Trans: Hàn Du
Tất cả mọi người không thể nào biết được thế giới trong mắt tiểu thế tử là như thế nào. Từ nhỏ tiểu thế tử liền phát giác mình không giống như mọi người, tựa hồ có thể thấy được yêu ma quỷ quái mấy thứ linh tinh.
Ngay từ đầu tiểu thế tử rất sợ, sợ mấy thứ này thương tổn hắn, cũng sợ bí mật của mình bị người khác phát hiện, cho nên luôn giả bộ như không nhìn thấy. Tỉ dụ cho dù có thấy một tên quỷ không đầu nằm dài trên bàn ăn cơm, hắn cũng có thể nhìn sang mẫu thân mà cười tươi roi rói.
Dần dần tiểu thế tử trưởng thành, phát hiện ra quỷ quái này nọ không hãm hại mình, thêm nữa là tuy hắn có thể nhìn thấy, nhưng rốt cuộc là chỉ nhìn được, chứ nghe không được mà chạm vào cũng không được.
Tiểu thế tử tâm trạng thoải mái, giống như thân thể có hộ pháp phò trợ, chân run rẩy, chuẩn bị cùng quỷ tâm sự, đương nhiên là vào thời điểm không có ai khác.
Đối tượng mà Tiểu thế tử lần đầu tiên thu hết dũng khí đến bắt chuyện là một lão quỷ ngụ trong phủ. Lão quỷ mặt mày hiền lành, chỉ là không còn tứ chi, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
“Lão nhân gia, ngươi có thể nghe được ta nói chuyện không?” Tiểu thế tử tuy gan dạ nhưng lúc bắt chuyện vẫn không khỏi lúng túng, ngữ khí không tự nhiên mà trở nên dè dặt.
Lão quỷ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn tiểu thế tử, miệng run rẩy phun ra một câu: “? /! @”
Tiểu thế tử: “……”
Đúng vậy, tiểu thế tử chán nản phát hiện tuy quỷ có thể nghe hiểu chính mình đang nói cái gì, nhưng ngược lại hắn nghe không hiểu quỷ đang nói gì, nói đúng hơn là nghe không được, mà cũng phải, nếu tất cả mọi người có thể nghe được quỷ nói chuyện với nhau, nhất định sẽ sợ chết.
Vì thế tiểu thế tử cố học cách đọc môi, còn lão quỷ ở một bên vừa cười tủm tỉm vừa bay lượn. Ban đầu tiểu thế tử đọc không thông, thậm chí còn xuyên tạc ý tứ mà lão quỷ biểu đạt.
Lão quỷ luôn bị bộ dáng chật vật của tiểu thế tử chọc đến phát cười ha ha, càng làm cho tiểu thế tử thêm rối rắm.
Tiểu thế tử thật nhanh cũng đọc được môi, đắc ý dào dạt mà khoe khoang với lão quỷ, sực nhớ tới lão quỷ vẫn luôn bay theo bên cạnh mình, khoe xong thì mới thấy quá đần.
Lão quỷ nói cho tiểu thế tử biết, trên thế giới này có thật nhiều loại quỷ. Quỷ bình thường sẽ không đả thương người, lệ quỷ vốn cũng không đụng tới người nhưng mà lệ quỷ ngẫu nhiên có thể hiện hình, nếu có thể hù chết một, hai người thì tu vi của lệ quỷ sẽ tăng mạnh.
Còn nói lý do trở thành quỷ đều là bởi vì có chấp niệm, chấp niệm mà quá sâu sẽ thành lệ quỷ. Đối với quỷ bình thường, chấp niệm mà tan thì liền đi đầu thai, còn đối với lệ quỷ, chấp niệm không còn thì cũng tan biến theo.
“Nếu như có lệ quỷ không hại người, mà chấp niệm bị tan đi thì cũng sẽ bị tan biến giống như lệ quỷ thích hại người hay sao?” Tiểu thế tử cau mày, trong lòng thấy buồn buồn, “Quỷ không có hại người thì tại sao số phận lại thảm như vậy.”
Lão quỷ vẫn cười như cũ, chỉ là ý cười phai nhạt rất nhiều, “Ai mà biết được, đại khái là việc này do trời cao quản, bản thân chỉ nghĩ xử trí việc đơn giản là được.”
Tiểu thế tử đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi lão quỷ: “Vậy còn ngươi? Ngươi là loại quỷ gì?”
Lão quỷ cười hắc hắc, xen lẫn chút tinh quái bí hiểm, “Ta là quỷ bình thường thôi, chấp niệm rất đơn giản.”
“Là cái gì a?” Tiểu thế tử tò mò mà hỏi tới. Lần này lão quỷ lại không trả lời vấn đề, mặc cho tiểu thế tử hỏi đi hỏi lại thế nào, lão nhất quyết không đáp. Tiểu thế tử bực vô cùng, hừ một tiếng chạy biến ra ngoài.
Đương nhiên không thấy được lão quỷ cứ thế nhìn chăm chú thân ảnh tiểu thế tử rời xa thật xa, mãi cho đến khi không thấy nữa, sau một lúc lâu mới khẽ phát ra một tiếng than nhẹ, “Đứa nhỏ ngốc, chấp niệm của ta là ngươi a.
Người muốn nghe thì nghe không được, người muốn nói rốt cuộc lại không chịu nói.