Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

chương 43: 43: đã từng là bạn học

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Đại Vĩ đi tới, trong đầu cũng thoáng qua hình ảnh thời còn học tiểu học năm đó, dứt khoát nói: "Có một công việc, không biết cậu có hứng thú không."

Vương Đại Trụ ngẩn người, cứng ngắc tựa như tượng đá.

Sau đó nụ cười trên mặt anh ta càng lớn hơn, nói: "Công việc gì? Chỉ cần tôi có thể làm, tôi biết làm thì tôi chắc chắn sẽ làm!"

Đợi ở nhà, mỗi ngày nhìn tiền trong tay giảm bớt từng chút từng chút, trong lòng anh ta sốt ruột hơn ai hết.

"Cậu chắc chắn có thể làm được, cũng không cần kỹ thuật gì chỉ cần thể lực thế nhưng tiền lương chắc chắn không thấp!"

"Thật sao?" Vương Đại Trụ vui vẻ giống như một đứa trẻ, vẻ mặt vô cùng vui sướng.

"Tôi chạy xa như thế chẳng lẽ để lừa gạt cậu sao?" Triệu Đại Vĩ cười nói: "Là chính bản thân tôi cần người hỗ trợ, sau đó liền nghĩ tới cậu.

Thế nào, có hứng thú giúp tôi một chút không?"

"Có!"

Vương Đại Trụ cũng nghe nói gần đây Triệu Đại Vĩ dựa vào việc bán nấm trong núi mà kiếm được một số tiền lớn.

Hơn nữa, gần đây Triệu Đại Vĩ còn thu mua dược liệu, giúp những thôn dân trong thôn có thêm một khoản thu nhập.

Cho nên khi nghe thấy Triệu Đại Vĩ có chuyện cần anh ta làm, anh ta cảm thấy có hơi được yêu thương mà lo sợ!

Anh ta vội vàng nói: "Đại Vĩ, cậu cần tôi làm chuyện gì?"

"Mỗi ngày giúp tôi vận chuyển nấm đến khách sạn Trường Ca Thái Vi trong thành.

Triệu Đại Vĩ xòe ra năm ngón tay: "Mỗi tháng tôi sẽ trả cho cậu năm ngàn."

"Ngoài ra làm việc này thì cũng không bận rộn, cậu chỉ cần mỗi sáng chạy vào thành là được rồi.

Sau khi chở hàng tới thì công việc của cậu kết thúc, thời gian còn lại đều là của cậu."

"Gì?" Vương Đại Trụ thật sự không dám tin vào tai mình.

Lương thánh năm ngàn, mỗi ngày chỉ cần đi vào thành một chuyến là được?

Nghĩ đến lúc đi làm ở bên ngoài, mỗi ngày đều làm việc vô cùng mệt mỏi, làm hơn mười tiếng đồng hồ thế mà mỗi tháng chỉ lấy được hơn ba ngàn, anh ta đột nhiên cảm thấy Triệu Đại Vĩ quá hào phóng.

Anh ta là người thật thà, không nghĩ ăn lời của Triệu Đại Vĩ nhiều như thế, vội vàng nói: "Tiền lương năm ngàn quá cao, tôi chỉ cần ba ngàn là được rồi."

"Tôi nói năm ngàn thì là năm ngàn, đừng từ chối."

Triệu Đại Vĩ thấy Vương Đại Trụ lại còn là một người đơn giản như thế, ngay sau đó lại giải thích: "Hàng trên xe tương đối quan trọng, cậu không chỉ chở tới khách sạn mà còn phải bảo vệ món hàng này thế nên năm ngàn là đúng rồi."

"Vậy..." Lắp bắp, Vương Đại Trụ cười ngây ngô nói: "Thế tôi cũng không khách sáo với cậu nữa."

"Ban đầu cũng không cần phải khách sáo."

Triệu Đại Vĩ tùy ý ngồi ở dưới cây, thuận tay giúp Vương Đại Trụ lựa thịt ốc, nói: "Ngày mai bắt đầu làm việc luôn, khoảng bảy giờ ba mươi sáng mai, cậu tới nhà tôi, tôi sẽ đưa cậu lên núi."

"Được rồi!"

Vương Đại Trụ gật đầu một cái, sau đó quay lại thời còn trẻ, bắt đầu trò chuyện với Triệu Đại Vĩ, nói một chút về cuộc sống ở bên ngoài của anh ta trong những năm nay.

Vừa nói, một người đàn ông như anh ta lại chảy nước mắt.

"Đại Trụ, những chuyện này đều đã qua rồi." Trong quá trình Triệu Đại Vĩ nói chuyện với Vương Đại Trụ, anh phát hiện cơ thể của mẹ Vương Đại Trụ không tốt, thế nên nói: "Bệnh của mẹ cậu để tôi trị cho, cũng không khó.

Như thế cậu cũng có thể yên tâm làm việc cho tôi."

"Đại Vĩ, cậu biết y thuật sao?"

Vương Đại Trụ cảm thấy bản thân có quá nhiều thứ không biết về Triệu Đại Vĩ ở hiện tại.

Quá lợi hại!

Đã từng là hai thiếu niên cùng nhau ném bao cát, bây giờ cảnh ngộ và năng lực lại khác nhau một trời một vực, Vương Đại Trụ cảm thấy bản thân mình bây giờ chỉ có thể ngước mặt lên nhìn Triệu Đại Vĩ.

"Biết, đưa tôi đi xem bác gái một chút đi."

Triệu Đại Vĩ đi theo Vương Đại Trụ vào phòng, sau đó xem bệnh cho mẹ của anh ta, phát hiện là bệnh dạ dày lâu năm, sau đó còn bị suy nhược thần kinh.

Anh đưa ra một toa thuốc, sau đó lại dùng long khí giúp mẹ Vương Đại Trụ điều chỉnh cơ thể.

Lúc này, mẹ Vương Đại Trụ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Thật là hiệu quả! Đại Trụ, người bạn học này của con lợi hại thật đấy!"

Sau khi kê đơn thuốc xong, Triệu Đại Vĩ mới chuẩn bị ra về.

"Ăn cơm rồi hãy về." Vương Đại Trụ nói.

"Không cần đâu, chị dâu tôi còn đang chờ tôi về."

"Thế để tôi lấy thịt ốc cho cậu."

Vương Đại Trụ chô Triệu Đại Vĩ toàn bộ số thịt óc mà anh ta vừa lựa xong.

Triệu Đại Vĩ cốn còn định nói không cần thế nhưng Vương Đại Trụ lại vô cùng nhiệt tình, anh cũng không thích làm trái ý của người khác, lúc này mới gật đầu.

....!

Hôm sau.

Vương Đại Trụ tới tìm Triệu Đại Vĩ từ sớm.

Triệu Đại Vĩ cũng vừa ăn cơm xong.

"Đi thôi, đến núi Đảnh Khấu.

Đến lúc đó tôi sẽ đi vào núi, cậu và những người khác chờ ở bên ngoài.

Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đem nấm thu được bỏ lên xe ba bánh.

Đến khi đó cậu chỉ cần lái chiếc moto ba bánh của tôi đến khách sạn Trường Ca Thái Vi là được."

"Thật sự là vào núi sẽ không có chuyện gì đúng không?"

Vương Đại Trụ là người trong thôn Đại Long, từ nhỏ đã được cảnh cáo không thể vào bên trong núi Đảng Khấu, anh ta có chút lo lắng nói.

"Không phải sợ, thật ra thì thứ nguy hiểm nhất trong núi là chướng khí, sau đó là độc trùng, mãnh thú." Triệu Đại Vĩ tự tin nói: "Những thứ này đối với tôi đều không là gì cả."

"Thế nhưng nếu không có cách đối phó với chướng khí và độc trùng thì vào đó vẫn tương đối nguy hiểm." Anh lại bổ sung thêm một câu.

Mặc dù câu bổ sung này cũng không thật sự cần thiết.

Bởi vì trưởng thôn Ngô Lương Đông bây giờ vẫn còn đang nằm viện, nghe nói tình hình đang hết sức nghiêm trọng.

Các thôn dân thấy Ngô Lương Đông chỉ lên núi một lúc đã gặp phải khó khăn này, bây giờ ngoại trừ Triệu Đại Vĩ ra thì cũng không còn người nào khác dám vào núi dù chỉ một bước.

"Tôi biết, nếu không thì sao cậu có thể kiếm nhiều tiền như thế."

Trong lòng Vương Đại Trụ hâm mộ Triệu Đại Vĩ, thế nhưng cũng không truy hỏi, dù sao thì cách để có thể tránh được chướng khí và độc trùng cũng có thể là pháp môn kiếm tiền của Triệu Đại Vĩ.

Ngay sau đó, Triệu Đại Vĩ đi vào núi, hái được rất nhiều nấm sau đó cùng Vương Đại Trụ và những thôn dân khác chuyển nấm xuống núi rồi bỏ lên chiếc moto ba bánh.

"Đi thôi."

Triệu Đại Vĩ đi theo Vương Đại Trụ ra khỏi thôn, sau đó xuống xe nói: "Tôi chỉ tới đây thôi, một mình cậu đến khách sạn Trường Ca Thái Vi là được rồi.

Cậu biết vị trí của khách sạn rồi chứ?"

"Biết."

Khách sạn Trường Ca Thái Vi là khách sạn nổi tiếng nhất ở thành phố Phong Lâm, thế nên có rất ít người địa phương không biết đến vị trí của khách sạn đó.

"Được rồi, thượng lộ bình an."

Nhìn bóng lưng Vương Đại Trụ cỡi chiếc moto ba bánh rời khỏi đó, Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Nhã nói rõ tình hình một chút, sau đó xoay người lặng lẽ quay về thôn.

Lúc Ngô Tam Hải chạy xe quay về từ núi thuốc của thôn bạn thì đã là mười giờ sáng.

Trên thực tế sáu giờ sáng anh ta lên đường, chạy xe qua lại cũng hơn sáu mươi cây số.

Thế nhưng tất cả những thứ này đều xứng đáng.

Nhìn năm mươi cân phục linh trồng mà anh ta bỏ năm trăm đồng ra mua ở sau lưng, tâm trạng anh ta có chút khẩn trương, lại vô cùng kích động.

Năm trăm đồng mua được năm mươi cân phục linh trồng, chuyển tay dùng giá của phụ linh mọc hoang bán cho Tiền Mỹ Lâm, lấy được hai ngàn năm trăm.

Thế nhưng chỉ cần chạy tới chạy lui một chuyến, lợi nhuận một ngày kiếm được hai ngàn, gần bằng một tháng tiền lương của thu ngân trong siêu thị!

"Làm thịt người tiêu tiền như rác thôi."

Vừa nghĩ tới việc Tiền Mỹ Lâm bị anh ta lừa dối, còn khen anh ta đưa tới phục linh có dáng vẻ tốt, trong lòng anh ta vô cùng thoải mái.

Cuối cùng.

Anh ta đưa năm mươi cân phục linh trồng tới nhà của Tiền Mỹ Lâm, còn giả vờ hưng phấn nói: "Mỹ Lâm à, hôm nay tôi thu hoạch được không ít, cô xem mấy củ phục linh này một chút xem bao nhiêu cân đây này!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio