Nhìn thấy có người đứng đợi ở đầu thôn, hơn nữa nhìn thoáng qua thấy người này có khí chất khó mà diễn tả thành lời, Đinh Hán Văn dừng chiếc xe chở hàng nhỏ lại, hỏi: “Cho hỏi cậu là Triệu tổng phải không?”
Triệu Đại Vĩ khẽ cười chào hỏi Đinh Hán Văn: “Chú Đinh, chào chú, cháu là Triệu Đại Vĩ, gọi cháu là Đại Vĩ là được rồi.”
“Vậy đâu có được, tôi vẫn cứ gọi cậu là Triệu tổng đi.”
Đinh Hán Văn cũng không bất ngờ khi Triệu Đại Vĩ nhận ra ông ta, có thể Lý Vũ Mai đã gửi ảnh, hoặc lúc ông ta hỏi đã để lộ thân phận rồi.
Đinh Hán Văn liền giới thiệu tiếp: “Đây là Đinh Nhu, con gái tôi, vừa mới tốt nghiệp đại học, nghe nói thôn Đại Long có sơn động nổi tiếng nên muốn đến xem.”
Triệu Đại Vĩ nghe vậy hơi sửng sốt, suýt chút nữa bị nội thương vì nín cười.
“Chú Đinh, chú chưa nói với con gái chú sao?” Triệu Đại Vĩ tò mò hỏi.
Đinh Nhu vừa tò mò quan sát thanh niên trẻ trước mặt, vừa chăm chú nghe hai người nói chuyện, lúc này nghe thấy Triệu Đại Vĩ nhắc đến mình, cô ta vội hỏi: “Cha, cha chưa nói gì với con cơ?”
“Không có gì, đây là bí mật của cha và Triệu tổng, con không cần phải biết!”
Đinh Hán Văn lựa chọn không nói với Đinh Nhu, bởi vì hoàn toàn không cần tiết lộ chuyện này cho nhiều người biết.
May mà tấm bia đá kia đã được làm giả như thật, đạt đến trình độ nhất của việc tạc khắc đá giả cổ.
Bây giờ tấm bia đá ở trong thôn không có ai dám chỉ ra đó thực chất chỉ là đồ giả cả.
Đến cả Triệu Đại Vĩ khi nhìn tấm bia đá đó cũng thấy quá giống với hàng thật, hoàn toàn khớp với hai chữ “giả cổ”, như thể nó là “cổ” thật vậy!
“Hừ! Cha, cha không yêu con nữa rồi, bây giờ đến một bí mật nhỏ cũng không nói cho con nghe.” Đinh Nhu nũng nịu.
Vốn dĩ cô ta đã trắng nõn nà, khá giống với các chị gái trên douyin, rất thanh thuần, rất đáng yêu, lúc nũng nịu như này thật khiến người khác có chút không chịu nổi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Cô Đinh Nhu, có một vài bí mật mà khi biết rồi sẽ lại không hay.
Nhưng nếu không biết thì sẽ thấy hạnh phúc đó.”
“Hửm?” Câu nói này càng khơi dậy sự tò mò của Đinh Nhu.
Nhưng Triệu Đại Vĩ lại nói, nói rồi thì không hay, nên sau khi suy nghĩ một cách tỉ mỉ và nghiêm túc, cô ta nói: “Nếu đã như vậy thì tôi không hỏi nữa, có lẽ tôi sẽ thấy thế giới này tốt đẹp hơn một chút!”
Triệu Đại Vĩ cười tán thưởng.
Cho dù Triệu Đại Vĩ nhỏ hơn Đinh Nhu một hai tuổi nhưng với địa vị và xuất thân như bây giờ của anh, nhìn Đinh Nhu bằng ánh mắt tán thưởng cũng không có gì quá đáng!
Đinh Hán Văn nói: “Triệu tổng, hay là chúng ta đừng trì hoãn nữa, tôi đoán giờ cậu đang rất gấp nhỉ?”
