Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

chương 205: 205: bảo hai người cút đi có tin hay không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nói thì nói muốn để ông đây xin lỗi, không đời nào!” Dáng vẻ người đàn ông trung niên xem thường Triệu Đại Vĩ, bởi vì ông ta thấy Triệu Đại Vĩ hoàn toàn không bối cảnh, có thể tuỳ ý gây khó dễ với anh.

“Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu còn gây nữa, bảo vệ sẽ tới!” Người đàn ông trung niên nhắc nhở Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Được rồi, không nói xin lỗi đúng không!”

Anh đưa tay ra.

“Cậu làm gì?” Vương Bảo Hoa lập tức cản lại: “Không được động tay động chân ở đây, nếu thật sự động tay động chân, thế tôi chỉ có thể mời các người ra ngoài, tước đoạt tư cách tranh tài của các người!”

“Tước đoạt thì tước đoạt!”

Triệu Đại Vĩ đẩy Vương Bảo Hoa, tát một cái vào mặt người đàn ông trung niên: “Nói xin lỗi!”

Mấy người xung quanh sợ ngây người!

Thầm nói lá gan này quá lớn.

“Tên nhóc này nổi giận phải gặp xui xẻo!”

“Tôi dám nói, một giây nữa, tên nhóc con này nhất định sẽ bị bảo vệ mời ra ngoài, sau đó sẽ phài thất vọng rời đi!”

“Haizz, tôi đã nói từ trước, người này và Vương Bảo Hoa là họ hàng.

Người thanh niên này lại động đến họ hàng của Vương Bảo Hoa trước mặt Vương Bảo Hoa, đây không phải muốn chết sao?”

Hoá ra, người đàn ông này và Vương Bảo Hoa có quan hệ vô cùng lớn!

Tai Triệu Đại Vĩ nhạy bén, lập tức nghe thấy điểm mấu chốt.

Tiền Mỹ Lâm lại kéo Triệu Đại Vĩ: “Đại Vĩ, đừng so đo, vốn chỉ là chuyện nhỏ, chị dâu không cần xin lỗi.”

“Chị dâu, có người chẳng những chiếm vị trí của chúng ta mà còn đổ phân lên đầu chúng ta.

Nếu chúng ta cứ nhượng bộ như thế, e là không nhận được lời cảm ơn mà còn bị người khác nhạo báng!”

Vương Bảo Hoa bị đẩy ra, thấy người thân của mình bị Triệu Đại Vĩ tát một cái, té ngã trên đất, nhanh chóng giận tới mức hét lên: “Bảo vệ, bảo vệ, đuổi hai người này ra ngoài cho tôi!”

“Người nên đi hẳn là các người đấy!”

Lúc này Triệu Đại Vĩ cũng suy nghĩ ra tất cả.

Vị trí này luôn là của anh, và lý do vì sao bây giờ lại bị người đàn ông trung niên này chiếm lấy là bởi vì Vương Bảo Hoa thấy anh dễ bắt nạt, tự chuyển gian hàng của anh cho người đàn ông trung niên này!

Nghĩ tới đây, anh lại càng đứng thẳng, khí thế lẫm liệt!

“Chị dâu, không phải sợ, vị trí này tôi đã để Lâm Tuyết Nhã hỗ trợ.

Chắc hẳn chị dâu cũng nhận thấy năng lực và địa vị của Lâm Tuyết Nhã, chị ấy luôn làm việc chu toàn mọi mặt, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp thế này!”

Nghe thấy lời nói của Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm cũng cảm giác được, chuyện này có gì đó không đúng lắm.

Mấy bảo vệ đứng bao vây Triệu Đại Vĩ, lập tức muốn đuổi người.

Triệu Đại Vĩ noi: “Chờ một chút!”

Vương Bảo Hoa nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng đưa người đi!”

Triệu Đại Vĩ cười nhạt, trực tiếp lấy số điện thoại trong danh bạ điện thoại trên tay mình.

“Bây giờ ông bảo ông ta nói xin lỗi, hay để tôi gọi điện thoại để hai người các người cút luôn?”

Vương Bảo Hoa cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nhìn danh bạ điện thoại Triệu Đại Vĩ một chút.

Sau khi xem xong, ông ta suýt nữa sợ són đái!

Chỉ thấy trong danh bạ điện thoại có phó thị trưởng thành phố Ngô Hải, ông lớn thành phố Phong Lâm, Vương Lực Hùng và cả tổng Triệu tổng Tuyết Nhã của khách sạn trường ca thải vi!

Ba người này, mỗi người chỉ cần nói một chút cũng đủ khiến ông ta mất việc!

Vương Bảo Hoa trợn mắt há mồm.

Triệu Đại Vĩ cất điện thoại vào, xoay người nhìn về phía người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nói: “Anh Vương, cậu mau đuổi cậu ta đi đi!”

“Mấy bảo vệ này, còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!” Người đàn ông trung niên bị sợ bắt đầu hô to.

Ngay khi mấy người bảo vệ đang chần chừ không biết phải làm sao, cả người Vương Bảo Hoa có chút run rẩy nói: “Cút!”

“Có nghe không, mau cút đi!” Người đàn ông trung niên hung hăng nói.

“Tôi bảo anh cút!”

Vương Bảo Hoa giận tới mức đá người đàn ông trung niên một cái: “Anh chọn ai không chọn, lại chọn trúng gian nhàng của cậu ấy! Bây giờ anh lập tức cút cho tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

“Em họ, sao cậu có thể như thế!” Người đàn ông trung niên bối rối!

Vương Bảo Hoa nháy mắt, sau đó hung hăng nói: “Ai là em họ của anh, lôi người này ra ngoài, không có tư chất như thế lại còn gây chuyện!”

Người bảo vệ kinh ngạc nhìn Vương Bảo Hoa, sau khi xác nhận chỉ thị không sai, lúc này mới kéo người đàn ông trung niên ra ngoài.

Vương Bảo Hoa lúng túng nói: “Có thể tôi đã lầm, gian hàng này hẳn là của cậu, tôi bị người kia lừa gạt, nhớ sai gian hàng, thật sự xin lỗi.”

“Câu nhìn xem, cái này là của cậu đúng vậy nhỉ?” Vương Bảo Hoa cầm lấy danh sách, bên trên ghi tên chủ gian hàng chính là Triệu Đại Vĩ.

Hoàn toàn không có tên của người đàn ông trung niên kia!

Triệu Đại Vĩ hé mắt.

“Người anh em, anh ta là người thân của tôi nên tôi không tiện từ chối, cho nên… nếu quả thực không được, sau này tôi sẽ âm thầm xin lỗi cậu, cậu thấy thế nào?” Vương Bảo Hoa sợ hãi, rất sợ một câu nói của Triệu Đại Vĩ có thể huỷ bỏ tương lai cả đời của ông ta.

“Không cần, vị trí này, tôi cũng không cần nữa!”

Bị một câu nói của Vương Bảo Hoa khiến gian hàng đậu hủ thối của anh bị chủ quầy xung quanh chê cười, Triệu Đại Vĩ cũng không đồng ý tiếp tục ở lại gian hàng này nữa.

“Thật ra thì, vừa rồi chỉ cần người kia nói xin lỗi, chúng tôi sẽ rời đi ngay, nhưng ông ta quá hung hăng phách lối!” Lúc Triệu Đại Vĩ kéo xe rời khỏi vị trí đó, đột nhiên nhìn Vương Bảo Hoa bổ sung một câu.

Vương Bảo Hoa nghe thế, giận tới mức muốn đánh chết anh họ của mình.

Triệu Đại Vĩ đẩy xe thức ăn đi tới vị trí rất xa.

Thậm chí chung quanh cũng không có bạn hàng khác.

Vương Bảo Hoa còn định nói gì đó, nhưng Triệu Đại Vĩ bảo ông ta cút, anh cũng không muốn nhìn thấy ông ta.

Nhìn Triệu Đại Vĩ một mình đên nơi hẻo lánh, còn Vương Bảo Hoa lại không đánh Triệu Đại Vĩ.

Mọi người cũng đang bàn luận sôi nổi về kết quả này, cũng không rõ vì sao lại thế, nhìn tình hình này cả hai đều thua!

“Đại Vĩ, chị dâu lại gây hoạ cho cậu…” Tiền Mỹ Lâm nhìn ra, nếu người đứng trong gian hàng là Triệu Đại Vĩ, e rằng người đàn ông trung niên sẽ không đi tìm người.

“Chị dâu, cho dù chị chọc tai hoạ trời đất, tôi cũng gánh vác cho chị!” Triệu Đại Vĩ nói: “Huống chi là do người kia chủ động tìm phiền phức, đây không phải lỗi của chị.”

“Ừ!” Nghe lời cưng chiều như thế, da gà cũng nổi lên khắp người Tiền Mỹ Lâm, đồng thời gương mặt đẹp cũng đỏ lên.

Lúc này.

Hiện trường cuộc so tài món ăn ngon lại là một trận xao động.

Hoá ra có nhân vật lớn tới.

Người tới, lại đánh cờ hiệu của khách sạn Thiên Duyệt tới tham dự cuộc tranh tài thức ăn ngon lần này.

Đầu bếp chính củ khách sạn Thiên Duyệt tham gia cuộc tranh tài này cũng tự xưng là một siêu đầu bếp quốc gia đến từ thủ đô, Trương Hưng Bình!

“Khách sạn Thiên Duyệt?”

“Siêu đầu bếp quốc gia?”

“Ông trời ơi, có cần làm tới như thế không?”

“Đừng nản chí, chúng ta vẫn có thể cạnh tranh cách giải thưởng khác.” Mọi người rối rít tự an ủi mình.

Mọi người cũng không ngờ, đã từng là một khách sạn năm sao, còn có siêu đầu bếp cấp quốc gia, lại xệ mặt xuống chủ động tới tham gia cuộc so tài nho nhỏ này!

Triệu Đại Vĩ cũng sững sờ, sau đó thở dài nói: “Nước đi này không tệ.”

“Nước cờ này chẳng những có thể đánh dấu việc khách sạn Thiên Duyệt tái khai trương, hơn nữa còn cho tất cả người ở thành phố Phong Lâm tới xem thực lực của đầu bếp khách sạn Thiên Duyệt, có thể nói giành được danh tiếng, cũng thực hiện đủ thủ đoạn làm một cuộc tuyên truyền lớn!”

Triệu Đại Vĩ nghĩ một chút: “Nhưng, tôi sẽ không để nước cờ này thành công.”

Anh nói: “Chị dâu, chị chờ tôi một chút, tôi đi mua một ít nguyên liệu.”

Tiền Mỹ Lâm: “…”

“Đại Vĩ, nguyên liệu làm đậu hủ thối không đủ sao? Cậu còn phải mua gì nữa?” Tiền Mỹ Lâm không hiểu.

Triệu Đại Vĩ quay đầu cười một tiếng, không trả lời..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio