Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

chương 200: hắn bị thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vừa rồi ta say rượu.” Cung Tuyết Thiến nhanh chóng nói, đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó là lạ, liền nhìn hắn với ánh mắt hồ nghi, hỏi: “Không phải là chàng cố ý chuốc say ta đấy chứ?”

“Nàng cảm thấy bổn Vương nhàm chán như vậy sao?” Tuy rằng hắn thật sự là cố ý nhưng mà cũng không thể nói cho nàng biết.

“Quên đi, ta cũng không muốn truy cứu, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở chung một phòng dễ bị người ta bàn tán, cho nên, Vương gia, mời chàng rời đi.” Cung Tuyết Thiến không muốn tranh cãi với hắn, trực tiếp nói.

Tiếng nói vừa dứt, một ánh chớp lại đột nhiên xẹt qua, ngọn nến ở trong phòng liền vụt tắt, theo sau lại là tiếng sét đánh.

“A.” Cung Tuyết Thiến hoảng sợ lại rúc vào trong ngực hắn, tay ôm chặt lấy hông hắn.

“Này, nàng buông ra đi, bổn Vương phải đi, hình như vừa rồi có người muốn bổn Vương rời đi, nói cái gì mà khuya khoắt, cô nam quả nữ ở chung một phòng dễ bị người ta bàn tán.” Mộ Dung Trần cố ý muốn đẩy nàng ra.

“Mộ Dung Trần, chàng đừng có mà chiếm được tiện nghi rồi còn khoe mẽ.” Cung Tuyết Thiến không phục nói, tay cũng không dám buông hắn ra.

“Đây là chiếm được tiện nghi sao? Vậy bổn Vương không thèm.” Hắn đột nhiên thấy hoài niệm những ngày tháng tranh cãi cùng nàng, khóe môi mang theo chút ý cười.

“Không phải chiếm được tiện nghi sao? Chàng tin hay không, có rất nhiều nam nhân ước gì được ôm ta, chàng nên trộm vui vẻ mới đúng.” Cung Tuyết Thiếp nói.

“Mạnh Tâm Nghi, nàng có biết cái gì gọi là liêm sỉ hay không?” Nghe thấy nàng nói đến nam nhân khác, trong lòng Mộ Dung Trần liền dâng lên một cỗ tức giận.

“Này, chàng phải hiểu rõ ràng, bây giờ ta là người tự do, cùng người khác kết giao cũng là tự do của ta….A…..” Đột nhiên cảm giác được trên môi đau xót, “Chàng làm gì vậy?”

“Làm gì? Để nàng biết được cái giá của việc nói lung tung.” Mộ Dung Trần nói xong lại cúi đầu hôn nàng, nụ hôn của nàng luôn khiến hắn lưu luyến, môi của nàng luôn mềm mại với hương vị ngọt ngào như vậy.

Cung Tuyết Thiến giãy dụa, nàng cũng lưu luyến nụ hôn của hắn, nhưng mà nàng không thể, nếu đã quyết định rồi thì sẽ không để bản thân mình phóng túng như vậy nữa.

Tay hắn đột nhiên xâm nhập ngực nàng.

“Đừng.” Nàng lập tức lấy tay ngăn cản hắn, “Chúng ta không thể.”

“Vì sao? Không phải nàng yêu bổn Vương sao?” Giọng nói của hắn thật đau thương.

“Ôm ta ngủ đi, ta mệt rồi.” Cung Tuyết Thiến không trả lời hắn, Liễu Nhu nói đúng, nếu muốn rời đi thì vì sao không dứt khoát triệt để? Cho nên bọn họ không thể.

“Được.” Không có dục vọng, không có tà niệm, hắn dường như chỉ xem nàng giống như bảo bối ôm vào trong ngực yêu thương, một đêm bình an vô sự.

Chờ lúc nàng tỉnh lại lần thứ hai, hắn đã rời đi. Nàng không biết sau khi say rượu mình có nói thêm gì không? Nhưng mà đã không còn quan trọng nữa, chỉ là bây giờ nàng mới phát hiện ra, nàng rõ ràng vẫn rất lưu luyến ngực hắn.

Ban ngày, Mộ Dung Vũ cùng Gia Lỗ Tề Vương tử đến, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, thăm Tuyết lang. Một ngày trôi qua rất nhanh, theo đúng lịch thì ba ngày sau là nàng có thể rời đi.

Một người lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, thật sự sắp rời đi rồi, nàng đột nhiên có chút luyến tiếc những người bạn này, hơn nữa Cơ Tinh Hồn cũng đã lâu chưa đến đây. Nàng làm sao có thể cáo biệt hắn đây?

“Bảo bối, có phải đang nhớ đến ta hay không?” Bóng dáng của Cơ Tinh Hồn đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ.

“Cơ Tinh Hồn, ngươi đã đến rồi.” Giọng điệu của Cung Tuyết Thiến mang theo sự vui mừng.

“Hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy ta mà bảo bối vui mừng như vậy.” Cơ Tinh Hồn lập tức phi thân vào từ cửa sổ, ôm eo nàng.

“Đừng làm càn nữa.” Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái, một đấm đánh vào lồng ngực hắn.

“A.” Cơ Tinh Hồn bị đau, sắc mặt khẽ biến.

“Làm sao vậy? Cung Tuyết Thiến giật mình, chẳng lẽ nàng làm hắn bị thương, sao có thể được?

“Bảo bối, dọa nàng rồi.” Cơ Tinh Hồn cười yêu nghiệt.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới thở phào, lại đấm thêm một cái nữa: “Cơ Tinh Hồn, ngươi cả gan dám gạt ra.” Hại nàng lo lắng không thôi.

Sắc mặt Cơ Tinh Hồn lập tức biến đổi một chút.

“Ngươi lại muốn gạt ta, không có cửa đâu.” Cung Tuyết Thiến mới giơ tay lên liền lập tức dừng lại, bởi vì nàng thấy trước ngực hắn chảy ra chút máu.

“Ngươi bị thương có phải không?” Nàng lập tức vén y phục của hắn ra, liền nhìn thấy một vết thương do kiếm rất sâu, lúc này máu đang chảy ra ngoài.

“Bảo bối, không cần lo lắng, không sao.” Cơ Tinh Hồn lấy thuốc mang theo bên mình ra bôi lên, sau đó mặc quần áo tử tế, cười yêu nghiệt như trước.

“Sao ngươi lại bị thương được?” Cung Tuyết Thiến quan tâm hỏi.

“Bảo bối, sao ta lại không bị thương được? Ta cũng là người, huống chi ta đây mua bán mạng người, một ngày nào đó sẽ gặp được đối thủ. Bây giờ chỉ là bị thương thôi, chưa chết, cũng đã là mạng lớn.” Cơ Tinh Hồn ngồi vào bên cạnh nói.

Cung Tuyết Thiến biết, cuộc sống của hắn là cuộc sống trải qua trên đao kiếm đổ máu, võ công có cao hơn đi nữa nhưng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lo lắng nhìn hắn nói: “Cơ Tinh Hồn, vì sao nhất định phải làm việc này? Không thể không làm sao? Còn có cái gì quan trọng hơn sinh mệnh nữa chứ?” Huống chi nàng tin rằng hắn nhất định không phải làm vì tiền.

“Bảo bối, nàng đang quan tâm ta sao? Yên tâm, lần này là do ta khinh suất, dù sao trên giang hồ, người có thể động vào ta còn không có mấy người.” Nàng nghĩ cũng thật đơn thuần, nàng nghĩ rằng nói không làm là có thể không làm sao? Ám môn là do hắn một lòng tổ chứ nên, hắn cũng không nỡ giải tán bọn họ, huống chi, căn bản là không thể giải tán.

“Ngươi đừng khinh suất như vậy, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Kỳ thật sao nàng lại không biết, chuyện trong giang hồ không phải nói buông là có thể buông, coi như ngươi muốn buông thì người khác cũng không nhất định bỏ qua cho ngươi, “Đúng rồi, Cơ Tinh Hồn, ta sắp đi.”

“Đi?” Hắn sửng sốt, “Đi đâu?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio