Chương 392 Nhưng trước khi đưa nàng vào cung, cha nàng đã dành cho nàng ta một niềm kỳ vọng to lớn, hy vọng nàng ta có thể bám chặt trên người… Hoàng thượng. Trái tim hoàng thượng thì chỉ để ý đến mỗi Đức phi, mọi người ai cũng biết. Không nắm được trái tim, chỉ có thể nắm chặt lấy cơ thể. Cho nên mẫu thân của nàng mới đưa cho nàng không ít sổ sách, tranh vẽ khiến người khác phải đỏ mặt tía tai. Thậm chí trước khi vào cung, mẫu thân của nàng ta còn chỉ bảo nàng rất nhiều lần hầu hạ một nam nhân như thế nào… Lúc này nghe thấy Triệu hoàng hậu nói như vậy, nàng ta xấu hổ cúi đầu, thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu: “Ừm”“ Trong mắt Triệu hoàng hậu cực nhanh lóe lên một tia khinh bỉ. “Nếu đã như thế, thì người phải sử dụng toàn bộ mưu mẹo, khiến cho hoàng thượng mê đắm ngươi.” Triệu hoàng hậu nói: “Hiện tại ngươi không lên nổi giường của hoàng thượng thì phải nghĩ cách khiến cho hoàng thượng chủ động ôm lấy ngươi!” Vẻ mặt Tôn Đáp Ứng khó xử: “Chuyện này không thể nào, hoàng thượng tuyệt đối không đồng ý” Triệu hoàng hậu: “…” “Bổn cung biết! Cho nên bổn cung mới bảo ngươi nghĩ cách!” Bà ta cắn răng cắn lợi nói ra từng chữ rất rõ ràng. Tôn Đáp Ứng rụt cổ lại: “Thần thiếp ngu dốt…” “Bổn cung thấy ngươi ngu ngốc thật!” Triệu hoàng hậu giận dữ bật cười: “Ngươi có thể nhờ phụ thân ngươi ở ngoài cung, tìm thuốc để nam nữ đ ộng tình! Đến lúc đó không cần hoàng thượng động tâm với ngươi cũng có thể đ ộng tình!” “Hiểu chưa?” Bà ta đã nói rất rõ ràng, Tôn Đáp Ứng cuối cùng cũng nghe hiểu. Nàng ta bỗng nhiên bừng tỉnh, đáp lại: “Thần thiếp lập tức phái người xuất cung, chuyển lời cho phụ thân!” Tôn Đáp Ứng vô cùng vui mừng đi ra. Vốn dĩ không ngờ rằng, nếu như Triệu hoàng hậu thật sự có thể toan tính như vậy, thì mấy năm nay vì sao phải không địch lại Đức phi “ngu xuẩn”? Lại nói đến chính bản thân Triệu hoàng hậu cũng là là một kẻ ngốc mà thôi! Kẻ ngốc thứ hai đưa ra chủ ý cho kẻ ngốc thứ nhất, thật khiến người ta mong đợi. Hai kẻ ngốc liên kết với nhau, rốt cuộc có thể nghĩ ra được thủ đoạn chết người gì! Đúng như dự đoán, Tôn Đáp Ứng không hề khiến Triệu hoàng hậu “thất vọng”. Không lâu sau, từ ngoài cung phụ thân của nàng ta đã làm ra được “bí dược.” Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Đáp Ứng trang điểm lòe loẹt đi đến ngự thư phòng… Triệu hoàng hậu đã nói với nàng, sáng sớm nam nhân dễ dàng đ ộng tình nhất. Lúc này, trời vừa sáng, nửa canh giờ nữa, có lẽ phải lên triều. Tôn Đáp Ứng tràn đầy tự tin gõ cửa ngự thư phòng… Người mở cửa là Tô Bính Thiện. Tô Bính Thiện thấy Tôn đáp ứng chỉ khoác váy lụa mỏng ở ngoài cửa thì khiếp sợ kinh ngạc, còn cho là mình dậy quá sớm, mắt mờ nhìn lầm rồi. Tô Bính Thiện dụi mắt… Sắc mặt Tôn đáp ứng ngượng ngùng: “Tô công công, hoàng thượng tỉnh chưa?” “Không, không có đâu.” Trước mắt Tô Bính Thiện chỉ có kia một câu “ầm ầm sóng dậy “… Ông ta lúng túng dời ánh mắt, ánh mắt liếc ngang dọc không cố định: “Tôn đáp ứng tới sớm như vậy là có chuyện gì?” Ông ta phục vụ Mặc Quốc Thiên đã nhiều năm.