Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

chương 261: 261: chị đúng là em gái ruột

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cách gì…” Diệp Thanh Thu nín thở, cô ta cảm thấy chỉ cần không phải ở cùng đàn ông, cách khác đều có thể thử, cô ấy nhất định cố gắng hết sức thử xem.

Triệu Đại Vĩ không nói nhiều, chỉ nói: “Tôi về một chuyến làm rượu thuốc cho cô, chỉ cần cô có thể dùng rượu thuốc liên tục một tháng, kết hợp với thuốc khác, chắc sẽ nhanh hồi phục thôi.”

Diệp Thanh Thu nghi ngờ.

Cô ấy muốn hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của Triệu Đại Vĩ, cô ấy cũng cảm thấy e là Triệu Đại Vĩ sẽ không công bố cách này.

Cô ấy suy nghĩ, trong lòng nói thầm: “Chắc là bài thuốc vô cùng quý giá, không thể tiết lộ được.”

Nhưng thực ra không phải như vậy.

Triệu Đại Vĩ nói tới đây, rồi anh đứng dậy chào tạm biệt, muốn trở về làm rượu thuốc.

Diệp Thanh Thu không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Cảm ơn Triệu tổng!”

Triệu Đại Vĩ xua tay.

Về đến nhà, Triệu Đại Vĩ đã bắt đầu tìm dược thảo, ngoài ra còn kết hợp với không ít bột Trùng Dương Hỏa.

Nhưng nếu dựa vào Trùng Dương Hỏa, thì vẫn không đủ để loại bỏ khí lạnh trên người Diệp Thanh Thu, cho nên ở đây vẫn cần thêm một loại thuốc dẫn quý giá khác!

Máu của Triệu Đại Vĩ!

Triệu Đại Vĩ tu luyện Long vương điển, khí dương trong máu đầy đủ, hiệu quả ôn hòa, hơn nữa duy trì rất lâu.

Vậy nên cho máu vào thuốc chắc chắn có thể thuốc vào hết bệnh!

Nghĩ tới đây, Triệu Đại Vĩ cắt tay của anh ra, bỏ khoảng hai trăm mililit vào trong rượu thuốc.

Như vậy cuối cùng rượu thuốc đã thành công rồi!

“Có mùi máu tanh…” Lương Thu Tĩnh là người luyện võ, nên vô cùng mẫn cảm với mùi máu, hơn nữa cô có thể cảm nhận được đây không phải màu máu của động vật.

Lương Thu Tĩnh vừa ở bên ngoài về, đột nhiên ngửi thấy mùi như vậy, cộng thêm cửa lớn mở rộng, cô giật mình, vội vàng xông vào!

Rầm!

Lương Thu Tĩnh đạp cánh cửa ra, quát: “Ai!”

Triệu Đại Vĩ: “……”

Triệu Đại Vĩ cầm rượu thuốc, ngạc nhiên nhìn Lương Thu Tĩnh đột nhiên xông vào, vẻ mặt kinh ngạc.

“Chị Thu Tĩnh, chị làm gì…”

“Anh Triệu, sao lại là cậu.” Ánh mắt Lương Thu Tĩnh liếc nhìn bốn phía, nói: “Tôi ngửi thấy mùi máu, cho nên mới đi vào, tôi còn tưởng bên trong đã xảy ra sự cố gì rồi chứ.”

Nhưng cô phát hiện trong phòng ngoài Triệu Đại Vĩ ra thì không còn ai khác, thế là ánh mắt của Lương Thu Tĩnh tập trung trên người của Triệu Đại Vĩ.

“Anh Triệu, tay của cậu…”

Ngay sau đó, Lương Thu Tĩnh chấn động nói: “Cho máu vào thuốc!”

“Đúng vậy, bởi vì trên người một giám đốc cấp dưới của tôi có bệnh vô cùng kỳ lạ, cần lấy máu của đàn ông để làm thuốc dẫn, cho nên tôi đã lấy ra chút máu.” Triệu Đại Vĩ giải thích.

Nhưng anh đã giấu diếm một điều, đó chính là không phải máu của đàn ông có tác dụng, mà phải là máu của anh mới có hiệu quả!

Lương Thu Tĩnh không hiểu, nói: “Vậy có thể tìm anh tôi mà!”

Triệu Đại Vĩ trợn mắt há miệng!

Anh đã chấn động!

Trong lòng nói: Chị đúng là em gái ruột của Lương Thu Võ à?

Trong lòng âm thầm châm biếm Lương Thu Tĩnh, rồi Triệu Đại Vĩ cười nói: “Không sao, võ công của tôi cao, bỏ ra chút máu này cũng đủ để thay cũ đổi mới, không khác máu của giác hơi là mấy.”

“Nhưng mà…” Lương Thu Tĩnh vẫn muốn nói, nhưng đã bị Triệu Đại Vĩ ngăn lại.

“Rượu thuốc đã làm xong rồi, chị còn nói cái này với tôi?” Triệu Đại Vĩ nói.

“Không cần nói nhiều, bây giờ nói gì cũng không có tác dụng.

Bây giờ tôi phải đưa rượu thuốc qua cho người ta, ngoài ra, chuyện này đừng nói với chị dâu tôi, tôi sợ chị ấy sẽ lo lắng.”

“Đã nghe thấy rồi.” Tiền Mỹ Lâm ở bên ngoài cửa bước vào, nhìn thấy trên tay Triệu Đại Vĩ vẫn còn chảy máu, nói: “Chị băng bó cho chú.”

“Bản thân tôi là thần y, tôi chỉ là chưa kịp cầm máu, kết quả chị Thu Tĩnh đã vào rồi.”

Triệu Đại Vĩ dùng long khí để ngăn chỗ chảy máu lại, sau đó nói: “Chị xem, không phải không sao nữa rồi à?”

“Nghe lời, để chị dâu bó cho chú.” Tiền Mỹ Lâm quay người đi lấy vải, băng bó cho Triệu Đại Vĩ.

Sau khi băng bó xong, cô ấy nói: “Chị dâu cảm thấy chú chữa bệnh cho người ta khá là tốt, nhưng loại thuốc dẫn này về sau ít dùng đi, biết chưa?”

“Biết rồi!”

Triệu Đại Vĩ được Tiền Mỹ Lâm đích thân băng bó cho, trong lòng rất sướng, còn chút thương tích trên tay kia thì hoàn toàn không có gì, hơn nữa long khí còn có thể giảm đau, nên lại càng không có vấn đề.

Triệu Đại Vĩ cầm rượu thuộc đã điều chế xong, trở về khách sạn Vân Hà.

“Triệu tổng!”

Ánh mắt người của khách sạn Vân Hà nhìn về phía Triệu Đại Vĩ tràn đầy kính phục, thậm chí còn kích phục hơn cả lúc trước.

“Này là làm sao vậy?” Triệu Đại Vĩ mờ mịt.

“Diệp tổng có ở văn phòng không?” Triệu Đại Vĩ hỏi.

“Chắc là có ạ.” Nhân viên phục vụ bên dưới nói.

“Được, tôi đi tìm cô ấy.”

Triệu Đại Vĩ cầm rượu thuốc lên tầng, sau đó gõ cửa.

“Vào đi.” Tiếng nói lạnh lùng và trong trẻo của Diệp Thanh Thu vang lên.

Triệu Đại Vĩ đẩy cửa vào.

“Triệu tổng!” Diệp Thanh Thu nhìn thấy là Triệu Đại Vĩ, lập tức đứng dậy khỏi ghế văn phòng.

Triệu Đại Vĩ đưa rượu thuốc cho Diệp Thanh Thu: “Rượu thuốc của cô, tôi đã chế xong rồi, mỗi ngày uống một cốc, to bằng khoảng cốc rượu, uống liên tục một tháng chắc sẽ hết.”

“Cảm ơn Triệu tổng!” Diệp Thanh Thu hơi tò mò hỏi: “Triệu tổng, sau khi uống rượu thuốc này, thật sự có thể cải thiện tâm trạng củatôi chứ?”

Cô ấy cũng biết tính cách của cô ấy có không ít vấn đề, nhưng cô ấy đã thành thói quen như vậy rồi.

“Tính cách có thể thay đổi hay không thì tôi không biết, nhưng trạng thái tâm lý thì chắc chắn có thể thay đổi, ít nhất sẽ không dễ dàng có cảm xúc sâu sắc như vậy.”

Triệu Đại Vĩ hỏi: “Có cốc không? Cô uống một cốc thử xem.”

Diệp Thanh Thu cầm một cái cốc thủy tinh.

Triệu Đại Vĩ khống chế liều lượng, rót một cốc nhỏ cho cô ấy.

Diệp Thanh Thu uống một hơi cạn sạch rượu thuốc, rồi lè lưỡi, thuận tiện hồi tưởng dư vị, cảm thấy rượu thuốc này có vị kỳ lạ.

Sau đó.

Cô ấy chợt nhận ra mùi vị này là gì.

Cô ấy ngạc nhiên nhìn Triệu Đại Vĩ, phát hiện so với lúc trước, bây giờ trên cổ tay của Triệu Đại Vĩ đã có thêm một mảnh vải trắng!

Vừa nãy cô ấy còn tưởng là trang điểm, nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy không đúng.

“Triệu tổng, tay của anh...”

“Tay tôi làm sao?” Triệu Đại Vĩ hỏi.

“Triệu tổng, anh không cần lừa tôi, thuốc dẫn của rượu thuốc này chính là máu của anh! Chẳng trách anh không muốn nói ra bài thuốc!”

Bỗng nhiên Diệp Thanh Thu cảm thấybản thân mình sai rồi!

Sai lầm to lớn!

Lúc trước cô ấy luôn cảm thấy đàn ông không phải thứ tốt, cho dù sau đó Triệu Đại Vĩ thể hiện năng lực phi phàm trước mặt cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy không tin tưởng Triệu Đại Vĩ.

Bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn tin tưởng Triệu Đại Vĩ!

Hơn nữa, sau khi dùng xong rượu thuốc, cô ấy đột nhiên lại có chút cảm giác với Triệu Đại Vĩ.

Má Diệp Thanh Thu hơi ửng lên, bỗng nhiên to gan nói: “Sớm biết như vậy, tôi thà để Triệu tổng lấy thân thể làm vật dẫn!”

Lúc trước Triệu Đại Vĩ từng nói muốn chữa bệnh của cô ấy thì có hai cách, một loại trong đó chính là tìm một người đàn ông, ở bên nhau.

Cho nên, ý “lấy thân thể làm vật dẫn” của Diệp Thanh Thu vô cùng rõ ràng!

Triệu Đại Vĩ ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh Thu.

Vóc dáng người phụ nữ này tốt khỏi nói, dáng vẻ cũng vô cùng thuần khiết, xinh đẹp, yểu điệu như đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Ở bên người phụ nữ như vậy, đây chắc là việc mà rất nhiều người khao khát!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio