Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

chương 156: buông tha ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng nàng đau đớn. Tùy thời tùy chỗ ư? Hắn xem nàng là gì chứ?

Nụ hôn của Mộ Dung Trần càng ngày càng dịu dàng, mùi vị tuyệt hảo trong miệng nàng khiến hắn lưu luyến, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi linh hoạt của nàng, muốn dây dưa với nhau nhưng nàng lại cứng ngắc không chịu phối hợp.

Sự cự tuyệt của Cung Tuyết Thiến đã dần dần tan rã trong thế công ôn nhu của hắn. Cảm xúc mãnh liệt trong thân thể bị hắn thức tỉnh từng chút một, chậm rãi nhắm mắt lại, không tự giác đáp lại hắn. Tựa như người yêu đã lâu không gặp, dây dưa kích tình cũng một chỗ, khát vọng vòng ôm của đối phương.

Thấy nàng đã bắt đầu đáp lại mình, khóe môi của Mộ Dung Trần cong lên, thân thể của nàng, trái tim của nàng chắc là sẽ không gạt người. Hắn càng thêm điên cuồng hôn nàng, vuốt ve nàng khiến nàng run rẩy từng đợt.

Những cái vuốt ve của hắn khiến thân thể nàng dâng lên từng đợt khát vọng, không khỏi ôm chặt hắn, muốn được nhiều hơn.

Hơi thở của Mộ Dung Trần càng ngày càng nặng nề, hắn càng thêm khẩn cấp hi vọng hòa làm một thể với nàng.

Tay từ trước ngực nàng trượt xuống giữa eo, rồi lại từ giữa eo trượt xuống bụng, sau đó lại tiếp tục trượt xuống.

“Ưm…” Từng đợi khoái cảm khiến nàng không khỏi rên khẽ ra tiếng, sắc mặt đỏ ửng mê ly.

Ánh mắt Mộ Dung Trần khát vọng mơ màng, dùng dục vọng đang cương cứng của mình chạm vào thân thể nàng.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lập tức tỉnh táo lại, đẩy hắn ra nói: “Không….không thể.” Trời ạ, nàng đang làm gì vậy? Sao nàng lại có thể đắm chìm vào trong sự khiêu khích của hắn, sắc mặt liền đỏ bừng, càng xấu hổ hơn.

“Tâm Nghi, cho ta, cho ta.” Mộ Dung Trần lại ôm lấy nàng, trên mặt chứa dục vọng dày đặc, nói vào bên tai nàng như cầu xin.

“Không, chúng ta không thể.” Cung Tuyết Thiến dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn ra, ý loạn tình mê của hắn khiến nàng sợ hãi.

“Vì sao? Vì sao?” Khuôn mặt tràn đầy dục vọng của Mộ Dung Trần mang theo nỗi bi thương sâu sắc nhìn nàng.

Trái tim Cung Tuyết Thiến đau đớn tựa như bị kim đâm, nhưng mà nàng không muốn thấy hắn như vậy. Rõ ràng là hắn đã thương tổn nàng. Nàng chịu không nổi nữa quát: “Đừng hỏi ta, hỏi chính ngươi ấy.”

Quát xong liền vịn vào thân cây bên cạnh đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài, lệ trong khóe mắt không nén được mà rơi xuống.

“Cung Tuyết Thiến, ngươi khóc gì chứ? Thật không có tiền đồ, nam nhân trong thiên hạ rất nhiều, ngươi hà tất vì hắn mà đau lòng khổ sở. Không đáng, không đáng.” Nàng vừa hung hăng lau nước mắt vừa mắng chính mình.

Mộ Dung Trần nhìn nàng, tay hung hăng đấm vào cây đại thụ bên cạnh. Hắn cũng không hiểu, rõ ràng là hắn phải buông tha cho nàng, nhưng trong lòng lại luôn nhớ nàng như vậy. Máu chảy xuống từ nắm tay hắn nhưng hắn lại không cảm thấy đau chút nào.

“Ai da….” Cung Tuyết Thiến dẫm phải một hố đất, thân mình nghiêng một cái, động đến vết thương khiến nàng không khỏi đau đớn thét lên.

“Tâm Nghi, sao vậy?” Mộ Dung Trần chạy nhanh qua, liền ôm lấy nàng, khẩn trương hỏi.

