Chương 172 Nhưng chuyện đêm hôm khuya khoắt mà Đức Phi còn giết tới phủ Minh Vương… Chuyện này khiến nàng không khỏi cảm thấy bất ngời Nhưng mà cũng không sao, bà có kế Trương Lương thì nàng có thang trèo tường! Cũng may ban ngày nàng đã chuẩn bị xong cách ứng đối. Cho dù đêm khuya cũng không hề thả lỏng “cảnh giác”. Quả nhiên, đêm hôm khuya khoắt mà Đức phi vẫn đến đây. “Nếu mẫu phi không tin, khăng khăng muốn gặp… Vậy cứ gặp thôi.” Nói xong, nàng nhỏ giọng tiếp lời: “Phong Bảo vừa mới ngủ, con dâu mang mẫu phi đi xem thằng bé.” Phòng ngủ cách vách phòng Vân Khương Mịch đã được bố trí thành một gian phòng dành cho trẻ con. Căn phòng này là do nàng tự tay bố trí khi rảnh rỗi. Trong phòng có một chiếc giường nhỏ, trên giường truyền đến tiếng hít thở đều đều… Vân Khương Mịch đang định đốt đèn thì Đức phi đã ngăn cản: “Không cần đốt đèn! Bổn cung nương theo ánh trăng nhìn thằng bé là được, đừng đánh thức hài tử!” Bà đã tin những lời mà Mặc Lệ Nga nói, cho rằng đứa nhỏ này chính là con trai của Mặc Phùng Dương. Trước mắt nghe được tiếng hít thở đều đều của hài tử, còn cả những trang trí đáng yêu trong phòng… Đức phi chỉ cảm thấy lòng mình mềm thành một vũng. Cùng lúc đó, tim bà khẩn trương đập bịch bịch. Hóa ra bà sớm đã có cháu trai, trong nháy mắt sẽ được nhìn thấy cháu trai mình. Đức phi khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi! Vân Khương Mịch nhìn bà, im lặng cong môi. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, cho dù không cần đốt đèn cũng có thể thấy hết thảy bố trí trong phòng, chỉ là có chút mơ hồ. “Mẫu phi nói nhỏ chút, ban đêm Phong Bảo rất dễ tỉnh giấc, một khi tỉnh lại thì rất khó đi vào giấc ngủ” Vân Khương Mịch xoay người, nhỏ giọng dặn dò Đức phi. “Bổn cung biết rồi!” Đức phi tức giận nhưng cũng không dám bộc phát, sợ đánh thức chái trai bảo bối đang ngủ của bà. Triệu Hoàng hậu có mấy người cháu gái mà cả ngày cứ khoe khoang trước mặt bà. Trong vài vị Vương gia cũng chỉ có Mặc Phùng Dương đã thành thân bốn năm mà còn chưa có con. Thường ngày Triệu Hoàng hậu cứ quanh co lòng vòng, nói Vân Khương Mịch là một con gà mái không biết đẻ trứng. Rồi lại nói sợ rằng cả đời này của Mặc Phùng Dương cũng sẽ không có hài tử các thứ. Đức phi nghe được nhưng cũng chỉ có thể nén giận trong lòng. Nếu là phi tần khác, bà đã sớm cho một cái bạt tai. Không biết sao, người quái gở cứ là Triệu Hoàng hậu. Bà chỉ có thể nhịn! Cũng vì nguyên nhân đó mà Đức phi oán giận Vân Khương Mịch. Bà cho rằng là nàng làm hại mẫu tử bà và Mặc Phùng Dương, khiến bọn họ bị đám người Triệu Hoàng hậu nhạo báng. Cho nên bà càng thêm chán ghét Vân Khương Mịch. Khi càng tới gần chiếc giường, Đức phi lại càng khẩn trương, không biết nên đặt chân tay ở chỗ nào. Triệu Hoàng hậu có mấy người cháu gái mà cái đuôi như muốn vểnh lên tận trời. Bây giờ hoàng thất chưa có hoàng tôn, chái trai bảo bối của bà là người đầu tiên! Nghĩ như thế, Đức phi không kiềm được mà muốn nhảy nhót hoan hô… Quả nhiên trên giường có một hài tử đang nằm. Hài tử đưa lưng về phía cửa, mặt hướng về cửa sổ mà ngủ. Vân Khương Mịch mang theo Đức phi đến gần mép giường, tri kỷ đắp chăn cho đứa bé. Rốt cuộc Đức phi không kiềm lòng được, vội vàng cúi sát người vào, muốn nhìn cháu trai bảo bối thật kỹ. Nào biết sau khi nhìn thấy diện mạo của hài tử… Sắc mặt Đức phi cứng đờ!