Chương 294 “Phụ hoàng, nếu không có chuyện gì thì con dâu lui xuống trước” Mặc Quốc Thiên vốn còn muốn thương lượng với nàng một và chuyện liên quan tới Lưu Đại Văn và Mặc Vân Khinh cấu kết… nhưng thấy nàng buồn bã, thì phất phất tay: “Đi đi” Vân Khương Mịch thu dọn xong hòm thuốc, nàng cúi chào rồi rời đi. Vân Khương Mịch vừa mở cửa điện ra đã thấy Mặc Phùng Dương đứng ở cửa. Nàng làm như không nhìn thấy hắn, trực tiếp đi qua hắn, dần dần đi xa mất. Mặc Phùng Dương thấy vậy thì chau mày. Hắn vốn muốn nói chuyện với nàng, nhưng ánh mắt hờ hững của nàng nhất thời làm cho hắn không nói được câu nào. Cho đến khi bóng lưng Vân Khương Mịch biến mất không thấy gì nữa, giọng Mặc Quốc Thiên vọng ra từ ngự thư phòng, Mặc Phùng Dương mới hoàn hồn lại. “Còn đứng ở cửa làm gì? Làm thần giữ cửa à?” Lúc này Mặc Phùng Dương mới nhấc chân đi vào ngự thư phòng. “Phụ hoàng.” Hắn hành lễ. “Ngồi xuống nói chuyện.” Mặc Quốc Thiên cất lọ thuốc đi, nhìn hắn mặt không cảm xúc nói: “Khương Mịch mới rời đi, sao hai đứa không nói chuyện gì với nhau? Đến mức này rồi sao?” “Trãm bảo con nhận sai với thê tử, con nhận đến đâu rồi?” “Phụ hoàng, nhi thần đã nhận sai rồi, nhưng nàng ấy không nghe” Mặc Phùng Dương cũng rất bất đắc dĩ Những năm gần đây, nữ nhân theo đuổi hắn nhiều không kể xiết… Trong đó có Vân Khương Mịch theo đuổi kịch liệt nhất. Những năm gần đây, hắn đã sớm thành thói quen có Vân Khương Mịch si mê ở trước mặt hắn, đồng ý bỏ qua hết thảy vì hắn. Trong lúc bất chợt, nàng trở nên lạnh lùng như vậy khiến hắn thật sự thấy hơi lạ. “Nó không nghe, chứng tỏ thái độ của con không đủ thành khẩn!” Mặc Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng: “Trãm thấy nha đầu Khương Mịch này là cô nương tốt! Không nói trước đây các con như thế nào, dù sao sau này con không thể bắt nạt nó.” “Dạ, phụ hoàng.” Mặc Phùng Dương thành thật đáp ứng. “Thôi, không nói chuyện này nữa” Mặc Quốc Thiên đứng dậy đi lại mấy bước ở trong ngự thư phòng. Ông ta đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt trời chói chang ở bên ngoài, rồi xoay người nhìn Mặc Phùng Dương, nhíu mày nói: “Con có gì muốn nói trẫm về chuyện hôm nay?” “Nhi thần muốn cầu xin phụ hoàng tha thứ” Mặc Phùng Dương đứng dậy, hắn vén cẩm phục rồi quy củ quỳ trước mặt Mặc Quốc Thiên. “Sao?” Mặc Quốc Thiên đứng yên, nhướng mày nhìn hắn: “Con nhận lỗi gì với trãm?” “Nhi thần chưa tra ra tung tích của Huyền Sơn tiên sinh, cũng không gặp Huyền Sơn tiên sinh. Hôm nay nhi thần gạt Lưu Đại Văn, cho nên cũng lừa dối phụ hoàng” Mặc Phùng Dương nghiêm túc nói. Mặc Quốc Thiên không hề cảm thấy bất ngờ về chuyện này. Huyền Sơn tiên là người thế nào? Nếu dễ tìm như vậy… Chỉ sợ sẽ không thể gọi là cao nhân thế ngoại. Ở điện Cần Chính, Mặc Phùng Dương vừa nói mình đã gặp Huyền Sơn tiên sinh, lúc ấy ông ta đã biết nhất định là tiểu tử này nói láo. Nhưng ông ta cũng không phơi bày.