Dưới những ngón tay của Cung Tuyết Thiến, khúc “Cao sơn lưu thủy” cứ như vậy tuôn trào, tiếng đàn hùng hồn mà đẹp đẽ, miêu tả núi cao hùng vĩ, khắc họa tinh tế những hình thái khác nhau của dòng nước chảy, cảnh tượng tráng lệ của những dòng suối nhỏ chảy róc rách uốn lượn cho đến khi hợp lại thành sông.
Giai điệu du dương trôi chảy, phong cách thanh nhã trong lành, âm luật mang phong cách cổ xưa tao nhã, ý và cảnh sâu xa kéo dài.
Trước mắt tất cả mọi người đều xuất hiện cảnh tượng những dãy núi cao hùng vĩ, những dòng suối nhỏ chảy róc rách. Đó là một cảnh tượng đẹp biết bao nhiêu.
Ngón tay chậm rãi dừng ở âm cuối, thật lâu sau, mọi người mới kịp phản ứng lại từ trong kinh ngạc.
“Hay cho một khúc cao sơn lưu thủy rung động tâm can. Không biết vị này là…” Thái tử Kim Ngọc Thành vỗ tay, trong đôi mắt xanh biếc không che giấu được sự tán thưởng mà nhìn nàng.
“Thiếp thân tham kiến thái tử.” Cung Tuyết Thiến hơi hành lễ.
Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương hơi khó xử, nên giới thiệu nàng như thế nào đây? Nếu như nói nàng là tiểu thiếp của Trần Nhi thì có thể khiến thái tử và quận chúa nghĩ rằng nàng đang khiêu khích quận chúa không?
“Thái tử quá khen, nàng là Vương phi của bổn Vương.” Nhưng Mộ Dung Trần lại đi tới, lấy tay ôm bả vai nàng, cố ý nói. Hắn thật sự không ngờ rằng nàng lại có thể gảy đàn tranh hay như vậy. Rốt cuộc thì còn chuyện gì của nàng mà hắn không biết không?
“Vương phi?” Thái tử Kim Ngọc Thành sửng sốt, sao lại như vậy được? Không phải hắn vẫn chưa có Vương phi sao?
Một tiếng “choang….” vang lên khiến mọi người không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chén rượu trong tay quận chúa đã rơi xuống đất, mặc dù đeo mạng che mặt nhưng vẫn có thể khiến người khác cảm nhận được sự kinh hoàng của nàng.
Mộ Dung Trần quay đầu lại vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của quận chúa, trong nháy mắt liền bị mê hoặc…Nhu Nhi. Nhưng hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, Nhu Nhi đã chết rồi, nhưng hắn lại không thấy được ánh mắt thất vọng ảm đạm trong đôi mắt của quận chúa.
“Trần Nhi.” Sắc mặt của Hoàng thượng trầm xuống, nó nói như vậy chẳng phải sẽ khiến Minh Nguyệt quốc nghĩ rằng ông cố ý lừa dối họ sao?
“Thái tử, Vương gia nói đùa thôi, thiếp thân chỉ là một tiểu thiếp của Vương gia mà thôi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng giải thích. Hắn làm như vậy chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người đều lâm vào thế bí sao? Quan trọng là nếu quan hệ hai nước bởi vì chuyện này mà xấu đi thì chẳng phải hắn sẽ trở thành tội nhân sao? Nàng không thể để cho hắn gánh tội danh đó được.
“Thì ra là như vậy.” Thái tử Kim Ngọc Thành cũng rất thông minh, không hề truy cứu.
Hoàng thượng cùng mọi người cũng âm thầm thở phào.
“Hoàng thượng, nương nương, ta cũng đã chuẩn bị một khúc đàn, đặc biệt muốn dâng tặng cho Hoàng thượng và nương nương.” Quận chúa đột nhiên đứng lên, bước ra nói.
Nghe thấy giọng nói của nàng, thân thể Mộ Dung Trần liền cứng đờ. Hắn quá quen thuộc với giọng nói này. Tuy rằng năm năm đã trôi qua nhưng mà hắn sẽ không bao giờ quên giọng nói của Nhu Nhi.
“Làm sao vậy?” Cảm nhận được thân thể hắn đang cứng đờ, Cung Tuyết Thiến liền nhẹ giọng hỏi
“Không có gì, trở về chỗ ngồi đi.” Mộ Dung Trần phục hồi lại tinh thần, hắn làm sao vậy? Vì sao lại luôn nhớ tới Nhu Nhi? Hắn lại tự nói với mình một lần nữa, Nhu Nhi đã chết rồi.
Giai điệu chậm rãi mang theo bi thương từ từ vang lên, quận chúa đi thẳng đến trước mặt Mộ Dung Trần, nhẹ nhàng hát: “Kiếm đốt chén rượu, mình ta độc ẩm trong vô vị. Chàng vì ta mà ly biệt. Mùi phấn hương chỉ có thể yêu, chẳng thể trao. Trời có bao sâu, đất có bao xa. Chàng là anh hùng đã định là vô lệ, vô hối. Nụ cười đó có bao nhiêu hiểm nguy, là độc dược đoạn trường. Vẻ đẹp của giọt lệ này chỉ có chàng mới biết. Tâm này không có chàng, sống chẳng còn ý nghĩa.
Ta chẳng cần danh tiếng anh hùng. Chỉ cầu được một nụ cười hồng nhan. Nếu như còn có thể luân hồi, nguyện kiếp sau làm thân trâu ngựa, cũng phải cùng chàng đến chân trời góc biển.”
Mộ Dung Trần đứng dậy, nắm chặt nắm tay, nhìn vào sự đau xót trong mắt nàng, nhìn vào bóng dáng quen thuộc của nàng, Nhu Nhi, vì sao nàng lại giống Nhu Nhi như vậy?
Cung Tuyết Thiến nhìn thấy vẻ mặt kích động của hắn, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không tốt. Chẳng lẽ bọn họ quen nhau?
Bốn phía im ắng nhìn hai người bọn họ đang bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, quận chúa rốt cuộc nhịn không được, trong mắt đong đầy nước mắt, nhẹ nhàng gọi: “Trần, thiếp đã trở về.” Nói xong liền dùng tay kéo mạng che mặt xuống, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Nhìn thấy dung nhan quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, tiếng gọi cũng vô cùng quen thuộc khiến Mộ Dung Trần lập tức ôm chặt nàng vào trong lồng ngực, trong giọng nói mang theo vẻ vui mừng: “Nhu Nhi, là nàng sao? Là nàng đã trở về sao?” Sao hắn có thể tin được? Sao có thể tin được rằng Nhu Nhi của hắn thật sự đã trở lại?
Nhu Nhi, một tiếng Nhu Nhi khiến Cung Tuyết Thiến gần như té xỉu. Trời cao sao lại có thể trêu đùa nàng như vậy? Nàng đã nghĩ đến trăm ngàn khả năng nhưng lại chưa từng nghĩ rằng Liễu Nhu đã chết còn có thể sống trở về. Sắc mặt nàng trắng bệch, ngón tay lạnh như băng.
Mọi người cũng đều kinh ngạc nhìn bọn họ, sao lại như vậy? Vương gia và quận chúa quen biết sao?
Sắc mắt Quý phi nương nương cứng ngắc sửng sốt. Nàng ta là Liễu Nhu. Nàng ta lại có thể là Liễu Nhu.
“Trần, là thiếp…là thiếp…thiếp đã trở về, thiếp thật sự đã trở lại.” Quận chúa Liễu Nhu cũng ôm chặt lấy hắn, sự vui sướng sau khi xa cách đã lâu lại được gặp lại khiến nước mắt của nàng vẫn tuôn trào không ngừng.
“Không….Không…Nhu Nhi đã chết rồi, sao còn có thể trở về được? Ngươi là ai? Vì sao muốn đóng giả Nhu Nhi?” Mộ Dung Trần đột nhiên đẩy nàng ra, Nhu Nhi rõ ràng đã chết trong ngực hắn, làm sao có thể sống lại được?
“Trần, chàng không quen thiếp sao? Thiếp là Nhu Nhu, thiếp không chết, thiếp quay về để tìm chàng. Chàng sờ vào thiếp đi, nhìn xem nốt ruồi đỏ sau tai thiếp, thiếp chính là Nhu Nhi của chàng.” Vẻ mặt Liễu Nhu bi thương, quay đầu lại để cho hắn thấy rõ nốt ruồi đỏ sau tai mình.
Nhìn thấy nốt ruồi đỏ rõ ràng đó, Mộ Dung Trần không thể tin được lui về phía sau vài bước, nhìn nàng nói: “Tại sao có thể như vậy? Sao nàng lại có thể là Nhu Nhi được…Nhu Nhi đã chết, nàng đã chết ở trong ngực ta.”
“Trần, thiếp không chết, thiếp thật sự không chết, đời này kiếp này “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” (nguyện sống chết có nhau, cùng nắm tay cho tới bạc đầu).” Liễu Nhu khóc nấc, nói ra lời thề giữa bọn họ.
Thân thể Mộ Dung Trần cứng lại, nếu nàng không phải là Nhu Nhi, sao lại có thể biết được lời thề của hắn và Nhu Nhi, hắn đột nhiên ôm chặt lấy nàng: “Nhu Nhi, nàng thật sự là Nhu Nhi, nàng thật sự đã trở lại.”