Chương 251 Khi Mặc Phùng Dương tiến vào đúng lúc nhìn thấy Vân Khương Mịch đang châm cứu cho Mặc Quốc Thiên. Nàng hơi cúi đầu, đang tìm huyệt vị. Nàng ở bên cạnh ghế mềm, sườn mặt đối diện với cửa. Ánh mặt trời chiếu lên gò má của nàng, tạo ra một vầng sáng nhỏ. Ánh sáng nhu hoà, ánh mắt nàng chăm chú, thời khắc đó trong lòng Mặc Phùng Dương đột nhiên giống như bị một hòn đá nhỏ ném trúng. Hòn đá ở trong nước khuấy động, khuấy đến mức tạo ra từng đợt từng đợt gợn sóng. “Minh Vương” Tô Bính Thiện thấy vậy, vội vàng tiến lên thấp giọng nó thượng ạ” Ý ông ta muốn nói Mặc Phùng Dương chớ tạo ra tiếng ồn, tránh quấy nhiễu đến Vân Khương Mịch. Mặc Phùng Dương gật đầu, lặng lẽ đi đến một bên ngồi xuống linh vương phi đang châm cứu cho Hoàng Mặc Quốc Thiên ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, ánh mắt tán thưởng: “Thê tử của con quả thật không đơn giản, y thuật này có thể so với Hoa Đà tái thế” Mặc Phùng Dương lại tiếp tục trâm mặc. Sau thời gian một chén trà, Vân Khương Mịch mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lấy cây châm cuối cùng đâm vào huyệt đạo. Bởi vì quá chuyên tâm, trên vầng trán trơn bóng của nàng đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Những giọt mồ hôi dày đặc lăn dài xuống dưới, nàng tuỳ tiện đưa tay lên lau đi không hề ra vẻ điệu bộ. “Phụ hoàng, không phải con đã nói người cũng nên hoạt động gân cốt nhiều hơn mới tốt đó sao?” Nàng dặn dò: “Không phủ nhận nhi tức ngày ngày chăm sóc cho người, nhưng cũng chỉ là trị ngọn không trị được tận gốc. Cơ thể của con người cũng giống như máy móc, nếu như không hoạt động thì sẽ bị rỉ sét, chuyển động không linh hoạt” “Máy móc là cái gì?” Mặc Quốc Thiên tò mò hỏi. “Cái này…” Vân Khương Mịch không biết phải giải thích như thế nào, liền nói: “Con sẽ kê cho người mấy ngày thuốc nữa” Nàng đi đến bên cạnh bàn chuẩn bị giấy bút, lúc này mới nhìn thấy Mặc Phùng Dương đang ngồi im lặng ở một bên: “Ôi, Vương gia đến từ lúc nào thế?” “Vừa mới tới.” Mặc Phùng Dương nhìn thấy trên trán của nàng vẫn còn mồ hôi thì biết nữ nhân này không có thói quen mang theo khăn gấm bên mình. Hắn lập tức lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong ngực của mình ra đưa cho nàng. Vân Khương Mịch nhận lấy, tiện tay lau mồ hôi trên trán. Sau đó… nàng mặt dày vô liêm sỉ lấy khăn tay của hắn làm của riêng nhét vào trong ngực của mình. Mặc Phùng Dương cũng không so đo. Ngược lại là Mặc Quốc Thiên, nhìn thấy dáng vẻ ăn ý của đôi phu thê hạnh phúc này thì vui vẻ trong lòng. Tên tiểu tử lão Thất đó, luôn miệng nói không thích Vân Khương Mịch… Lúc này đây thì lại không giống như không có chuyện gì. Xem ra có người đã động lòng rồi nhưng vẫn chưa nhận ra, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông. Một khi đã như vậy, ông ta lại càng được xem “náo nhiệt”. Mặc Quốc Thiên dựa vào trên ghế mềm, trên miệng hiện rõ ý cười. Vân Khương Mịch viết xong đơn thuốc, sau đó đưa cho Tô Bính Thiện: “Tô công công, làm phiền ông đích thân đi đến Thái y viện một chuyến, ta sợ mấy thái y đó bằng mặt không bằng lòng” Nàng mơ hồ nhắc đến chuyện lúc đầu Đức phi sinh bệnh, dưới sự sai bảo của Triệu hoàng hậu, đám thái y đó đã làm những việc vô liêm sỉ. Ánh mắt Mặc Quốc Thiên trầm xuống, trong lòng suy nghĩ về chuyện này. Nếu như đám thái y vô liêm sỉ này đến thuốc của ông ta mà cũng dám qua loa… ông ta sẽ bẻ cái đầu chó của bọn họ xuống làm cầu đá. Mặc Quốc Thiên thu hồi lại ánh mắt, hỏi Vân Khương Mịch: “Khương Mịch, trãm nghe nói mấy ngày trước con và lão Thất có đi thăm lão Tứ phải không?” Ánh mắt của Mặc Phùng Dương hơi thay đổi, nhìn qua phía Vân Khương Mịch. Hắn đang ám chỉ nàng đừng nói lung tung. ‘Vân Khương Mịch hiểu ý, trong lòng đoán thầm, chuyện Mặc Vĩ quanh năm ốm đau nằm trên giường sợ là còn có ẩn tình…