Chương 460 Vốn dĩ Vân Khương Mịch nghĩ, Huyền Sơn tiên sinh sẽ nói ra chuyện gì đó đáng sợ. Ai ngờ…: “Hôm nay sao ngươi lên núi mà không mang theo đồ ăn ngon cho ta? Ta rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Đây không phải sắp gặp tai họa à?” Huyền Sơn tiên sinh trịnh trọng nói. Vân Khương Mịch: “… Ngươi có tin hai đấm của ta đánh bẹp ngươi không?” “Người có thể thử” Huyền Sơn tiên sinh không để ý kéo cần câu lên. Ông ta vung cần câu, Vân Khương Mịch nhìn chăm chú: “Đệch, không phải chứ? Thật sự có con cá ngu ngốc cắn câu của người kìa?” Con cá ngu ngốc kia điên cuồng vẫy đuôi, vẫy nước trước mặt nàng, dường như không hài lòng việc nàng mắng nó ngu… “Không đúng. Cụ ông, người nói rõ với ta, có phải ta thật sự sắp gặp đại họa gì không?” Vân Khương Mịch ngồi xổm xuống cạnh Huyền Sơn tiên sinh. Vì những lời lần nọ của Tống Tử Ngư, với cả cơn ác mộng của Phong Bảo, khiến nàng cảm thấy không yên lòng. Hình như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra là cụ ông?” Huyền Sơn tiên sinh không hài lòng, lẩm bẩm liếc nàng một cái: “Ta là một thế ngoại cao nhân, ngươi thấy ta là gọi cụ ông, ngươi cảm thấy thích hợp không?” “Sao không thích hợp, hóa trang này của người không phải giống mấy cụ ông ở lối vào cửa thôn sao?” Nếu không phải lo lắng ác mộng của Phong Bảo thành sự thật, hoặc đột nhiên nàng xảy ra chuyện gì. Thật sự Vân Khương Mịch còn muốn mặt dày mày dạn bảo Huyền Sơn tiên sinh hiện ra diện mạo thật của ông ta xem thử. “Ngươi đừng hỏi ta chuyện gì, hôm nay ta không muốn nói chuyện” Huyền Sơn tiên sinh ném con cá ngu ngốc trên lưỡi câu trở lại hồ, rồi lại vung cần câu trống không xuống. Ông ta đến nằm trên một tảng đá, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Cụ ông này khinh người thế? “Tống Tử Ngư đang ở đâu? Ta đi tìm hắn ta” Vân Khương Mịch hỏi. Huyền Sơn tiên sinh chỉ làm như không nghe thấy, trả lời lại nàng là một tiếng ngáy. Vân Khương Mịch: “… Tức giận thật ư? Được rồi cụ ông, ta đảm bảo sau này không gọi người là cụ ông nữa” “Thật ư?” Hai mi mắt Huyền Sơn tiên sinh mở ra. “Ta bảo đảm” Vân Khương Mịch nghiêm túc gật đầu, lấy một túi thịt bò khô từ trong không khí, châm chậm xé ra bắt đầu ăn: “Ta nghe nói, mấy cụ ông lớn tuổi đều thích ăn thứ này” Huyền Sơn tiên sinh khit khịt mũi, im lặng với tay lấy: “Ngươi muốn hỏi cái gì?” “Người không phải cụ ông, người trẻ tuổi như người không thích hợp ăn thứ này.” Vân Khương Mịch giấu thịt bò khô sau lưng: “Ta thấy tuổi của người không phù hợp, không thể ăn, cẩn thận mẻ răng” Một trận gió núi thoáng qua. Hương vị thịt bò khô lan ra từ sau lưng nàng, mùi cay khiến người ta thèm ăn. Huyền Sơn tiên sinh nuốt nuốt nước bọt: “Ta phục ngươi rồi! Sau này ngươi thích gọi ta là gì thì gọi vậy, goi ta là cha, gọi †a là ông nội ta cũng sẽ không ngại.” Rõ ràng càng chiếm tiện nghỉ của nàng! Vân Khương Mịch trợn trắng mắt: “Ta vẫn không hài lòng!” Nàng đưa thịt bò khô qua: “Người nói cho ta biết trước, cuối cùng ta sắp gặp đại họa gì? Có phải thật sự ta phải chết không?”