“Tôi vẫn ổn.” Triệu Đại Vĩ cũng không phủ nhận, đúng là anh muốn mau chóng làm cho sơn động trở nên hoàn mỹ hơn.
“Vậy đi thôi.” Đinh Hán Văn dặn dò Đinh Nhu: “Đinh Nhu, con ngồi ra sau đi, để Triệu tổng ngồi ở ghế phụ.”
“Dạ?” Đinh Nhu hơi không tình nguyện.
Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi ngồi đằng sau cũng được, để tôi chỉ đường cho hai người.”
Xe của Đinh Hán Văn là một chiếc xe chở hàng nhỏ, phía sau là thùng chứa hàng không có mái che đậy, đến cả chỗ ngồi cũng không có, không thoải mái bằng việc ngồi đằng trước.
Mà Triệu Đại Vĩ không đợi Đinh Hán Văn nói tiếp, anh chủ động nhảy lên thùng chứa hàng ở sau xe, nói: “Đi thôi!”
“Triệu Đại Vĩ cái này…”
Đinh Nhu nhận ra bản thân rất có thiện cảm với anh.
Triệu Đại Vĩ làm việc dứt khoát, hơn nữa còn có khí chất của một người lãnh đạo, cũng dùng một giọng điệu bình đẳng để cùng nhau trò chuyện khi đối diện với cha cô ta.
Ngược lại, nếu Đinh Nhu phải đối diện với một người lớn hơn mình một giáp thì có thể khí thế của cô ta sẽ giảm đi vài phần.
Triệu Đại Vĩ bảo Đinh Hán Văn lái xe đến cửa nhà anh.
Sau khi mời hai cha con Đinh Hán Văn uống nước, Triệu Đại Vĩ mới gọi Lương Thu Võ và những người khác đến, cùng chuyển tấm bia đá mà Đinh Hán Văn đã làm suốt mấy đêm liền ra sau núi.
Lúc Triệu Đại Vĩ và mấy người Lương Thu Võ chuyển tấm bia đá bằng tay không, sức mạnh của anh đã khiến Đinh Nhu bất ngờ!
Cô ta nghĩ một Triệu Đại Vĩ nhìn nho nhã yếu ớt mà lại mạnh mẽ đến vậy?
Trong tên Đinh Nhu có chữ “nhu” nhưng cô ta thích người đàn ông đẹp trai một chút nhưng lại có cảm giác mạnh mẽ.
Rất rõ ràng, lúc Triệu Đại Vĩ chuyển tấm bia đá khổng lồ, cảm giác mạnh mẽ ấy khiến cho Đinh Nhu hơi lơ đễnh!
“Đinh Nhu, con đang nghĩ gì thế?” Đinh Hán Văn hỏi.
“Không có gì ạ, con chỉ nghĩ,Triệu tổng này trẻ tuổi lại có bản lĩnh như vậy, xem ra thật sự rất tài giỏi.”
Đinh Hán Văn nhíu mày: “Con thích Triệu Đại Vĩ hả?”
“Cha, cha nói bậy bạ gì thế! Con và Triệu tổng mới quen biết nhau, chưa nói chuyện tới hai câu nữa, cha ở đây nói linh tinh!” Đinh Nhu vô cùng không vừa ý với câu nói kia của cha mình.
Đinh Hán Văn nói với tình ý sâu xa: “Không thích là tốt nhất.”
“Tại sao ạ?”
Đinh Hán Văn trả lời: “Đinh Nhu, con gái như con không ganh đua được với những cô gái theo đuổi Triệu tổng đâu.
Những người trẻ tuổi lại có bản lĩnh như Triệu tổng không thiếu những cô gái đẹp bên cạnh mình.”
Ông ta còn hỏi: “Đinh Nhu, con có bản lĩnh gì có thể khiến Triệu tổng cưới con mà không cưới những cô gái xinh đẹp hơn?”
“Cái này…” Đinh Nhu không nói nên lời nhưng trong lòng không phục.
Trước đây ở trong trường, cô ta có cả đống người theo đuổi, lúc này trong lòng cô ta lại nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Cô ta muốn chinh phục Triệu Đại Vĩ!
Có lẽ, thật sự giống như Đinh Hán Văn nói, cô ta không thể chinh phục được anh.
Nhưng không thử thì sao biết được chắc chắn rằng bản thân mình không thể?
Theo sau nhóm người Triệu Đại Vĩ, cuối cùng hai cha con Đinh Hán Văn cũng đi đến sau núi.
Đinh Hán Văn gợi ý: “Triệu tổng, hay là mọi người dựng tấm bia đá lên, còn tôi ở bên này khắc chữ trên sơn động.”
“Được!”
Triệu Đại Vĩ và mấy người Lương Thu Võ đào hố, sau đó đặt tấm bia đá vào trong hố rồi dựng đứng lên.
Tấm bia đá này cao một mét rưỡi, bên dưới còn có cái đế cao tới sau mươi xăng-ti-mét, được làm hoàn toàn từ đá cẩm thạch!
Sau khi dựng xong, Triệu Đại Vĩ đứng đối diện với tấm bia đá, trong lòng hơi xúc động.
Đinh Nhu bước đến không một tiếng động, đứng ngang vai anh, lên tiếng: “Sơn động đã có tên rồi, bây giờ lại dựng bia đá, vậy thì có lẽ bước tiếp theo của Triệu tổng là biến nơi này thành một điểm du dịch nhỏ nhỉ?”
“Triệu tổng, tôi rất tò mò, tiếp sau đây anh muốn chuẩn bị làm như nào!”
Triệu Đại Vĩ đang bồi hồi xúc động thì chợt sực tỉnh, quay sang lại phát hiện Đinh Nhu đang ở cạnh mình.
Mái tóc dài đen nhánh, buông lơi trên vai, một chiếc váy tơ tằm có khí chất của tiên nữ ôm lấy dáng người yểu điệu, chiếc xương quai xanh tinh xảo lộ ra.
Đôi giày vải nhỏ, chiếc váy dài, một bông hoa xanh nhạt cài trên tóc, gương mặt trắng nõn nà, một cảm giác tươi mát trong lành và nhanh nhạy tỏa ra.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Cô Đinh Nhu…”
“Ây dà, gọi Đinh Nhu là được rồi, cô cô cái gì chứ, ai không biết còn tưởng đang quay phim truyền hình cổ trang đó.”
Phụt!
Triệu Đại Vĩ suýt phụt cười, nói ngay: “Vậy được, Đinh Nhu, nếu cô đã muốn biết việc làm tiếp theo của tôi thì tôi cũng hỏi cô một câu trước, cô trả lời, tôi sẽ nói cho cô biết việc làm tiếp theo đây của tôi!”
“Anh hỏi đi.”
“Ừ.” Triệu Đại Vĩ gật đầu, tiếp tục nói: “Chú Đinh nói cô vừa tốt nghiệp đại học, vậy không biết cô tốt nghiệp trường nào, học chuyên ngành gì, bây giờ đã tìm được việc chưa?”
Đinh Nhu lắc đầu: “Tôi học đại học Sơn Thành, chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, nhưng vẫn chưa tìm việc vì không muốn tìm bên ngoài!”
“Đại học Sơn Thành?” Triệu Đại Vĩ nhìn Đinh Nhu bằng con mắt khác.
Đại học Sơn Thành là trường đào tạo kép và trong nước, nằm trong top trường học hàng đầu cả nước, muốn học lên cao phải có kết quả học tập tương đối tốt mới được!
Triệu Đại Vĩ nghĩ, đột nhiên hào hứng nói: “Đinh Nhu, ở đây tôi có một công việc, không biết cô có thể đảm nhận được không?”.