Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

chương 154: bị thương khó xử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đương nhiên có liên quan, ta yêu hắn nhưng người hắn yêu lại là Liễu Nhu. Hiện tại Liễu Nhu đã trở về, ta chỉ có thể rời đi, bởi vì ta không thể chịu đựng được việc trong lòng người mình yêu lại yêu một người khác. Ta không muốn vì một người không yêu mình mà tra tấn bản thân, lãng phí thanh xuân của mình.” Đáy mắt Cung Tuyết Thiến ẩn chứa vẻ bi thương. Nói ra thì rất dễ nhưng muốn quên lại rất khó…rất khó.

“Sao nàng biết hoàng huynh không yêu nàng?” Mộ Dung Phong đột nhiên nói ra.

A….Cung Tuyết Thiến ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng đột nhiên chấn động, hắn nói gì? Hắn nói Mộ Dung Trần yêu nàng sao?

“Giật mình lắm phải không? Xem ra câu ‘ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê’ là đúng. Nàng quan niệm về tình yêu như thế nào? Vì sao lại không hiểu được lòng hoàng huynh?” Mộ Dung Phong nhìn nàng hỏi.

“Lòng hắn?” Hắn yêu Liễu Nhu nhiều năm như vậy, tình yêu của hắn đối với Liễu Nhu là khắc cốt ghi tâm, sao lại có thể dễ dàng yêu nàng như vậy? Nếu hắn thật sự thích nàng thì cũng sẽ không vì Liễu Nhu mà hưu nàng.

Mộ Dung Phong thấy nàng cụp mắt xuống liền bất đắc dĩ thở dài nói: “Nàng thông minh như vậy, ta nghĩ nàng nhất định sẽ cẩn thận suy nghĩ lại. Đúng là hoàng huynh yêu Liễu Nhu, nhưng mà năm năm trôi qua, có một số việc sẽ thay đổi, con người cũng như vậy. Đừng chỉ xem bề ngoài.”

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới ngẩng đầu nhìn hắn, không rõ tại sao hắn lại đột nhiên nói với nàng những điều đó.

“Mấy ngày trước ta gặp hoàng huynh, huynh ấy lôi ta đi uống rượu, uống không ngừng. Trong miệng cũng không ngừng gọi tên của hai người, Nhu Nhi, Tâm Nghi. Ta biết huynh ấy đang vùng vẫy trong thống khổ.” Mộ Dung Phong nói xong câu cuối cùng đó liền xoay người rời khỏi.

Cung Tuyết Thiến ngẩn người nhìn bóng lưng của hắn, hốc mắt đột nhiên cay cay. Vì sao hắn lại nói với nàng những lời đó? Cho dù biết rồi thì có thể thay đổi điều gì chứ?

Nước mắt đột nhiên rơi xuống, tựa lưng vào thân cây. Bất kể thế nào đi nữa thì hắn vẫn lựa chọn Nhu Nhi của hắn.

Vút….Nàng trợn to mắt, sững sờ nhìn mũi tên đang lao thẳng tới trước mắt. Là bắn về phía nàng sao?

“Tâm Nghi, cẩn thận, tránh ra.” Mộ Dung Vũ lo lắng hét lên, dưới tình thế cấp bách liền dùng chân hất một hòn đá trên mặt đất về phía mũi tên.

“A….” Nàng hét thảm một tiếng, hòn đá làm chệch mũi tên nhưng tên lại lập tức bắn vào trên váy nàng. Nàng có thể cảm nhận được mũi tên đã xuyên vào trong đùi, máu lập tức chảy ra, nhuộm đỏ chiếc váy.

“Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ chạy vội tới trước mặt, đỡ lấy nàng.

“Ta không chết?” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới yếu ớt nói, tựa người vào trước ngực hắn, nàng sợ hãi mà chảy đầy mồ hôi lạnh, cả người vô lực, trên đùi vẫn rất đau đớn.

“Chỉ là bị thương thôi, sẽ không chết đâu.” Mộ Dung Vũ ôm nàng nói, muốn giúp nàng rút mũi tên ra, băng bó lại nhưng nhìn thấy vị trí bị thương của nàng, hắn thật sự hơi ngượng ngùng.

“Ai lại thâm độc như vậy, muốn giết ta?” Cung Tuyết Thiến thật sự nghĩ không ra, nàng đã đắc tội với ai.

Lúc này Mộ Dung Vũ mới nhìn thấy lông vũ trên mũi tên có viết hai chữ nho nhỏ “Thập nhị”, thập nhị hoàng huynh? Nhưng mà tại sao thập nhị hoàng huynh lại có thể giết nàng? Liền che giấu nói: “Phỏng chừng là có người bắn lệch.”

“Ừ, có lẽ vậy, nhưng mà sao ta lại xui xẻo như thế chứ.” Cung Tuyết Thiến thật khóc không ra nước mắt.

“Sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra?” Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, những Vương gia khác cũng đã đi tới hỏi thăm, thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân đứng sau cùng, ánh mắt lạnh như băng.

“Không có gì? Chắc là có người bắn lệch.” Mộ Dung Vũ thản nhiên nói, hắn đã lặng lẽ bẻ lông vũ trên mũi tên xuống.

Cung Tuyết Thiến thấy được động tác rất nhỏ này nhưng nàng cũng không ngăn cản. Nàng tin rằng người mà Mộ Dung Vũ muốn bảo vệ hẳn là huynh đệ của hắn. Mộ Dung Trần không có ở đây, còn Mộ Dung Phong, nàng tin không phải hắn. Vậy thì chỉ còn một người vẫn luôn túc giận với nàng, Thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân.

“Bị thương ở đâu?” Mộ Dung Phong đi qua hỏi, nhưng khi nhìn thấy chỗ bị thương của nàng cũng sửng sốt, bị thương ở đó sao có thể giúp?

“Tâm Nghi, ở đây ta có thuốc trị thương, tự nàng rút mũi tên ra đi, sau đó rắc lên, được không?” Mộ Dung Vũ lấy một bình thuốc từ trong ngực ra, đưa cho nàng nói.

“Tự ta?” Cung Tuyết Thiến trừng to mắt nhìn hắn, sao nàng có thể ra tay được?

“Sao vậy?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng.

“Ta không dám.” Cung Tuyết Thiến cúi đầu xuống, rất sợ nha.

“Làm sao vậy? Tâm Nghi sao vậy?” Gia Lỗ Tề cùng Mộ Dung Trần chạy tới cùng lúc, trên mặt chứa sự lo lắng. Cư nhiên đồng thời hỏi.

“Vương tử, hoàng huynh, nàng bị thương.” Mộ Dung Vũ đáp.

Lúc này Gia Lỗ Tề cùng Mộ Dung Trần mới nhìn thấy bên trong đùi nàng bị cắm một mũi tên, máu tươi đã nhuộm đỏ váy nàng.

“Sao lại không băng bó cho nàng.” Gia Lỗ Tề hơi tức giận, mấy nam nhân này làm sao vậy? Hắn liền đi qua, đưa tay định xé váy nàng ra.

“Gia Lỗ Tề Vương tử, không thể.” Mộ Dung Phong cuống quýt ngăn cản, chẳng lẽ hắn muốn rút tên chữa thương cho nàng ngay trước mặt mọi người sao?

“Cái gì?” Gia Lỗ Tề sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng. Nữ tử nhà Hán không thể bị người khác tùy tiện nhìn thấy thân thể. Nhưng bây giờ không có nữ nhân, làm sao đây?

“Thôi đi, để ta tự rút ra vậy.” Cung Tuyết Thiến mang vẻ mặt đau khổ nói, nhưng nàng thật sự rất sợ mình không ra tay được.

“Như vậy đi, các ngài bịt kín mắt ta, ta rút tên ra cho nàng.” Gia Lỗ Tề đột nhiên đề nghị.

Mọi người sững sờ, cách này hình như không tệ.

Nhưng mà không đợi mọi người đáp lời thì Mộ Dung Trần đã mang sắc mặt âm trầm đi qua, không nói hai lời liền bế lấy nàng từ trong lòng Mộ Dung Vũ, vừa đi sâu vào trong rừng vừa dặn dò: “Đừng qua đây.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio