Trong Vương phủ.
Mộ Dung Trần vừa về tới Vương phủ, Mộ Dung Vũ liền đi tới hỏi: “Hoàng huynh, sao rồi?” Nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Mộ Dung Trần, hắn liền biết kết quả.
“Đừng sốt ruột, rồi sẽ tìm được thôi.” Liễu Nhu dịu dàng an ủi, nhưng thật ra trong lòng lại ghen tỵ đến chết. Đối với nữ nhân, cái gì cũng có thể chia sẻ cùng người khác, nhưng chỉ có người yêu là không thể.
“Nhu Nhi, đi nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung Trần thấy nàng, trong lòng cũng hơi áy náy.
“Thiếp đã bảo hạ nhân chuẩn bị bữa tối rồi, thiếp đi phân phó bọn họ bưng lên cho chàng.” Liễu Nhu nói xong liền đi ra ngoài, nàng biết chắc hẳn bọn họ có chuyện muốn nói.
“Hoàng huynh, sao lại không đuổi kịp nàng? Chắc nàng đi không nhanh lắm mới phải.” Mộ Dung Vũ nghi ngờ hỏi.
“Ta đoán nàng đã nán lại ở một sơn thôn nhỏ nào đó ngoài thành. Nhưng mà sơn thôn lớn nhỏ ở ngoài thành rất nhiều, ta muốn đưa thêm nhiều người đi lục soát.” Mộ Dung Trần nói.
“Chỉ hi vọng các nàng không bị lạc trong rừng là tốt rồi.” Mộ Dung Vũ lo lắng nói.
“Thập tứ đệ, bây giờ đệ đi bố trí người cho ta, chờ ta ăn cơm xong liền dẫn bọn họ xuất phát.” Mộ Dung Trần phân phó, hắn cũng đang lo lắng vấn đề này.
“Hoàng huynh, huynh đã mệt cả ngày rồi, không bằng để đệ đi đi.” Mộ Dung Vũ nhìn hắn nói.
“Không sao, cứ để ta đi, đệ nhanh chóng bố trí người đi.” Mộ Dung Trần không cho hắn cơ hội, nói.
“Được rồi.” Mộ Dung Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ đáp.
“Trần, dùng bữa đi.” Lúc này Liễu Nhu mới đi đến, nhẹ giọng nói.
“Nhu Nhi, cám ơn nàng, nàng đi nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, khóe môi lộ ra nét dịu dàng.
“Trần, thiếp đợi chàng, chàng cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, đã mệt mỏi cả ngày rồi.” Liễu Nhu quan tâm nói.
“Nhu Nhi, đợi lát nữa ta còn phải ra ngoài, nàng cứ đi ngủ trước đi.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, biết nói như vậy, nàng nhất định sẽ nghi ngờ.
“Đi tìm nàng ấy, phải không?” Liễu Nhu cắn môi nói.
“Ừ, Nhu Nhi, nàng đừng nhạy cảm quá, Gia Lỗ Tề Vương tử muốn hòa thân với Mạnh Tâm Nghi, nhưng lúc này nàng ta lại mất tích, ta sợ Gia Lỗ Tề Vương tử hiểu lầm nên nhất định phải tìm được nàng ta.” Mộ Dung Trần tìm một lý do thật hợp lý cho nàng và cũng là cho mình.
“Ưm, thiếp hiểu.” Liễu Nhu khẽ gật đầu, thật ra nàng rất muốn hỏi một câu: tại sao lại là chàng đi, người khác không thể đi sao? Nhưng nàng cố nén không thốt ra. Đã biết rõ là hắn lừa mình dối người rồi thì cần gì phải hỏi chứ.
“Hoàng huynh, người đã chuẩn bị xong rồi, đủ để đến tìm trong những thôn phụ cận.” Mộ Dung Vũ tiến vào nói.
“Ừ, ta cũng ăn xong rồi, thập tứ đệ, đệ giúp ta chăm sóc Nhu Nhi, bây giờ ta liền xuất phát.” Mộ Dung Trần đứng lên, không hề quay đầu lại mà đi thẳng.
“Quận chúa, người muốn ngủ lại ở Vương phủ hay là trở về hành cung?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng hỏi.
“Trở về đi.” Liễu Nhu nói, người cũng đã đi rồi, nàng còn ở lại đây làm gì?
“Được, ta đưa người về.” Mộ Dung Vũ nói.
Liễu Nhu khẽ gật đầu, rồi đi chuẩn bị mọi thứ.
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân không dám dừng lại dù chỉ một lát, dìu nhau không ngừng đi lên phía trước, rất thảm hại. Các nàng cũng chẳng thèm để ý lau mồ hôi trên mặt nữa, thầm nghĩ nhanh chóng rời xa khỏi nơi đó một chút.
“Tiểu thư, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, đã qua đỉnh núi rồi.” Tiểu Vân thở phì phò, ngồi xuống một bên nói, nàng gắng không nổi nữa.
“Rốt cuộc cũng trốn ra được.” Cung Tuyết Thiến cũng thở phào.
“Nhưng mà bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?” Tiểu Vân lo lắng hỏi, trên người cũng không còn bạc nữa rồi.
“Ta cũng không biết, đi đến đâu tính đến đó.” Cung Tuyết Thiến trả lời, nàng không lo lắng về chuyện tiền bạc lắm.
Lộc cộc….Đột nhiên tiếng vó ngựa truyền tới từ đằng xa.
“Tiểu Vân, mau trốn đi.” Cung Tuyết Thiến kéo Tiểu Vân vội vã trốn đi.
Các nàng liền nhìn thấy mấy thị vệ phi ngựa qua, chạy về phía trong thôn.
“Tiểu thư, người nói xem, có phải đến tìm chúng ta không?” Lúc này Tiểu Vân mới hỏi.
“Không biết, bất kể là phải hay không thì chúng ta đều phải cẩn thận.” Cung Tuyết Thiến nói, thật ra nàng biết bọn họ là đến tìm nàng.
“Nhưng mà sao chúng ta có thể đi nhanh hơn bọn họ cưỡi ngựa được?” Tiểu Vân còn nói thêm, chỉ sợ lát nữa bọn họ sẽ ra khỏi thôn, đuổi đến thôi.
Một câu đã nhắc nhở Cung Tuyết Thiến, nàng lập tức đứng dậy nói: “Tiểu Vân, chúng ta đi, trở về thành.”
“Trở về thành?” Tiểu Vân sửng sốt, “Tiểu thư, có phải người hồ đồ rồi không? Không phải người muốn chạy trốn sao? Tại sao lại muốn về thành?”
“Tiểu Vân, ta không hồ đồ, nếu chúng ta đi ra ngoài sẽ không thoát được, nhưng nếu chúng ta trở về thành, bọn họ nhất định sẽ không ngờ tới. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Cung Tuyết Thiến cười giải thích.
“Phải nha.” Tiểu Vân nửa hiểu nửa không đáp, dù sao thì tiểu thư nói đi đâu thì sẽ đến đấy.
“Đi nhanh thôi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải vào được trong thành khi trời tối.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy nói.
“Dạ.” Tinh thần Tiểu Vân liền trở nên phấn chấn, dù sao thì trở về thành vẫn tốt hơn so với ở lại nơi thôn quê hoang vu này.
Mộ Dung Trần đang tìm kiếm ở vùng ngoại thành thì đột nhiên nhận được bồ câu đưa tin, mở ra liền nhìn thấy ở trên có viết: phát hiện thấy tung tích Mạnh Tâm Nghi ở trong một thôn nhỏ dưới chân núi Hoành Sơn. Hắn liền lập tức quay ngựa đuổi tới.
Vừa đến thôn nhỏ, thị vệ ở đó liền đưa chỗ ngân phiếu và châu báu kia đến trước mặt hắn. Mộ Dung Trần cầm lên nhìn, không sai, đúng là thứ trước kia hắn đã cho nàng.
“Người ở đâu?” Hắn hỏi.
“Bẩm Vương gia, không tìm được người, bọn họ nói, ngày hôm qua trong lúc vô ý Mạnh tiểu thư đã đến đây. Bọn họ thu nhận và giúp đỡ Mạnh tiểu thư nên nàng liền cho họ mấy thứ này rồi bỏ đi.” Thị vệ bẩm báo.
Lúc này Mộ Dung Trần mới nhìn thấy một nam một nữ cùng một đứa bé đang quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.