Chương 73 Thấy người đến là Vân Khương Mịch, nàng ta cũng kinh ngạc một chút. Sau đó, nàng ta hốt hoảng lùi về sau một bước, tựa như: một chú nai con bị sợ hãi. “Minh Vương Phi, ta, ta và Phùng Dương ca ca… Không phải, giữa ta và Minh Vương, không có chuyện gì xảy ra cả! Ngươi không nên hiểu lầm” Vốn không có chuyện gì. Nhưng dáng vẻ muốn nói lại thôi, muốn nói nhưng lại ngừng của nàng ta, khiến người khác dễ nghỉ ngờ nhất. Vốn cho rằng Vân Khương Mịch sẽ nổi giận đến giậm chân. Nhưng không ngờ, nàng ta liếc trắng mắt một cái, sau đó nhào đầu vào lòng Mặc Phùng Dương: “Vương gia, hu hu hu hu…” “Ngài có biết khi nấy hai người khiến người khác hiểu lầm đến thế nào không? Nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói ngài và Doanh Vương Phi có quan hệ gì, thần thiếp làm sao có mặt mũi gặp người khác?” Nàng níu chặt lấy ống tay áo Mặc Phùng Dương, khóc thở không ra hơi. Chẳng phải chỉ là hu hu hu thôi à? Ai mà không biết làm một con yêu tỉnh khóc hu hu?! Hừ, đêm nay nàng sẽ lấy độc trị độc, dùng tay xé nát đóa trà xanh Tân Nghiên Tuyết này! “Minh Vương Phi, ta…” Tân Nghiên Tuyết sốt ruột muốn giải thích. “Ngươi không cần nói” Vân Khương Mịch trong lòng Mặc Phùng Dương, hung hăng như một đứa trẻ, trừng nàng ta một chút: “Ta cùng Vương Gia nhà ta nói chuyện, ngươi chen vào làm gì? Cố ý muốn cho ta hiểu lầm ngươi?” Chẳng biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng lúc này của nàng… Trong đầu Mặc Phùng Dương lại nhớ đến Phong Bảo, trái tim lạnh lùng cứng rắn dần mềm ra. Thằng bé con kia, cũng hung hăng trẻ con như thế. “Ta… Phùng Dương ca ca… Tân Nghiên Tuyết sốt ruột dậm chân, quay đầu xin Mặc Phùng Dương giúp đỡ. Thế nhưng, hắn căn bản không nhìn nàng ta một chút nào . Chỉ vươn tay ôm lấy Vân Khương Mịch, nhẹ giọng trấn an: “Bổn Vương không quen biết gì với nàng ta, cũng không xảy ra chuyện gì. Đừng hiểu lầm, cũng đừng khóc” Quỷ thần xui khiến, hắn đưa tay lên lau nước mắt cho nàng. Lòng bàn tay xẹt qua gò má nàng, có chút thô ráp, Vân Khương Mịch nhẹ nhàng run lên một chút. “Có lạnh không?” Mặc Phùng Dương thấy nàng không mặc khoác choàng, chỉ mặc một lớp áo mỏng đã đi ra ngoài. Nhanh chóng cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên người nàng: “Trời đông giá rét, đi ra ngoài không mặc áo choàng, chết cóng nàng cho rồi” Tuy nói như thế nhưng đường nét trên gương mặt hắn lại mềm xuống không ít, không còn lạnh lùng cứng rắn như lúc nãy nữa. Thậm chí còn cẩn thận buộc lại áo choàng cho nàng. Vân Khương Mịch bĩu môi: “Vừa rồi có một tiểu cung nữ nói, trông thấy ngài ở đăng xa, giống như bị hồ ly tinh câu dẫn vậy! Thần thiếp sốt ruột, làm gì có thời gian mà mặc áo choàng, vội vàng đuổi theo ra ngoài.” “Bây giờ còn trách ngược lại thần thiếp! Nếu thần thiếp chết cóng, cũng là tại ngài!” “Đúng, đều là do bổn Vương” Ngữ khí của Mặc Phùng Dương dịu dàng đến không tưởng nổi. Là ngữ khí mà Tân Nghiên Tuyết chưa từng nghe qua, bộ dạng dịu dàng lúc này cũng là thứ nàng ta chưa từng thấy qua. “Phùng Dương ca ca…” Nàng ta cắn môi, có ý muốn giải thích. “Tam tẩu” Mặc Phùng Dương lạnh lùng liếc nhìn nàng ta: “Xin chú ý thân phận của tẩu một chút” Một câu nói, đã phân rõ giới hạn. Gương mặt nhỏ của Tân Nghiên Tuyết tái đi, cắn thật chặt môi dưới, bờ môi cũng đã trắng bệch: “Vâng, Minh Vương. Chắc chắn là Minh Vương Phi đã hiểu lầm rồi, để ta giải thích cho nàng.”