Sở dĩ Triệu Đại Vĩ muốn thầu đỉnh núi này thực ra là để về sau có thể bớt được các loại phiền toái.
Mọi người đều mong muốn được hưởng lợi, lợi ích có thể khiến cho con người ta thay lòng, cho nên để tránh việc tranh đoạt lợi ích nảy ra khi động Kỳ Hợp ở bên kia được khai phá, Triệu Đại Vĩ muốn tự mình thầu hết đỉnh núi.
Như vậy, anh mới có thể yên tâm đối mặt với môi trường xung quanh động Kỳ Hợp, tiến hành khai phá một vài chỗ nhất định.
Buổi tối.
Triệu Đại Vĩ gọi điện cho Hàn Vũ Chân.
Hàn Vũ Chân nhận được điện thoại của Triệu Đại Vĩ, thấy hơi hiếu kỳ.
Đồng thời, trong lòng cũng có nhiều hơn một chút kỳ vọng.
Có thể là mong đợi Triệu Đại Vĩ có thể cho cô ta công việc làm ăn, cũng có thể là chờ mong chính bản thân Triệu Đại Vĩ.
Dù sao thì sau khi chồng của Hàn Vũ Chân qua đời, người đàn ông duy nhất có thể vừa ý cô ta cũng chỉ có mỗi Triệu Đại Vĩ.
Đối với cô ta, Triệu Đại Vĩ cũng có thể nói là có duyên để bắt đầu lại.
"Triệu tổng, muộn như vậy còn gọi cho tôi, nhất định là có chuyện quan trọng phải không?"
"Tôi muốn làm các trạm nghỉ chân ở cả hai phía của động Kỳ Hợp, dựa theo kích thước bình thường, chừng mét, phải làm theo phong cách cổ xưa.
Chị xem có thể sắp xếp một chút được không?"
Trong lòng Hàn Vũ Chân thật sự rất vui!
Lại là một vụ làm ăn.
Thực ra làm loại hình trạm nghỉ chân này không khó chút nào, thậm chí rất nhiều người trong thôn đều có thể tự làm được, chẳng qua là sẽ mất một khoảng thời gian, không nhanh bằng đội kỹ thuật chuyên nghiệp.
Chỉ có điều, trên tay Hàn Vũ Chân đã có hai công trình, nhân viên tạm thời cũng không đủ.
Về phần thầu bên ngoài...!
Nếu như là người khác, Hàn Vũ Chân thật sự có thể làm như vậy, suy cho cùng nếu làm ít mà kiếm được tiền, ai mà không muốn chứ? Nhưng mà dưới Triệu Đại Vĩ chỉ có một thân một mình, Hàn Vũ Chân thực sự không thể hãm hại Triệu Đại Vĩ được.
Hàn Vũ Chân cười nói: "Triệu tổng, tôi sợ là bên tôi bận quá, hay là tôi tìm người khác làm giúp cậu nhé.
Chuyện này cũng đơn giản, dựa theo lời nói của cậu, về cơ bản chỉ cần phí vật liệu, còn lại về nhân công cũng không cần quá nhiều."
"Ước tính giá cả vào khoảng ba mươi vạn."
"Nếu như cậu muốn nhanh hơn một chút, tôi có thể tìm người có chuyên môn làm việc này, đại khái không đến nửa tháng là hoàn thành.
Thậm chí, có thể còn hoàn thành nhanh hơn."
Triệu Đại Vĩ hiểu được ý của Hàn Vũ Chân, anh cười nói: "Vậy thì phiền cho chị Vũ Chân rồi, hoàn thành xong tôi sẽ gửi chị một phong bao tiền thưởng."
Khì khì!
Hàn Vũ Chân cười toe toét nhưng lại lắc đầu: "Có mỗi việc nhỏ ấy mà tôi còn muốn nhận tiền thường của cậu, vậy cậu xem chị đây là ai hả.
Tôi không nhận đâu, nhưng việc này tôi sẽ giúp cậu làm tốt!"
"Cảm ơn chị Vũ Chân."
"Không cần khách sáo.
Triệu tổng, ngoài chuyện này ra, cậu không còn chuyện gì khác muốn nói với tôi sao?" Hàn Vũ Chân tự tin mình cũng là một mỹ nữ, nhưng có vẻ Triệu Đại Vĩ cũng không có biểu hiện ra bất kỳ hành động gì được cho là có tình ý cả.
.
ngôn tình sủng
Triệu Đại Vĩ không biết vì sao: "Chỉ có chuyện này thôi, không có chuyện khác."
"Được, vậy cúp máy nhé." Hàn Vũ Chân cảm thấy hơi mất mát trong lòng.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Vũ Chân đích thân đến gặp những người bạn trong đội công trình, để hỗ trợ làm chuyện này.
...!
Nói chuyện điện thoại xong, Triệu Đại Vĩ phát hiện ra Tiền Mỹ Lâm đang đứng ở ngay trước cửa phòng anh.
Anh nói: "Chị dâu, chị đến đây làm..."
"Chị qua đây để xin lỗi." Tiền Mỹ Lâm cúi đầu, vô cùng xấu hổ nói: "Hôm nay là chị dâu đã bắt chú làm chuyện mà chú không muốn, chị dâu xin lỗi chú."
Triệu Đại Vĩ bật cười: "Chị dâu, chỉ cần là chuyện mà chị kiên quyết phải làm, tôi đây không muốn làm cũng sẽ làm!"
"Có điều chị dâu à, người thiện bị người khinh, ngựa thiện bị người cưỡi, con người chị quá lương thiện, rất dễ bị người khác lợi dụng." Triệu Đại Vĩ còn nói: "Chị dâu, đồng ý với tôi, từ nay về sau hãy đối xử với mình tốt một chút, đừng cứ vì người khác mà suy nghĩ nữa, được không?"
Tiền Mỹ Lâm cũng biết kết quả của việc cô ấy cứ lo suy nghĩ cho người khác chính là bản thân có thể bị người khác lợi dụng, bắt nạt.
Nhưng mà, tính tình của cô ấy là như vậy.
Nếu không có tính cách như vậy, năm đó khi anh trai của Triệu Đại Vĩ qua đời, khi nhà họ Triệu nghèo rớt mồng tơi, cô ấy đã có thể dựa vào khuôn mặt đẹp của mình mà gả cho người giàu có rồi.
Mà Tiền Mỹ Lâm không hề làm vậy.
Cô ấy mỉm cười nói: "Sau này chị dâu sẽ cố gắng suy nghĩ đến cảm nhận của chú, sau này chị dâu nhất định sẽ nghe lời chú nói."
Trong lòng Triệu Đại Vĩ nói tin chị mới là quỷ.
Chị đúng là người dễ mềm lòng.
Cho nên, anh không hề so đo chuyện này với Tiền Mỹ Lâm: "Chuyện này không cần phải nhắc lại, dù sao cứu Ngô Lương Đông cũng không phải là không có lợi, ít nhất người dân trong thôn cũng rất kính trọng chị, vậy cũng coi như đã gặt hái được rồi."
Tiền Mỹ Lâm gật đầu.
Triệu Đại Vĩ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, anh đứng dậy: "Chị dâu, đêm nay ánh trăng bên ngoài không tồi, hay là chúng ta lên núi ngắm trăng đi, nhân tiện tôi dẫn chị đi xem một thứ này."
"Nhưng bên ngoài nhiều muỗi lắm." Tiền Mỹ Lâm xua tay.
"Có tôi ở đây, con muỗi nào dám đến chứ." Triệu Đại Vĩ tiện tay làm ra một cái túi thơm đuổi muỗi, đưa cho Tiền Mỹ Lâm, sau đó nói: "Như vậy là được rồi, không có con muỗi nào dám đến cắn chị đâu."
"Được!" Thấy Triệu Đại Vĩ quả thật rất muốn dẫn cô ấy đi, Tiền Mỹ Lâm ngại ngùng đồng ý ngay.
Lương Thu Tĩnh thấy Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm đi ra ngoài, trong lòng cũng thấy hơi cô đơn.
Nhưng cô ấy cũng không thể đi theo làm bóng đèn được.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đi đánh quyền thì hơn, thư giãn tâm tình.
Cô ấy là người đam mê võ, chỉ cần có thể đánh quyền, dù cho trong lòng buồn bực như thế nào thì tâm trạng của cô ấy cũng có thể tốt lên rất nhanh.
Triệu Đại Vĩ dẫn Tiền Mỹ Lâm lên núi.
Nơi anh muốn dẫn cô ấy đến đương nhiên là động Kỳ Hợp.
Tiền Mỹ Lâm nói: "Chú dẫn chị đến nơi này để làm gì, sẽ không phải là cho chị đi du thuyền một lần nữa đó chứ?"
"Không phải."
Triệu Đại Vĩ nói: "Hôm nay hạng mục động Kỳ Hợp chính thức được ký kết, tôi dẫn chị đi xem một chút."
"Chỗ này có cái gì đẹp mà xem?"
"Xem rồi sẽ biết."
Triệu Đại Vĩ kéo Tiền Mỹ Lâm vào sơn động.
Trong động.
Từng đợt gió lạnh so với bên ngoài núi còn lạnh hơn rất nhiều.
Cho nên sau khi vào động Kỳ Hợp, Tiền Mỹ Lâm thấy hơi lạnh.
"Chị dâu, chị xem này!" Triệu Đại Vĩ chỉ vào hàng dài trong sơn động, một loạt chữ viết đọng ở trên bầu trời, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Tiền Mỹ Lâm nhìn thấy hình ảnh này, trong giây lát hơi ngây người ra!
Bởi vì trong động, ban đêm so với ban ngày lại càng im ắng hơn, càng tối tăm hơn, điều kiện không khí cũng rất tốt, cho nên Tiền Mỹ Lâm liếc mắt qua một cái, đã bị cảnh tượng như vậy làm cho cho bất ngờ!
Chỉ thấy một loạt chữ viết phát sáng, ở trong sơn động này giống như đom đóm, hay những ngôi sao nhỏ treo trên đỉnh đầu.
Mà những chữ viết phát sáng này trông thật đẹp, tựa như bức họa cuộn tròn, mà rất nhiều những chữ viết phát sáng kết nối với nhau càng giống như một kiệt tác thư pháp quý giá, nhìn qua đã rung động, hơn nữa còn đẹp không sao tả nổi.
Tiền Mỹ Lâm thì thầm: "Sinh tử hay xa cách, ta cùng người viết nên lời thề ước nguyện; Nắm lấy bàn tay người, hai ta cùng nhau đi đến cuối cuộc đời."
"Chỉ mong lòng người như lòng ta, nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau."
“Bình sinh vốn chẳng tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư.”
Hay!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiền Mỹ Lâm thoáng chốc đỏ lên.
"Đại Vĩ, những cái này đều do chú viết sao?" Hai má Tiền Mỹ Lâm cười đến đỏ ửng, vừa cảm thấy ấm áp, vừa cảm thấy thẹn thùng.
"Không phải, đây là do khách du lịch đến nơi này nhờ Đinh Nhu viết hộ." Triệu Đại Vĩ nói: "Chị đã quên nơi này là động Kỳ Hợp, rất nhiều người nghe được chuyện tình của Chu Tùng Nham và Trương Tú Yên cho nên mới đến nơi này cầu nguyện sao.”
“Cũng vì truyền thuyết tình yêu của động Kỳ Hợp cho nên mới tới nơi này cầu nguyện, đa số đều là các cặp đôi."
Nghe Triệu Đại Vĩ nói, Tiền Mỹ Lâm dần dần hiểu được, sự xúc động trong lòng bất giác vơi đi, cảm giác ngượng ngùng cũng giảm đi rất nhiều.
Nhưng mà giây tiếp theo.
Triệu Đại Vĩ lại nói: "Chị dâu, chúng ta cũng viết một vài chữ lên trên động này đi."
"Sao cơ?" Tiền Mỹ Lâm trở tay không kịp.
Triệu Đại Vĩ rút một cái thẻ trúc ra, còn có một cái cây được chế tạo đặc biệt, một cây bút viết đặc biệt thường dùng mực dạ quang, nói: "Chị dâu, muốn nói cái gì thì cứ viết hết ra đi, sau đó khắc ở trong động, xem như là kỷ niệm của chúng ta!"
Tiền Mỹ Lâm e lệ lắc đầu: "Chị không viết đâu, chú viết đi."
"Chị cứ tùy ý viết một câu đi." Triệu Đại Vĩ cổ vũ.
Tiền Mỹ Lâm nghĩ một chút, nhìn Triệu Đại Vĩ, cô ấy đột nhiên nói ra cảm xúc trong lòng: "Ta sinh từ lúc người chưa sinh, người sinh ta đã hết ngày xanh.".