Chương 214 “Ngươi nói gì?” Mặc Phùng Dương đổi sắc: “Ai nói cho ngươi biết?” “Ta mới vừa nghe hạ nhân trong phủ nói, thế nên định đến phủ Chu Vương một chuyến. Ngươi có muốn đi cùng không?” Hạ nhân trong phủ nói? Mặc Phùng Dương nhíu mày: “Không được đi.” “Hả?” Vân Khương Mịch còn tưởng rằng bản thân đã nghe lầm: “Vì sao không cho ta đi? Đó chính là một mạng người đấy! Hơn nữa người đó còn tứ ca của ngươi!” “Tứ ca thì sao? Bổn vương nói không được đi thì không được đi.” Một khi Mặc Phùng Dương bá đạo lên thì không người nào địch lại. Hắn kéo tay nàng đi vào vương phủ. “Mặc Phùng Dương! Ngươi làm gì vậy!” Hắn dùng lực rất lớn. Dù sao nữ nhân Vân Khương Mịch này không phải là cô nương tầm thường, nàng rất cậy mạnh… Nếu hắn không dùng chút sức sẽ khó lòng kéo nàng vào vương phủ! “Ngươi siết đau ta” Vân Khương Mịch đẩy hắn ra, vẻ mặt oán trách: “Ngươi lại phát điên cái gì?” “Không được xen vào việc của người khác” Mặc Phùng Dương không giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt kia vô cớ khiến lòng người rét lạnh. Đây là lần đầu tiên Vân Khương Mịch nhìn thấy vẻ mặt đó của Mặc Phùng Dương. Không, đây không phải. Vậy lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ mặt như Mà là lần đầu tiên hắn lạnh lùng như thế với nàng! “Ngươi cũng biết, hiện giờ ngươi là Minh Vương phi, là nữ nhân của bổn vương! Mỗi một lời nói của ngươi đều đại biểu cho phủ Minh Vương, đại biểu cho bổn vương!” Mặc Phùng Dương lạnh giọng quát: “Không có sự đồng ý của bổn vương, ngươi không được đi đâu cả!” Thấy hắn bỗng nhiên tức giận, Vân Khương Mịch khế sửng sốt. Sau đó không khỏi cảm thấy hơi tủi thân, khit khịt mũi. Nàng là vì ai cơ chứ? “Mặc Phùng Dương, có phải đầu óc ngươi có bệnh hay không” Vân Khương Mịch cau mày, không vui nói: “Không nói đến chuyện Chu Vương là thân huynh đệ của ngươi. Hơn nữa ta là một y giả, không thể trơ mắt nhìn người bệnh chết” Cái loại cảm giác này rất khó chịu. Đặc biệt là thời điểm bất lực, sẽ càng thêm vô lực. Nhưng bây giờ nàng có linh cảm, nàng chắc chắn có thể cứu Chu Vương một mạng. Vì sao Mặc Phùng Dương lại ngăn cản nàng? “Mặc Phùng Dương, tuy rằng Chu Vương triền miên trên giường bệnh, ở trong mắt các ngươi chính là một phế nhân” Nàng hất tay Mặc Phùng Dương, nghiêm túc nhìn hắn: “Nhưng chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, sau lưng hắn ta còn có nhà họ Trần!” Nhà họ Trần, là quý tộc trăm năm chân chính của kinh thành. Mặc Vĩ, là do Trần quý phi sinh. Năm đó khi Trần quý phi sinh Mặc Vĩ, bởi vì khó sinh mà qua đời. Cho nên từ nhỏ Mặc Vĩ đã ốm yếu, cũng không được Mặc Quốc Thiên yêu thương. Mọi người đều nói là hắn ta hại chết Trần quý phi. Năm đó nhà họ Trần giống nhà họ Gố, là sự tồn tại có một không hai trong triều đình. Ngay cả hoàng thất cũng phải kiêng kị vài phần. Thân thể Cố Thanh không tốt, nên Cố Bắc Trung chủ động rời khỏi triều đình. Đồng dạng, bởi vì Trần quý phi qua đời… Mà thân thể Mặc. Vĩ từ nhỏ đã không tốt, cho nên nhà họ Trần nản lòng thoái chí, cũng hoàn toàn rời khỏi triều đình. Chẳng qua những năm gần đây nhà họ Trần chưa bao giờ cắt đứt liên hệ với Mặc Vĩ. Bọn họ thỉnh vô số thần y trị liệu cho Mặc Vĩ, nhưng đều không thấy hiệu quả. “Tuy nhà họ Trần không có người làm quan, nhưng địa vị ở kinh thành lại là số một. Không phải tục ngữ nói rằng, nhà họ Trần dậm châm một cái, toàn bộ kinh thành đều phải run rẩy ba lần sao?” Vân Khương Mịch gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Mặc Phùng Dương: “Nếu không có nhà họ Trần bảo vệ, ngươi cảm thấy Chu Vương có thể sống đến hôm nay?”