“Không sao.” Sự quan tâm của hắn lại khiến cho trái tim Cung Tuyết Thiến đau xót. Nàng không muốn hắn quan tâm đến mình, nàng tình nguyện hắn chẳng hề quan tâm, vậy thì nàng có thể quên hắn sớm một chút, trong lòng sẽ không mãi nhớ hắn.

“Lại chảy máu, đi thôi, bổn Vương đưa nàng trở về.” Mộ Dung Trần lại bế nàng lên.

Lần này Cung Tuyết Thiến không hề giãy dụa, thật im lặng tựa vào lồng ngực hắn, hãy để cho nàng cảm nhận vòng ôm của hắn, sự ấm áp của hắn một lần nữa. Thật ra nàng không muốn để bản thân mình yếu đuối như vậy, nhưng tình yêu thật sự khiến con người ta đánh mất bản thân.

Mộ Dung Trần vẫn luôn bế nàng, đi ra khỏi rừng cây, không hề đặt nàng xuống, nói với Gia Lỗ Tề: “Vương tử, nàng bị thương, mọi người tiếp tục đi, ta đưa nàng về trước, còn về trận tỷ thí hôm nay, hôm khác chúng ta sẽ tỷ thí lại.”

Gia Lỗ Tề nhìn hắn, rồi lại nhìn Cung Tuyết Thiến đang nằm trong lòng hắn, hình như hắn không hề có lí do để phản bác, lúc này mới gật đầu nói: “Được rồi, Tâm Nghi, ngày mai ta sẽ tới thăm nàng.”

Mộ Dung Trần cũng không đợi nàng trả lời liền giành nói trước: “Vương tử, ngày mai hẳn là ngài nên đi cùng công chúa và quận chúa.” Nói xong liền bế nàng xoay người rời đi.

Cung Tuyết Thiến ngồi ở trên xe ngựa, cố ý ngả đầu tựa vào thành xe, không nhìn tới Mộ Dung Trần ở bên cạnh.

“Ngồi lại đây.” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, ra lệnh. Nàng càng muốn phân rõ giới hạn với hắn thì hắn lại càng muốn dây dưa không rõ với nàng.

Nàng lại cứ như không nghe thấy, không thèm để ý đến lời nói của hắn, thân mình cũng không thèm nhúc nhích.

“Mạnh Tâm Nghi, lời bổn Vương nói nàng không nghe thấy sao?” Giọng điệu Mộ Dung Trần hơi tức giận, chỉ có nàng mới dám khiêu chiến uy nghiêm của hắn hết lần này đến lần khác.

Cung Tuyết Thiến dứt khoát nhắm hai mắt lại, dựa vào đâu mà hắn gọi nàng thì nàng phải để ý chứ?

“Nàng thật sự là muốn ăn đòn.” Mộ Dung Trần lập tức kéo nàng vào lòng mình một cách thô lỗ.

“Mộ Dung Trần, ta cầu ngươi buông tha cho ta đi.” Cung Tuyết Thiến lại đột nhiên nhìn hắn, trong ánh mắt chứa ai oán vô hạn.

“Nàng làm gì vậy?” Nàng đột nhiên tỏ ra yếu ớt khiến Mộ Dung Trần không biết phải làm sao.

“Không cần tiếp tục dây dưa ta được không? Xem như ta không tồn tại được không?” Cung Tuyết Thiến tiếp tục nói, hắn có biết hay không? Nếu hắn cứ tiếp tục xuất hiện trước mặt nàng như vậy sẽ khiến nàng càng khổ sở.

Nàng dám nói hắn dây dưa nàng? Mộ Dung Trần cố nén tức giận nhìn nàng chằm chằm nói: “Bổn Vương đang dây dưa ngươi sao? Có phải ngươi đã đánh giá mình quá cao hay không? Bổn Vương chịu liếc mắt nhìn ngươi một cái là đã xem trọng ngươi, ngươi hẳn nên cười thầm mới đúng. Biết bao nhiêu nữ nhân muốn bổn Vương nhìn mà không được.”

“Phải, là ta đánh giá bản thân quá cao, vậy thì Vương gia, xin ngài buông tha cho ta, mời ngài xuống xe đi.” Trong lòng Cung Tuyết Thiến rất đau, đau đến nỗi nàng không thể thở, nhưng nàng lại giả vờ như không thèm để ý.

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho bổn Vương?” Mộ Dung Trần thật sự tức giận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio