như đã ướt đẫm ra, nhún vai nói: "Quá ướt, tôi khó chịu."

Lộc Kỳ:......

Vì sợ mèo lạnh nên trong phòng tắm có mở máy sưởi, cho nên bọt nước lăn xuống còn mang theo chút ánh sáng, một đường từ xương quai xanh đi xuống, chạy dọc theo đường nhân ngư rơi vào lưng quần, để lại một vệt nước ẩm ướt.

Nụ cười của nhóc hàng xóm chợt tắt, hai mắt trừng lớn, gò má và lỗ tai trắng nõn khẽ ửng hồng, cuối cùng cậu xoay người đóng cửa phòng tắm cái ầm.

Theo đó còn có tiếng cười đầy vui vẻ của Mộ Nam Kiều.

" Thật không biết giữ nam đức....." Lộc Kỳ nhỏ giọng nói thầm, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cậu dùng mu bàn tay lau lau gương mặt nóng bỏng của mình, sửa sang lại một chút, rồi đi qua mở cửa.

Cậu cứ nghĩ là người ta giao trà sữa tới, nhưng mà ngoài cửa lại là tên đàn ông chó kia.

Vừa nhìn thấy là Lâm Uyên, trên môi còn vương ý cười liền lập tức biến mất, cậu theo bản năng muốn đóng cửa lại, nhưng không biết Lâm Uyên phát điên cái gì, lại theo khe cửa mà chen vào.

Lâm tổng trước nay luôn chỉn chu sang trọng, mặt người dạ thú, nay lại trông vô cùng nhếch nhác, áo khoác màu đen còn dính vôi trắng trên tường, hắn đứng im lặng ở chỗ huyền quan, còn chưa kịp vui vẻ vì có thể nghênh ngang vào nhà đã bị Lộc Kỳ ôm gối đập một phát vào mặt.

" Cút ngay!" Lộc Kỳ như một con thú nhỏ bị xâm phạm lãnh địa, cậu vừa nói vừa đẩy hắn ra bên ngoài, " Tôi muốn báo cảnh sát, anh đang đột nhập vào nhà dân bất hợp pháp!"

Một tay Lâm Uyên nắm chặt cổ tay cậu, lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép, cầu xin: "Tiểu Kỳ, em nghe anh nói đã, anh không có ý gì hết, anh chỉ là...."

Bị hắn đụng vào tay khiến Lộc Kỳ cảm thấy một trận buồn nôn, nhưng cậu càng vùng vẫy, Lâm Uyên càng dùng sức chặt hơn, lúc cậu muốn đấm một quyền lên mặt của Lâm Uyên, thì một bàn tay chen vào giữa hai người bọn họ, động tác đánh vào cổ tay Lâm Uyên có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại khiến hắn phải buông tay ra, Lộc Kỳ thành công tránh thoát, cậu được người kia kéo ra sau lưng, che chắn thật kĩ.

Trong phòng này không có người khác, trừ khi mèo hoa thành tinh.

Lộc Kỳ nhìn tấm lưng trần của Mộ Nam Kiều, đầu óc choáng váng.

Xong rồi, xong rồi.

Chó điên gặp được bạch nguyệt quang rồi, a không đúng, chó điên thấy bạch nguyệt quang rồi.

Mà Lâm Uyên cũng không nghĩ tới, trong phòng Lộc Kỳ lại có một người đàn ông khác, lại còn không mặc áo, hắn có cảm giác như bản thân bị cắm sừng, giận dữ mà mắng: "Đệt! Tên đui mù nào dám đào góc tường của ông đây!"

Hắn nâng mắt, lại đối diện trực tiếp với một gương mặt quen thuộc lại có phần xa lạ kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio