Lương Thừa An nhìn cuộc gọi đã bị cúp máy, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười. Anh không gọi lại nữa, mà là gửi tin nhắn nói Giang Kiều ngày mai Chu Nghiên Nghiên cũng sẽ đi, kêu cậu không cần phải quá thậntrọng.
Giang Kiều không ngờ Chu Nghiên Nghiên cũng sẽ đi, nghĩ đến còn có người mà mình quen biết ở đó, quả thực cảm thấy thả lỏng hơn một chút.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu nữa, kết thúc bằng việc Giang Kiều đi xếp quần áo.
Hành trình teambuilding chỉ có hai ngày một đêm, không cần mang quá nhiều quần áo, nhưng thời tiết lạnh, tuỳ tiện nhét hai món là đã đầy valy. Trong lúc xếp đồ, Tập Thiến gọi điện đến, Giang Kiều không nói cho mẹ biết chuyện mình đi chơi, vì không muốn phát sinh tranh cãi với bà.
Đối với Tập Thiến mà nói, việc cậu đi team building chỉ là lãng phí thời gian.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Kiều phát hiện, cậu thế mà có chút mong đợi đối với chuyến đi này, mặc dù đi cùng với rất nhiều người mình không quen, nhưng vừa nghĩ đến có Lương Thừa An ở đó, dường như không có gì phải lo lắng lắm.
Nhận ra mình đang nghĩ cái gì, Giang Kiều cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Rõ ràng quen biết với Lương Thừa An không lâu, vậy mà đối phương lại là một tồn tại có thể khiến cậu cảm thấy đáng tin cậy và yên tâm. Loại cảm giác này chưa từng xảy ra trước đây.
Cậu vừa thấy kỳ lạ vừa thấy mới mẻ, giống như có một thứ gì đó chưa biết đang lớn dần lên, không nắm rõ nhưng cũng không phản cảm.
Cậu bấm vào khung WeChat của Lương Thừa An, tin nhắn cuối cùng là lời chúc ngủ ngon mà lúc nãy hai người nói với nhau, ngón tay vô thức kéo xuống, nội dung trò chuyện của hai người từng chút từng chút lướt qua, cuối cùng dừng lại ở dòng thông báo đầu tiên [Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ đã có thể bắt đầu trò chuyện].
Thời gian cậu và Lương Thừa An quen biết nhau không dài, nhưng tần suất trò chuyện lại khá nhiều, hơn nữa mỗi lần trò chuyện đều kết thúc bằng câu [Chúc ngủ ngon].
Trước đây không phát hiện, bây giờ vừa nhìn thấy không khỏi có một cảm giác thân mật hơi tế nhị.
Loại cảm giác vừa mơ hồ vừa không thể phớt lờ này, khiến cậu liên tưởng đến chuyện xảy ra ở cầu thang hội trường của trường học lần trước, trải nghiệm thân mật đến mức môi răng giao hoà đó, ngay cả bây giờ nghĩ lại, cũng là mức độ khiến các ngón chân cậu tê dại.
Giang Kiều mất tự nhiên sờ sờ lên gáy, thoát khỏi WeChat.
***
Sáng sớm hôm sau Lương Thừa An đã chạy qua, Giang Kiều mua xong bữa sáng đứng bên đường đợi anh. Sau khi lên xe, Lương Thừa An hỏi cậu đã ăn chưa, Giang Kiều nói ăn rồi, anh nhanh chóng ăn xong bữa sáng, rồi lái xe đến địa điểm tập trung.
Trên đường đi, Từ Ninh gọi điện thoại, nói cậu ta đã đến, đang cùng Chu Nghiên Nghiên ăn sáng, hỏi Lương Thừa An có muốn mua gì không.
Điện thoại mở loa ngoài, Giang Kiều ở bên cạnh nhìn Lương Thừa An một cái, người này dùng giọng điệu tự nhiên nói: "Không cần."
Giang Kiều dời ánh mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi Lương Thừa An hơi nhếch lên.
Để thuận tiện cho việc đi lại, Lương Thừa An đã sắp xếp trước một chiếc xe buýt nhỏ, 8 giờ tập hợp xuất phát. Khi hai người đến địa điểm tập trung, đã có rất nhiều người đến, còn chưa tới giờ xuất phát, mọi người tụ tập lại cùng nhau tán gẫu.
Lúc đầu xe của Lương Thừa An cũng không thu hút sự chú ý, cho đến khi có người nhìn thấy Giang Kiều từ trên xe anh bước xuống.
"Này, này, này! Người đó hình như là Giang Kiều!"
"Cậu nói cái gì? Đâu ra Giang Kiều?"
"Ngay ở kia, cậu ta vừa mới bước ra khỏi xe Thừa ca......"
"Đờ mờ! Thật sự là Giang Kiều!"
Những người vốn đang tán gẫu người này xô đẩy người kia, cuối cùng đều kinh ngạc nhìn Giang Kiều bước tới cùng với Lương Thừa An.
Mọi người đều không biết chuyện Giang Kiều tham gia đi team building.
Giang Kiều từ lâu đã quen với ánh mắt của người khác, cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, đi đến trước đám người, chủ động lên tiếng chào hỏi: "Tôi là Giang Kiều, hôm nay đi team building chung với mọi người, làm phiền rồi."
Nhà thi đấu và học viện khiêu vũ cách rất gần, người của đội bóng rổ và học viện khiêu vũ đụng mặt nhau giữa đường cũng là chuyện thường xuyên, nhưng đều không thân quen với nhau, đặc biệt là với Giang Kiều.
Trong mắt rất nhiều người, Giang Kiều quá ư lạnh lùng và xa cách, như thể người nào, việc gì cũng đều không thể nào hấp dẫn được sự hứng thú của cậu, hơn nữa cậu quá xuất sắc, giữa cậu và người bình thường có một khoảng cách không thể vượt qua.
Rất nhiều người yêu thích cậu, nhưng chẳng có mấy người dám đến gần cậu bắt chuyện.
"Đoá hoa cao lãnh" người người ngưỡng mộ này đột nhiên đứng trước mặt bọn họ, còn chủ động chào hỏi bọn họ, mọi người trong đội bóng rổ không tránh khỏi tròn mắt há hốc mồm.
Mọi người đều biết Giang Kiều rất đẹp, nhưng cụ thể đẹp đến mức độ nào thì không nói ra được, cho đến khi ở cự ly gần cảm nhận được tác động chí mạng của sắc đẹp, mọi người có mặt đều ngơ ngẩn: "Không phiền, không phiền....."
Lương Thừa An thấy dáng vẻ nhìn chết dí vào Giang Kiều như thể hồn rời khỏi xác của tất cả bọn họ, "chậc" một tiếng, đưa tay kéo Giang Kiều ra phía sau mình, búng tay với bọn họ: "Được rồi, đều hoàn hồn nào."
"Chuyện gì xảy ra vậy hả, tại sao không ai nói Giang Kiều sẽ tới?" Chu Văn Ngang là người đầu tiên lên tiếng, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của mình, "Vãi, biết sớm thì tôi đã diện đồ rồi!"
"Đúng á, tại sao không có chút tin tức gì cả vậy?!" Trần Nhất Minh đau lòng đứt ruột nói: "Bạn học Giang Kiều, bình thường tôi không phải thế này đâu, hôm nay chỉ là tôi ăn mặc hơi xuề xoà một chút!"
Giang Kiều nhìn chiếc áo khoác hoa của hắn một cái, nửa vạt áo sơ mi bên trong lộ ra, tháng 11 cuối thu thế mà còn mặc một chiếc quần jeans rách, quả thực rất xuề xoà.
"Cậu cút đi, ngày nào mà cậu không xuề xoà?" Chu Văn Ngang cười đẩy hắn, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc nói với Giang Kiều, "Chào Giang Kiều, tôi là Chu Văn Ngang, bạn cùng lớp với Thừa ca, cậu gọi tôi là sư huynh hoặc gọi bằng tên đều được."
Giang Kiều gật gật đầu với anh ta: "Chào sư huynh."
Lương Thừa An ở bên cạnh nghe vậy, quay đầu nhìn cậu một cái.
Chu Văn Ngang: "Được được được, he he......."
"Chào bạn học Giang Kiều, tôi là Trần Nhất Minh."
Trần Nhất Minh vừa nói xong, Lương Thừa An ở bên cạnh đã nói: "Hắn chính là người đã nói cậu đánh bóng phải xoạc chân đó."
Giang Kiều nghe xong, nhìn Trần Nhất Minh thêm hai lần: "A, tôi có ấn tượng. Chào anh."
Trần Nhất Minh: "......." Ấn tượng này cũng không biết là tốt hay là xấu.
Có bọn họ dẫn đầu, những người khác lần lượt chen lên chào hỏi Giang Kiều, những chàng trai to lớn thân hình cao hơn 1,8 mét cười không khác gì những tên ngốc, dáng vẻ hèn mọn đó khiến Lương Thừa An không nỡ nhìn thẳng.
"Được rồi." Anh lên tiếng cắt ngang phần giới thiệu sở thích của Trần Nhất Minh: "Từ Ninh đâu?"
Vừa dứt lời, Từ Ninh đã quay lại, bên cạnh còn có Chu Nghiên Nghiên cùng đi, hiển nhiên là tìm cơ hội ở một mình.
Chu Nghiên Nghiên nhìn thấy Giang Kiều cũng rất kinh ngạc, bước vội qua, ngạc nhiên vui mừng hỏi cậu: "Giang Kiều, cậu cũng đi à?"
Giang Kiều: "Ừ."
"Quá tốt rồi!" Chu Nghiên Nghiên vui vẻ nói: "Vừa rồi tôi còn có một chút ngại ngùng, có cậu ở đây thì yên tâm hơn nhiều."
Giang Kiều nghĩ thầm, chị ở đây tôi cũng yên tâm hơn nhiều.
Từ Ninh cũng không biết Giang Kiều sẽ tới, cậu ta nhìn nhìn Lương Thừa An, rồi lại nhìn nhìn Giang Kiều, hậu tri hậu giác nghĩ đến người mang bữa sáng cho Lương Thừa An không phải là Giang Kiều đấy chứ?!
Nhưng từ khi nào bọn họ quen thân như vậy? Bọn họ không biết nhau mà phải không?
Từ Ninh trăm mối nghi ngờ không nghĩ ra, ôm thắc mắc đi hỏi Lương Thừa An, Lương Thừa An chỉ nói Ngụy Dĩnh giúp Giang Kiều đăng ký, nhờ anh chăm sóc Giang Kiều giùm, những chuyện khác anh không nói thêm gì.
Từ Ninh không chút nghi ngờ: "Hoá ra như vậy."
Lương Thừa An cảm thấy mình nên quan tâm đ ến người thành thật, nhìn về phía Chu Nghiên Nghiên đang nói chuyện với Giang Kiều, nhắc nhở: "Cơ hội có thể ra ngoài không nhiều, tận dụng cho tốt vào."
Từ Ninh thông minh đột xuất: "Hiểu!"
Cậu ta vui vẻ chạy qua đó, không biết nói gì với Chu Nghiên Nghiên, rồi kéo cô nàng lên xe trước.
Giờ xuất phát đã đến, Lương Thừa An để những người khác lên xe trước, anh ở phía sau hai bước, sóng vai đi cùng Giang Kiều, giọng điệu thản nhiên hỏi: "Tại sao không nghe cậu gọi tôi là sư huynh?"
Ý anh nhắc chuyện lúc nãy Giang Kiều gọi Chu Văn Ngang là sư huynh.
Sở dĩ Giang Kiều gọi Chu Văn Ngang là sư huynh, bởi vì đối phương lớn tuổi hơn cậu, lại là nghiên cứu sinh, trực tiếp gọi tên có vẻ không được lịch sự, nhưng đối với Lương Thừa An, cậu thực sự chưa từng nghĩ tới.
Bước chân Giang Kiều dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Muốn gọi là sư huynh không?"
Lương Thừa An ngược lại không trả lời, Giang Kiều cũng không hỏi lại.
Hai người lần lượt lên xe, giữa đôi bên đều có chút ngầm hiểu lẫn nhau.
Trong xe vẫn còn rất nhiều chỗ ngồi, hai người đi đến hàng giữa phía sau, Lương Thừa An nhường Giang Kiều ngồi bên cửa sổ, mình ngồi xuống bên cạnh cậu.
Từ thành phố đến khu nghỉ dưỡng Tương Sơn mất gần hai giờ lái xe, trên xe đang chiếu phim hài, ban đầu mọi người trò chuyện còn có chút kiềm chế, lo rằng quá mức thoải mái sẽ doạ sợ Giang Kiều.
Nhưng non sông dễ đổi bản tính khó dời, những thanh niên nhiệt huyết 20 tuổi đầu, với tính tình ngay cả trên giảng đường còn phải châu đầu thì thầm, ra ngoài đi du lịch làm sao kiểm chế bản thân được, rất nhanh không khí trò chuyện trên xe đã trở nên sôi nổi, tám từ các trận đấu NBA cho đến một thương hiệu giày liên danh nào đó, từ một game di động đang hot nào đó đến quán đồ nướng ở cổng sau trường.
Còn có người lên tiếng hỏi Giang Kiều chơi game di động không, có muốn lập nhóm chơi game cùng nhau không, sau khi có người dẫn đầu, những người khác cũng theo sát, một lúc sau cả xe đã "Giang Kiều ơi, Giang Kiều hỡi" không ngừng.
Bầu không khí thế này đối với Giang Kiều mà nói thật là xa lạ, trước đây ngoại trừ trên sân khấu, trong cuộc sống rất nhiều lúc cậu đều là người luôn đặt mình bên ngoài mọi chuyện, hôm nay đột nhiên giống như bị kéo vào giữa sự náo nhiệt của tập thể.
Cậu đối với bóng rổ hay game đều không rành, rất nhiều thứ chuyên môn nghe cũng không hiểu, nhưng đáng ngạc nhiên là không thấy chán ghét.
Cậu kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của họ, tâm trạng dần dần thả lỏng.
Chuyến đi lần này có vẻ không phải là một quyết định sai lầm, chí ít vào lúc này cậu nghĩ như vậy.
Xe đi vào đường núi, chẳng mấy chốc đã đến khu nghỉ dưỡng Tương Sơn. Mọi người tự mang hành lý của mình xuống xe, hành lý của Giang Kiều được Lương Thừa An cầm lên, Giang Kiều muốn đón lấy, bị anh đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái: "Đi thôi."
Giang Kiều đi theo phía sau mọi người, bàn tay của Lương Thừa An đặt lên vai cậu, cho đến khi xuống xe mới rút lại.
Việc ăn ở đi lại của chuyến team building lần này đều do Lương Thừa An sắp xếp, mọi người tập trung ở đại sảnh chờ nhận phòng, Lương Thừa An đi đến quầy lễ tân để làm thủ tục check in.
Giang Kiều nhớ ra mình đăng ký đột xuất, vốn đi ké đợt team building này đã là việc khá xấu hổ, cậu đi qua đó hỏi: "Hay là tôi tự mình thuê phòng nhé?"
Nhân viên lễ tân nói: "Xin lỗi, phòng đã đặt hết rồi."
Lương Thừa An thở dài một hơi, nhìn cậu nói: "Chỉ đành uỷ khuất cậu ở cùng phòng với tôi vậy."
Giang Kiều: "......"
Rõ ràng anh nói không nổi tiếng lắm, không đông khách kia mà!
- ------------------
Giang Kiều: Hình như tôi đã bị lừa.
*
Giai đoạn ái muội luôn luôn khiến người ta rung động, Thừa ca thực sự rất thủ đoạn nha.