“Vương phi, Vương phi, Hàn Vương phi đến rồi!” Chu Vũ Oanh đến rồi? Chắc là đến đón Mặc Hàn Vũ về đây. “Đến thì đến, có gì mà phải gào to như vậy. Có lẽ nàng ta đến đón Hàn Vương về, bảo nàng ra cứ đưa người đi là được, còn đến thưa lại với ta làm gì?” Nàng quay người rời đi. “Thưa Vương phi, không phải đâu ạ”“ Như Minh vội vàng chặn nàng lại: “Chủ tử nói bảo người đi tiếp đãi Hàn Vương phi.” Tiếp đãi? Vân Khương Mịch nhíu mày. Chẳng lẽ Chu Vũ Oanh không vội đi sao? Bây giờ nàng là Minh Vương phi, là nữ chủ tử của Vương phủ… Có khách đến nhà, lại là khách nữ thì Minh Vương phi nàng cũng nên ra mặt tiếp đãi. Vì vậy nàng lắc đầu, vứt cảm giác chóng mặt đi. “Ngươi đi trước đi, ta đi sau.” Nàng uống nhiều rượu quá nên muốn đi giải quyết. Vân Khương Mịch quay người đi đến cung phòng. Đi đến chính điện, Chu Vũ Oanh đang nhìn Mặc Hàn Vũ nằm trên ghế ngáy o o với vẻ lo lắng. Nàng ta cầm chặt chiếc khăn gấm trong tay, hàng chân mày lá liễu cũng nhíu chặt lại: “Cái tên chó chết này! Nói là đi tìm lão Thất bàn bạc chút chuyện, tại sao lại bàn bạc mình thành tên heo say rũ rượi thế này?” Cả người Mặc Hàn Vũ đều là mùi rượu, Chu Vũ Oanh ghét bỏ ngồi ở một bên. “Lão Thất, đệ đã rót cho chàng ấy bao nhiêu rượu vậy?” “Nhị tẩu đừng hiểu lầm, là tự Nhị ca muốn uống, không liên quan gì đến bổn Vương cả.” Mặc Phùng Dương nâng chén trà lên, vẻ mặt không thay đổi. “Vậy sao? Mặc dù bình thường Vương gia nhà ta thích uống rượu nhưng cũng không đến nỗi say như chết thế này!” Chu Vũ Oanh rõ ràng không tin. “Nhị tẩu’“ Giọng nói của Vân Khương Mịch truyền đến: “Vương gia nhà muội nói đúng đó. Đúng là Hàn Vương muốn uống, muội và Vương gia làm thế nào cũng không cản được.” Nàng đi đến với gương mặt tràn trề nụ cười. Đây là lần thứ hai Chu Vũ Oanh gặp Vân Khương Mịch. Lần thứ nhất là ở cung Vĩnh Thọ. Ngày đó thọ yến của Đức phi, Vân Khương Mịch đã dâng một bức thêu hai mặt quý giá. Nhưng khi đó các nàng không phân biệt được hàng tốt xấu, Chu Vũ Oanh còn tàn nhãn giễu cợt nàng… Nhưng sau khi hoá giải hiểu lầm, thái độ của nàng ta đối với Vân Khương Mịch đã tốt lên rất nhiều. Chu Vũ Oanh là người rất thẳng thắn. Thích chính là thích, không thích là không thích. Đừng nói là Chu Vũ Oanh không thích Vân Khương Mịch trước kia, e rằng khắp kinh thành này đều không tìm ra được một người thích nàng. Nhưng ngày đó ở cung Vĩnh Thọ, nàng lại khiến Chu Vũ Oanh nhìn mình với đôi mắt khác. Lúc này nhìn thấy nàng đi vào với gương mặt tươi cười… Tục ngữ nói đúng, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại. Chu Vũ Oanh bèn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Minh Vương phi, không biết rốt cuộc rượu của phủ Minh Vương hai người khiến người uống thèm khát như thế nào mà có thể khiến cho Vương gia nhà ta say khướt như vậy?”