Chương 246 Trong lòng hắn ta ghét Vân Khương Mịch đến điên cuồng, thậm chí ngay cả Mặc Phùng Dương cũng hận luôn. Hắn ta đường đường là một Doanh Vương, bây giờ phải lăn lộn đến bước đường này sao? Phụ hoàng muốn xử lý hắn †a, còn cần phải thăm dò ý kiến của Vân Khương Mịch sao? Nàng chẳng qua chỉ là một nàng dâu mà thôi! Mặc Quốc Thiên biết, nàng là không muốn làm mất lòng Mặc Vân Khinh. Ông ta thu ánh mắt về, vừa vặn nhìn thấy khẩu hình miệng của Vân Khương Mịch có chút thay đổi, nàng không tiếng động nói với ông ta: “Đánh!” Mặc Quốc Thiên bỗng ngầm hiểu. “Người đâu! Kéo tên nghịch tử này xuống, phạt đánh năm mươi gậy lớn!” Năm mươi gậy lớn? Đánh năm mươi gậy lớn này xong, sợ rằng Mặc Vân Khinh không chết thì cũng mất nửa cái mạng! Tô Bính Thiện bỗng chốc sững sờ, nhìn Mặc Vân Khinh đứng im tại chỗ như bị đóng băng, vội vàng khuyên bảo nói: “Hoàng thượng, dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể dùng nó! Năm mươi gậy lớn này, thực sự là quá…” “Nhiều lời quá, vậy ngươi chịu đánh cùng đi!” Mặc Quốc Thiên lạnh giọng nói: “Nó ở biên cương rèn luyện lâu như vậy, trầm không tin ngay cả năm mươi gậy lớn này mà nó cũng không chịu nổi!” Tô Bính Thiện cũng không dám lắm mồm nữa. Chẳng bao lâu sau, hai tên Ngự Lâm quân bước vào, muốn kéo Mặc Vân Khinh ra ngoài. Lúc này Mặc Vân Khinh mới phản ứng lại, cầu xin tha thứ: “Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần biết lỗi rồi, nhi thần đã biết lỗi rồi!” Hắn ta giống như một cái một cái máy đọc lại. Vân Khương Mịch cũng bị dọa cho sợ hãi. Nếu như hắn ta bị đánh ở trên tấm ván gỗ đặt bên ngoài Ngự thư phòng, vậy từ nay về sau còn biết làm người như thế nào chứ? Mặc Quốc Thiên quay đầu không muốn nhìn hắn ta, ghét bỏ phất tay, ra hiệu cho Ngự Lâm quân nhanh chóng kéo hắn †a ra ngoài: “Nếu như còn la hét âm ï nữa thì bịt miệng vào rồi đánh” Lúc này, Mặc Vân Khinh không dám nói gì nữa. Nếu như bị bịt miệng đánh thì lại càng mất thể diện hơn! Mãi cho đến khi hắn bị kéo ra ngoài, lúc này Vân Khương Mịch mới cười nhẹ: “Phụ hoàng, nhi tức nghe người khác nói, nếu như trong lòng có tức giận, nhất định phải xả ra ngoài. Bằng không nếu cứ để nó mắc kẹt mãi trong lòng mình, có thể sẽ ứ đọng lại tạo thành nút thắt! Đến lúc đó lại càng phiền phức hơn nữa. Mà đánh người… là thoải mái nhất, cũng là cách dễ dàng nhất để biểu đạt tức giận trong lòng” Lần này là do Mặc Vân Khinh mắc sai lâm, đương nhiên phải đánh hắn ta. Mặc Quốc Thiên gật đầu: dễ chịu hơn nhiều rồi” “Ừ, trước mắt trong lòng trãm đã Nghe âm thanh từ tấm ván gỗ ở bên ngoài cửa truyền đến, trong lòng ông ta đã dễ chịu hơn, không thể không giơ ngón cái lên với Vân Khương Mịch: “Nha đầu con đấy, vậy mà mưu ma chước quỷ không ít nhỉ! Con không sợ lão Tam biết là con đưa ra chủ ý này sẽ oán hận con sao?” “Phụ hoàng nhưng người cũng không thể qua cầu rút ván!” Vân Khương Mịch nhìn chằm chằm ông ta: “Lúc nãy nhi tức không nói cái gì cả! Là người tự mình quyết định dùng gậy tra hỏi, không liên quan đến nhi tức chút nào cả.” “Ha ha ha…” Mặc Quốc Thiên cười lớn. Ngoài cửa, Mặc Vân Khinh bị đánh đến sưng cả mặt, mồ hôi ướt đẫm cả người, liên tục la hét. Tân Nghiên Tuyết vô cùng lo lắng và đau lòng đứng ở bên cạnh, không ngừng bảo Ngự Lâm quân xuống tay nhẹ một chút. Ngoài cửa la hét ầm ï, xen lẫn với đó là tiếng cười sảng khoái bên trong Ngự thư phòng, trong mắt Chu Vũ Oanh lóe lên một tia sáng phức tạp.