Giang Kiều hai ngày nay vì chuyện suất tranh cử, vốn cảm thấy phiền muộn, bây giờ người khiến cậu phiền muộn lại còn trêu chọc cậu trước buổi khảo hạch, túm chặt lấy lời yêu cầu bốc đồng lúc trước của cậu để nói đùa, thật sự quá mức ác độc.
"Không cần." Giang Kiều vẻ mặt lạnh lùng đẩy anh ra, xoay người định bỏ đi, mới đi được hai bước thì đã bị Lương Thừa An tóm cổ tay giữ lại.
"Trước khi phán tử hình cũng phải cho anh cơ hội để giải thích chứ." Lương Thừa An tóm lấy tay cậu không buông, "Anh thề, suất tranh cử của Hứa Thiên Ngữ không liên quan gì đến anh."
Giang Kiều mạnh mẽ quay đầu lại: "Làm sao anh biết?"
"Làm sao biết em tức giận vì chuyện gì à?" Lương Thừa An bất đắc dĩ nói, "Em đột nhiên phớt lờ anh, anh phải tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân chứ?"
Hai người nhìn nhau, Giang Kiều dời mắt đi, nói lời trái với lòng: "..... Tôi không tức giận."
Thực ra là có tức giận, thậm chí còn cảm thấy hơi tủi thân. Nếu thực sự do Lương Thừa An giúp đỡ, cậu sẽ rất thất vọng, bởi vì đối phương là người đầu tiên mà cậu thử mở lòng tiếp nhận.
Cậu mơ hồ cảm nhận được, Lương Thừa An đối xử với mình, khác với những người khác.
"Không tức giận là tốt nhất." Lương Thừa An nắm lấy tay cậu, kéo cậu trở lại, "Hiện giờ có thể cho anh cơ hội để giải thích được không? Yên tâm, sẽ không chậm trễ thời gian khảo hạch."
Đối với Giang Kiều mà nói, việc Hứa Thiên Ngữ tranh cử vai chính căn bản không uy hiếp gì đến cậu, điều cậu để ý là người thúc đẩy chuyện này có thể là Lương Thừa An, hiện tại một câu nói "Không phải do anh giúp đỡ" của Lương Thừa An đã là lời giải thích tốt nhất.
Về chuyện này, Lương Thừa An thật ra chỉ cần gửi cho cậu một tin nhắn trên WeChat, thì hiểu lầm sẽ được giải quyết.
Nhưng Lương Thừa An lại không làm như vậy, mà là sau khi hiểu rõ nguồn cơn sự việc đã đặc biệt chạy tới mặt đối mặt giải thích với cậu, điều này khiến cậu có cảm giác được đối phương coi trọng, thậm chí là trân trọng.
Giang Kiều làm sao có thể không cho anh thời gian để nói rõ ràng: "Được, anh nói đi."
Thế là Lương Thừa An nói ngắn gọn một lượt chuyện xảy ra ngày hôm đó khi anh ăn tối với vợ chồng giáo sư Hứa, trong lúc giải thích, cũng nhận ra lý do tại sao lúc đó Giang Kiều đã biết là anh đi ăn tối với thầy hướng dẫn, nhưng vẫn xác nhận với anh một lần nữa.
Chắc hẳn là do Hứa Thiên Ngữ đã nói gì đó với cậu.
Nghĩ đến việc hôm nay Chu Nghiên Nghiên kể Hứa Thiên Ngữ đâm chọt Giang Kiều, ánh mắt Lương Thừa An tối lại: "Cần anh giúp đỡ không? Thiên nga nhỏ."
"Hả?" Giang Kiều tưởng anh đang nói lời đề nghị vừa rồi, vội vàng nói: "Không cần, hôm nay không cần."
"Không phải nói chuyện đó." Lương Thừa An thấy bộ dạng như gặp kẻ địch của cậu, không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng nụ hôn đầu tiên còn là do Giang Kiều tự mình đề nghị.
Giang Kiều không ngờ rằng mình hiểu lầm, chột dạ hỏi: "Vậy là chuyện gì?"
"Suất tranh cử của Hứa Thiên Ngữ." Lương Thừa An thản nhiên nói với cậu, "Không chỉ vai chính, anh có thể khiến cho cô ta ngay cả cơ hội diễn vai quần chúng cũng không có."
Giang Kiều không nghĩ đến anh nói là chuyện này, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó lắc đầu nói: "Đương nhiên không cần, em có thể đường đường chính chính thắng cô ta ngay trên sân khấu, không cần giúp đỡ."
Câu trả lời của cậu nằm trong dự đoán của Lương Thừa An, từ bài nhảy của cậu, Lương Thừa An có thể cảm nhận được tấm lòng son sắt, vừa đáng yêu vừa nỗ lực, vừa nhiệt tình vừa chính trực của cậu đối với khiêu vũ.
Mọi thứ trên người cậu, đều khiến Lương Thừa An rung động.
"Nhưng anh đã đến đây rồi, cũng không thể đến một chuyến phí công." Lương Thừa An đổi chủ đề, "Em cảm thấy thế nào?"
"Sao cơ......"
Giang Kiều còn chưa nói hết lời, trên môi đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, hai đôi môi vừa chạm vào đã tách ra, nhanh đến mức cậu căn bản không kịp phản ứng, Lương Thừa An đã rời đi, cậu chỉ có thể ngây ngẩn nhìn đối phương.
Lương Thừa An hôn lén thành công, trên mặt mang theo nụ cười vừa ngứa đòn vừa đắc ý: "Hôm nay là do anh chủ động, không cần cảm ơn."
Giang Kiều tỉnh táo trở lại, hệ thống thần kinh trung ương trong đầu như thể bây giờ mới kết nối với trái tim, bắt đầu nảy lên "Thình thịch thình thịch ——", có chút ồn ào đến tai cậu.
Rõ ràng hai người ngay cả nụ hôn mãnh liệt hơn cũng đã nếm thử, hiện tại chỉ vì một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lại khiến cậu có cảm giác bối rối.
Cậu cố gắng hết sức kềm nén sự rộn ràng trong lòng, giọng điệu bình tĩnh nói: "...... Em về đây."
Cậu nói xong liền chuẩn bị rời đi, Lương Thừa An cười nói: "Vội cái gì, còn chưa đưa đồ cho em."
"Không muốn nữa." Giang Kiều nói mà không thèm quay đầu lại, cầm tay nắm cửa định mở cửa ra, Lương Thừa An lại nói: "Nhưng cái này là đặc biệt đặt làm cho em, em thật sự không muốn xem một chút sao?"
Đặc biệt, đặt làm, cho em.
Vẫn là có chút muốn xem.
Trong lúc Giang Kiều đang do dự, Lương Thừa An đã đến phía sau cậu, giây tiếp theo, có thứ gì đó mát mát lạnh lạnh được nhét vào trong lòng bàn tay cậu, sờ vào hơi lồi lõm không bằng phẳng.
Đó là một con mèo bằng vàng ròng được xỏ vào sợi dây bện màu đỏ, kích thước không lớn hơn móng tay của cậu bao nhiêu, không giống với những món đồ bằng vàng 12 con giáp được chế tác đơn giản trên thị trường, biểu cảm, bộ lông của con mèo này giống y như thật, tay nghề tinh xảo đến mức khiến người ta phải kinh ngạc thán phục, càng sống động hơn nữa là đôi mắt của nó được làm bằng hai viên đá quý nhỏ màu xanh nhạt, hơimang ý nghĩa tạo điểm nhấn.
Giang Kiều ngơ ngẩn nhìn mèo con trong tay, Lương Thừa An ở bên cạnh nói: "Vốn là định buổi tối kết thúc khảo hạch sẽ cùng em đi lấy, không ngờ giữa chừng xảy ra chút rắc rối. Nhưng cũng không ảnh hưởng, xem như chúc mừng sớm cho việc em lấy được vai chính."
Giang Kiều lấy lại tinh thần trong lúc nghe anh nói, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó.
Cậu lật qua lật lại con mèo, muốn xác nhận suy nghĩ trong lòng, cuối cùng tìm thấy trên mông con mèo ba chữ — Mozart. (Phiên âm tiếng Hoa gồm ba chữ là Mạc Trát Đặc)
Có một con mèo nhỏ màu cam mà cậu đã lén lút nuôi hơn một tuần, hôm nay, mười hai năm sau, xuyên qua dòng chảy thời gian, lại một lần nữa đến bên cạnh cậu.
Giang Kiều trong một khoảnh khắc, cảm thấy vành mắt chua xót, cuối cùng lại cười lên.
Cậu nhìn Lương Thừa An và nói: "Còn chưa khảo hạch, tại sao anh lại tặng quà chúc mừng trước cho em?"
Lương Thừa An nhìn đuôi mắt hơi hoe đỏ của cậu, đưa tay vuốt tóc cậu, nói như chuyện đương nhiên: "Bởi vì em chắc chắn sẽ thắng."
Anh tin tưởng còn hơn cả Giang Kiều.
"Anh nói đúng." Giang Kiều nắm Mozart trong tay, nói từng câu từng chữ, "Em nhất định sẽ thắng."
Sau khi Giang Kiều quay trở lại, Lương Thừa An cũng không rời đi, mà đi đến chỗ khảo hạch trong hội trường, tìm một vị trí không ảnh hưởng đến người khác để chờ Giang Kiều khảo hạch.
Giáo viên chịu trách nhiệm khảo hạch và xem xét lần này có tổng cộng năm người, sinh viên khảo hạch thì có bảy người.
Ban đầu có sáu ứng cử viên, ba người cho vai chính và ba người cho vai phụ, sau khi Hứa Thiên Ngữ muốn tranh vai chính, số ứng cử viên cho vai chính trở thành bốn người, vai phụ lại bổ sung thêm một người.
Đầu tiên là tiến hành khảo hạch vai phụ, biểu hiện của các sinh viên tham gia khảo hạch đều khá tốt dưới cái nhìn của một người ngoại đạo như Lương Thừa An, nhưng xét theo đánh giá của Nguỵ Dĩnh và một giáo viên biên đạo múa khác, thì dường như còn chưa đạt tiêu chuẩn của bọn họ.
Sau khi khảo hạch vai phụ, người đầu tiên lên sân khấu khảo hạch vai chính là Thẩm Như Chân.
Múa ba lê chú trọng đến vẻ đẹp của đường nét, Thẩm Như Chân tình cờ có ưu thế rất lớn đối với yêu cầu này, anh ta tay dài chân dài, cơ bắp cân đối và săn chắc, mỗi một động tác múa đều cực kỳ có tính thưởng thức và tính chuyên nghiệp.
Vũ đạo của anh ta tràn đầy nhiệt tình, rất có sức lan tỏa, khi kết thúc màn biểu diễn, tất cả các thầy cô dưới sân khấu đều không hẹn mà cùng vỗ tay.
Người thứ hai lên sân khấu là một bạn nữ, biểu diễn giữa chừng xảy ra sự cố, may mà sau đó vẫn thuận lợi nhảy xong cả bài, nhưng xét từ những nhận xét của các giáo viên, thì không có hy vọng trúng tuyển.
Giang Kiều xếp vị trí thứ ba trong buổi khảo hạch, Lương Thừa An thu hồi suy nghĩ tản mạn, mắt nhìn lên sân khấu không chớp một cái.
Theo tiếng nhạc vang lên, Giang Kiều vốn đang quỳ rạp trên sàn từ từ giang rộng cánh tay, thân thể linh hoạt giống như một vị thần thức tỉnh trong sự ấm áp của mùa xuân.
Mỗi một động tác trong《Xuân chi thần》, Giang Kiều đều đã nhớ nằm lòng, kỹ năng khiêu vũ xuất sắc, năng lực kiểm soát cơ thể tuyệt vời của cậu, khiến tất cả những người có mặt kinh diễm không thôi.
Mùa xuân mang đến niềm vui, vạn vật sống lại. Mỗi động tác bật nhảy của cậu, đều là sự kính ngưỡng và khao khát đối với sức sống, nếu như nói Thẩm Như Chân vừa rồi là diễn vai Thần mùa xuân, vậy thì Giang Kiều là hòa mình vào trong sinh mệnh của cả trái đất này.
Thần mùa xuân tức là cậu, cậu tức là Thần mùa xuân.
Cậu cảm động trước tất cả vạn vật sinh linh đang bừng bừng sức sống này, nồng nhiệt yêu thích mọi thứ về chúng.
Dưới sân khấu, Thẩm Như Chân nhìn Giang Kiều xoay tròn không ngừng trên sân khấu, lắc đầu thở dài: "Xem ra vẫn là ta phải làm vai phụ rồi, trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng cơ chứ!"
Tuy nói như vậy, nhưng giọng điệu của anh ta lại tràn đầy sự thưởng thức và bội phục đối với Giang Kiều.
Giang Kiều nói anh ta là học trưởng mà cậu rất ngưỡng mộ, nhưng anh ta đối với Giang Kiều không hề là như vậy, không hề là đối thủ, cũng không phải là mục tiêu.
Nhưng Hứa Thiên Ngữ ở bên cạnh, lại hoàn toàn trái ngược với anh ta.
Vì buổi khảo hạch hôm nay, cô ta đặc biệt trang điểm nhẹ trước khi đến, chỉ để có thể thêm điểm vào hình ảnh, nhưng lúc này ngay cả gương mặt đã trang điểm tinh tế cũng không thể che giấu được sắc mặt tái mét của cô ta.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Giang Kiều trên sân khấu, trong lòng hoảng loạn và hối hận.
Cô ta không thể thắng được.
Không chỉ Giang Kiều, mà ngay cả Thẩm Như Chân, cô ta đều không thể thắng được, hai người này căn bản không phải là người, mà là những cỗ máy nhảy múa. Rõ ràng là động tác có kỹ năng khó như vậy, tại sao bọn họ có thể làm được dễ dàng như thế?
Chẳng lẽ tài năng thực sự có thể quyết định mọi thứ hay sao? Suất tranh cử mà cô ta xin được, thực ra hoàn toàn chỉ là tự hạ nhục mình hay sao?
"Thùng ——"
Tiếng trống vang lên, sau khi Giang Kiều hoàn thành động tác cuối cùng, cậu lại quỳ rạp trên sàn, mọi thứ lại trở về lúc bắt đầu.
Năm giáo viên đều vỗ tay khen ngợi màn trình diễn hoàn hảo của cậu, một loạt tiếng vỗ tay khiến Hứa Thiên Ngữ bị doạ lùi lại nửa bước, ý nghĩ rút lui càng lúc càng phình to trong đầu giống như một quả cầu tuyết đang lăn.
Từ bỏ thôi...... chỉ cần tìm một lý do hợp lý.
Cô ta hoảng loạn nghĩ cách.
Tuy nhiên, tiếng nói của Nguỵ Dĩnh từ phía trước truyền đến, cắt đứt đường lui của cô ta: "Người tiếp theo, Hứa Thiên Ngữ."
Hứa Thiên Ngữ mấp máy đôi môi, đáp lại một câu khô khốc: "Đến đây."
Phần tiếp theo của buổi khảo hạch, màn trình diễn của Hứa Thiên Ngữ đầy sai sót, thậm chí cô ta có nhiều lần không nhảy đúng nhịp, trọng tâm không ổn định trong quá trình đá chân xoay tròn khiến cả người loạng choạng nửa bước.
Nguỵ Dĩnh ở dưới sân khấu xem màn trình diễn của cô ta, chân mày cau lại từ đầu đến cuối chưa từng giãn ra.
Quá tệ, thậm chí còn không bằng luyện tập bình thường.
Cô không chú ý đến Hứa Thiên Ngữ trên sân khấu nữa, cúi đầu lấy bút đánh một dấu X lên phía trên.
Sau khi kết thúc khảo hạch, năm giáo viên thảo luận một lúc, tuyên bố kết quả khảo hạch lần này.
Giang Kiều không chút lo lắng lấy được suất diễn vai chính, điều bất ngờ là vị trí vai phụ lại bị bỏ trống, bởi vì cả ba ứng cử viên đều không đạt yêu cầu.
Về chuyện này, Nguỵ Dĩnh nói với Thẩm Như Chân: "Như Chân, em trở về luyện tập phần múa của vai phụ, sáng ngày kia sẽ khảo hạch."
"Ngày kia?!" Thẩm Như Trân trợn tròn mắt, "Thời gian mới có một ngày đó, cô ơi, đây không phải là muốn khảo hạch, đây là muốn mạng của em á!"
Nguỵ Dĩnh vốn khá là bất mãn vì ba ứng cử viên cho vai phụ đều không đạt yêu cầu, nghe anh ta nói vậy, lập tức sầm mặt xuống: "Bớt nói nhảm, khảo hạch hay không khảo hạch?"
"Chắc chắn phải khảo hạch chứ ạ!" Thẩm Như Chân trả lời tức thì, đặt tay để lên vai Giang Kiều, "Không khảo hạch thì trụ cột của chúng ta lấy đâu ra vai phụ? Tóm lại không thể để cậu ấy đơn thương độc mã được đúng không."
Giang Kiều mặt không chút cảm xúc: "Cảm ơn học trưởng đã lo lắng cho tôi."
Thẩm Như Chân: "Khách khí khách khí."
Khảo hạch kết thúc, mọi người đều rời đi.
Giang Kiều đi ra từ cửa sau, nhìn thấy Lương Thừa An đang đợi mình ở bên ngoài, cậu bước vội tới, đến trước mặt, đưa nước lấy từ hậu trường ra cho anh: "Đợi rất lâu phải không? Anh có khát nước không?"
Lương Thừa An chú ý đến sợi dây màu đỏ trên cổ tay cậu, đáy mắt hiện lên ý cười, cầm lấy nước: "Không, vừa rồi anh cũng ở bên trong xem buổi khảo sát của em và mọi người."
"Chúc mừng em."
"Cảm ơn." Giang Kiều hơi nhếch khóe môi, "Em mời anh ăn cơm nhé, không phải anh nói nhà hàng của dì anh có món mới hay sao?"
"Được nha." Lương Thừa An vui vẻ đồng ý, rồi cùng cậu đi về hướng bãi đậu xe.
Sau khi lên xe, Lương Thừa An gọi điện cho dì, nhờ dì chuẩn bị mấy món ăn mới.
"Được thôi, bây giờ con qua luôn phải không?" Chu Mạn Hồng hỏi.
"Dạ." Lương Thừa An khởi động xe, giọng điệu mang ý cười: "Có một bạn nhỏ muốn mời con ăn cơm, đi đến chỗ của dì để làm thịt em ấy một phen."
Chu Mạn Hồng: "......"
Con có muốn nghe xem mình đang nói cái gì không hả?
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Kiều: Tôi phải mời anh ấy.
Lương Thừa An: Tôi thực sự không có chiếm hời.