Chương 387 Ít ra “Nhị di mẫu” ngày hôm đó cậu nhìn thấy cũng trang điểm rất sặc sỡ, giống như một con quạ đội lốt khổng tước. Có năm sáu người mặc, miệng còn thối hơn cả quạ đen! Mặc Phùng Dương không ngờ rằng, Phong Bảo còn nhỏ tuổi mà lại nói ra được những lời như vậy. Nhưng nhìn kỹ lại, cách ăn mặc của Vân Khương Mịch rất đơn giản. Vị phu quân như hắn thật sự không làm đúng chức trách. Trong lòng Mặc Phùng Dương vạch ra kế hoạch, đợt lát nữa căn dặn Như Vân, chuyển hết toàn bộ những trang sức phổ biến, mắc tiền nhất ở Kinh Thành vào viện Ánh Nguyệt! “Được, cha biết sai rồi” Mặc Phùng Dương thành thật nhận sai. Phong Bảo lúc này mới kinh ngạc nhìn hắn. Mặc Phùng Dương khó hiểu. Phong Bảo ở trước mặt Vân Khương Mịch rõ ràng rất ngây thơ, đáng yêu. Nhưng trước mặt hản lại trở thành dáng vẻ già dặn thế này, miệng mồm còn đanh đá, kiêu ngạo… Trong lòng Mặc Phùng Dương tủi thân, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng mà nuốt vào trong bụng. “Phải rồi nhi tử, không phải chúng ta đánh cược rồi sao? Con còn nhớ không?” Vân Khương Mịch mỉm cười nhìn Phong Bảo. “Ta nhớ kỹ lắm.” Phong Bảo định ngáp một cái: “Con còn nợ mẫu thân một chuyện, mẫu thân suy nghĩ kỹ chưa?” “Vẫn chưa, nghĩ xong rồi hãng nói” Vân Khương Mịch hài lòng gật đầu: “Con phải nhớ cho kỹ, nói không chừng một ngày nào đó nương nhớ suy nghĩ ra điều kiện. Đến lúc ấy, con không thể nào không giữ lời hứa!” “Biết rồi ạ, mẫu thân, con không phải là não cá vàng, ba giây là đã quên” Vẻ mặt Phong Bảo đầu chán ghét: “Con không giống như nương!” Vân Khương Mịch: “ Nhìn thấy nàng cũng bị nhi tử giận dỗi, lúc này Mặc Phùng Dương mới hài lòng nở nụ cười. Hắn gọi Như Lan vào, đưa Phong Bảo ra ngoài chơi rồi mới cùng Vân Khương Mịch bàn chuyện chính. “Hiện nay danh tiếng của Tam ca đã hỗn loạn, bị giam trong phủ Doanh Vương” Lúc bàn chuyện chính, vẻ mặt Mặc Phùng Dương rất nghiêm túc: “Hoàng hậu và phủ Tướng bên kia nhất định sẽ không chịu để yên. Không biết tiếp theo nàng có dự tính gì không?” “Đây không phải là chuyện của ngươi sao? Có liên quan gì đến ta?” Vân Khương Mịch phản đối. Chuyện này ra tay với Vân Ngọc Linh, mặc dù là vì chuyện riêng. Nhưng lại gián tiếp giúp đỡ Mặc Phùng Dương, ngăn cản phủ Ưng Quốc Công, ít nhất Vân Bách Tùng sẽ không âm thầm ngáng chân hắn nữa. Chuyện còn lại, đều phải dựa vào chính bản thân hắn. “Không phải nàng muốn làm quân sư cho bổn vương sao?” “Nhưng ngươi không có lợi lộc cho ta! Ta làm quân sư cho người nhiều lần như thế, có lần nào ngươi đối tốt với ta không?” Vân Khương Mịch hừ nhẹ: “Ngươi nghĩ thế là đẹp sao!” “Quả thực là như vậy” Mặc Phùng Dương gật đầu, đứng dậy: “Nếu đã như thế, ngày mai bổn vương đưa nàng đi hưởng lộc, nàng cứ tiếp tục làm quân sư cho bổn vương.” Không phải là hắn không thể tự mình xử lý chuyện này. Chỉ là lần nào cũng hỏi Vân Khương Mịch đã quen rồi… Thói quen, là một thứ rất đáng sợ. Mặc Phùng Dương vừa mới ra khỏi viện Ánh Nguyệt, Như Vân liền xuất hiện thưa lại: “Chủ tử, thuộc hạ có chuyện cần phải báo”