Trans: Hàn Du
Trong ngực thị vệ tự nhiên tim nhảy ầm ầm, nếu không phải trong tay cầm quá nhiều đồ, thì y đã tính dùng tay che lại ngực, ý đồ ngăn không cho tim nhảy rớt ra ngoài.
Có phải y sinh bệnh rồi không? Thị vệ lo lắng nghĩ như vậy, tiếp theo liền thấy tiểu thế tử đi đến trước mặt mình, trong lòng bàn tay là một khối ngọc, chính là khối ngọc mà vừa rồi thế tử được lão bản tặng, không tốn chút ngân lượng nào.
“Ầy, cho ngươi khối ngọc này, xem ngươi khổ cực như vậy cũng nên thưởng.”
Tiểu thế tử cười đến thật đáng yêu a, bất giác thị vệ nhận thấy ý nghĩ của mình có chút điểm đại nghịch bất đạo.
Nhưng kỳ thật y vẫn rất muốn nhận khối ngọc kia từ tay tiểu thế tử! Cuối cùng y cũng nhận lấy.
Nếu ngay lúc này có gương đồng đưa cho y ngắm, thì y mới thấy được chính mình hiện đang cười toe toét đến ngu, chính là không có, cho nên y không biết gì cả, thậm chí còn tưởng rằng phong thái mình vẫn còn chững chạc, đường hoàng lắm!
Tiểu thế tử nhìn bộ dáng này của y thấy ghét vô cùng, đem ngọc tặng thị vệ rồi lại vui vẻ tiếp tục quay đi dạo phố, còn thị vệ đáng thương phía sau, bị các loại đồ đè bẹp suýt chết.
Đại khái là bởi vì cưng chiều tiểu thế tử quá mức, nên thế tử phi chưa bao giờ cho phép tiểu thế tử đơn độc đi ra ngoài chơi, vừa ra khỏi cửa cần phải mang theo bốn, năm thị vệ, cộng thêm ba nô tài, bằng không thì thế tử phi không yên tâm.
Tiểu thế tử thì lại không thích nhiều người như vậy đi theo hắn, cuối cùng làm tâm tình đi chơi đều mất, nếu không phải lần này chạy đi quá vội vàng, e là đã bị một đám hạ nhân đuổi theo rồi.
Thị vệ này thì không lải nhải khuyên mình, cũng không gây trở ngại cho mình, thậm chí còn có thể bắt hắn mua điểm tâm, cho nên đây là lần đầu tiên tiểu thế tử dạo chơi vui vẻ đến như vậy, thành ra khó tránh khỏi có phần vượt quá giới hạn.
Nhìn đến sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, tiểu thế tử đột nhiên muốn chèo thuyền qua hồ, tiểu thế tử không chút đắn đo, nghĩ làm liền làm.
Bước lên đầu thuyền hít sâu một hơi, đều ngửi thấy mùi hương thơm ngát, quay người lại đột nhiên đối diện một đôi mắt cười như không cười, một bạch y nam nhân dựa vào bến tàu bên cạnh, âm thầm đánh giá tiểu thế tử.
Nếu không phải nhìn thấy trên bụng nam nhân khoét một lỗ lớn máu me đầm đìa, tiểu thế tử thậm chí sẽ cho rằng tên này chắc là tiểu tặc muốn ăn trộm tiền của mình.
“Ngươi nhìn thấy ta?” Nam nhân đột nhiên lên tiếng, thiếu chút nữa dọa tiểu thế tử té vào trong hồ.
Nhìn thấy thì sao? Không nhìn thấy thì sao? Tiểu thế tử thu hết dũng khí, lầm bầm hai tiếng.
“Ờ ừm.”
Nam nhân, à không, chuẩn xác mà nói là nam quỷ, tựa hồ đối với tiểu thế tử thực cảm thấy hứng thú, “Ngươi nhỏ tuổi như vậy, người nhà ngươi sao lại bỏ mặc ngươi một mình chạy ra đây?”
“Ha ha, ta không có nhỏ tuổi đâu, ta đã vấn tóc rồi nha!” Tiểu thế tử thập phần đắc ý tiết lộ tuổi của mình, không hề che giấu vẻ khoe khoang.
(vấn tóc: theo quan niệm của người Trung Quốc xưa, nam hài đã búi tóc chỉ tuổi tác từ đến tuổi.)
Nam quỷ chỉ cười nhẹ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Thị vệ sau khi sắp xếp đồ đạc ổn thỏa thì chạy ra bến tàu tìm tiểu thế tử, tình cờ nghe tiểu thế tử hùng hồn khoe một câu mình đã vấn tóc.
Vừa buồn cười, lại vừa nghi hoặc, tiểu thế tử đang cùng ai nói chuyện a?
Lúc đến nơi liền thấy tiểu thế tử lập tức ngậm miệng không nói lời nào, giống như là sợ mình phát hiện ra bí mật gì đó, ánh mắt hắn rõ ràng đang tránh né, vì thế thị vệ có chút tâm tình không vui.
Y không biết vì sao mình không vui, y cũng không có quyền không vui, ai nha, dù sao không vui chính là không vui!
Tác giả có lời muốn nói:
Thị vệ: Bổn Bảo Bảo có chút tâm tình, bổn Bảo Bảo không vui nha!