Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 62 Có điều, xưa nay Vân Khương Mịch không phải một người sợ xấu hổ. Chỉ cần bản thân nàng không cảm thấy xấu hổ, thì người khác sẽ phải xấu hổi Trên mặt nàng treo ý cười, câu được câu không nói chuyện phiếm với Tân Nghiên Tuyết: “Bốn năm không gặp, nghe nói Doanh Vương phi đã có hai cô nương, đúng là người nhiều phúc khí mài!” Lời này vừa rơi vào trong tai Tân Nghiên Tuyết, đã thành có hàm ý. Cái ả tiện nhân này đang trào phúng nàng ta chỉ biết sinh con gái, không biết sinh con trai ư? Mặc Vân Khinh muốn con trai. Mà nàng ta lại sinh hai đứa con gái, cho nên hắn mới thất vọng, sốt ruột muốn nạp thiếp sinh con trai cho hắn. “Mượn lời may mắn của ngươi” Tân Nghiên Tuyết đầy chật vật nâng chén trà lên, che giấu vẻ khó chịu trên mặt. “Con gái cũng tốt! Đi theo con gái mới được hưởng phúc” Ở trong thế kỷ hai mươi mốt, con gái chính là cục thịt trong lòng. Nuôi con trai cứ như là nuôi trâu nuôi bò, chỉ cần con trai bình an khỏe mạnh là được, có câu nuôi con trai nghèo, nuôi con gái giàu mà! ‘Vân Khương Mịch thở dài nói: “Sinh thêm nhiều con gái, đó mới là hạnh phúc!” Nước trà trong miệng Tân Nghiên Tuyết đã suýt nữa phun hết ra ngoài! Sinh nhiều thêm vài đứa? Mới có hai đứa này, Mặc Vân Khinh đã đối xử với nàng ta không thèm nể nang gì rồi. Nếu không phải nàng ta là đích nữ phủ tướng quân, e là cái vị trí Doanh Vương phi này cũng không giữ được nữa? Cái con ả tiện nhân này đang nguyền rủa nàng ta sao? Nữ nhỉ nữ nhi, có thể chuyển sang đề tài khác không? Cười nhạo nàng ta chỉ biết sinh nữ nhi, Vân Khương Mịch đến quả trứng còn chưa đẻ, dựa vào đâu mà cười nhạo nàng ta? Trong lòng Tân Nghiên Tuyết tức giận mắng thầm. Mà không ngờ rằng trong tay Vân Khương Mịch còn có con át chủ bài Vân Lâm Phong, chính là con bài nổ đó! Tân Nghiên Tuyết buồn bực hận thù, nghiến răng nghiến lợi đổi đề tài: “Đúng rồi Minh vương phi, ngươi chuẩn bị cái gì để làm quà tặng mừng sinh nhật của Đức mẫu phi vậy?” Quà tặng sinh nhật? Vừa nghe lời này, chỉ thấy Vân Khương Mịch lập tức buông chén trà trong tay: “Ôi chao!” “Có chuyện gì vậy?” Mặc Phùng Dương lập tức hỏi. Vân Khương Mịch chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Sáng nay chúng ra ra cửa gấp quá, đúng là đã quên mang quà mừng sinh nhật đã chuẩn bị cho mẫu phi rồi!” “Nàng… Cái con lợn này! Mặc Phùng Dương vốn rất tức giận. Nhưng thấy Tân Nghiên Tuyết lén lút thả chén trà xuống, ánh mắt nhìn đến đây, đành phải cố nén lửa giận trong lòng xuống. “Không có việc gì, bổn vương phái người về vương phủ lấy” Hắn ta dùng giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ nói với nàng: “Đừng sốt ruột” “Vậy thiếp an tâm rồi! Phu quân là người tốt nhất” Vân Khương Mịch làm trò trước mặt Tân Nghiên Tuyết, tỏ vẻ đáng yêu với Mặc Phùng Dương. Mặc Phùng Dương: “…” Sắc mặt Tân Nghiên Tuyết, lập tức sâm xuống. Khuôn mặt nhỏ khó khăn dời ánh mắt, xấu hổ cười: “Tình cảm giữa Minh vương và Minh vương phi thật là tốt!” Nói một câu trái lương tâm, nàng ta cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Mặc Vân Khinh chưa bao giờ đối xử với nàng ta dịu dàng như vậy cả! Bốn năm trước, Mặc Phùng Dương cũng đã từng nói chuyện với nàng ta bằng giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ như thết Hắn không biết mình ở trong lòng Tân Nghiên Tuyết, đã bị “hồi tưởng” lại một lúc. Mặc Phùng Dương “cưng nhiều” nhìn Vân Khương Mịch: “Lần sau không được sơ ý như vậy nữa”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio