Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

chương 29: 29: anh ta ăn hiếp em!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đầu cô gái kia đập vào túi khí an toàn, không nhúc nhích, có vẻ như đã ngất đi, Phạm Văn Phong thấy thế cười lạnh: "Còn đắc ý à? Lần này bị tông xe rồi đấy, thấy chưa?"

Kết quả tiếng nói của anh vừa mới dứt thì cô gái kia ngẩng đầu lên, sau đó lấy kính râm xuống lạnh lùng nói: "Cút đi, bà đây đang rất phiền đấy! Đừng đến đây xem kịch vui!"

Phạm Văn Phong thấy mặt của cô ta thì sững sờ, cô gái này thật đúng là xinh đẹp!

Đôi mắt to tròn đen lay láy giống như hai viên huyền ngọc!

Nhưng đáng tiếc là mặc dù trông rất xinh đẹp nhưng tính tình lại như hòn đá thối dưới gầm cầu.

Phạm Văn Phong cười cười: "Cô nói xem, con đường này tương đối ít xe, nếu tôi không đến, không biết bao lâu nữa mới có người tới cứu cô nhỉ?"

"Hừ, ai cần anh lo, tôi đã gọi cứu viện, tốt nhất là anh đi nhanh lên, không thì đợi lát nữa người nhà của tôi tới thì chắc chắn sẽ đánh anh!" Cô gái kia nói.

"Đánh tôi? Dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi có lòng tốt muốn tới cứu người, cô lại nói là tôi xem kịch vui, thật đúng là lòng tốt không được báo đáp!" Phạm Văn Phong im lặng nói.

Cô gái kia lườm anh một cái: "Ai cần lòng tốt của anh, nếu không phải vừa rồi anh làm tôi tức giận thì tôi sẽ không mất tập trung, càng sẽ không đâm vào chỗ này, giờ anh có đi không? Còn không thì cứ chờ tôi truy cứu trách nhiệm của anh đi!"

Phạm Văn Phong bị tức đến bật cười, xã hội này còn có người không nói đạo lý như thế sao?

Chẳng qua nhìn thấy làn khói xuất hiện càng ngày càng dày đặc ở đầu xe bên kia, anh cũng lười nói thêm nữa, nhắc nhở cô gái kia: "Này, xe của cô giống như sắp phát nổ rồi, tôi sợ đợi chút nữa, cứu viện cô gọi có tới thì cũng chỉ nhìn thấy một cái khung xe và một bộ xác chết cháy!"

Cô gái kia sững sờ, đưa tay đè túi khí xuống, ngẩng đầu quan sát phía trước, lúc này mới phát hiện quả nhiên phía trước đang bốc khói!

Lúc này cô ta thực sự sợ hãi, đưa tay mở dây an toàn, kết quả thân xe đã biến dạng, không mở được.

Phạm Văn Phong ở bên cạnh nhìn cô ta không nói lời nào, đợi cô ta mở miệng cầu cứu.

Loay hoay nửa ngày, mặt cô gái kia đỏ lên, kết quả là không cách nào ra khỏi xe, cùng với việc càng ngày càng sợ hãi khiến cô ta không thể không quay đầu nhìn về phía Phạm Văn Phong xin giúp đỡ: "Giúp tôi một chút!"

"Còn muốn đánh tôi không?" Phạm Văn Phong hỏi.

"Anh!"

Cô gái kia tức giận, đến lúc nào rồi mà còn hỏi loại chuyện này, rõ ràng là thấy chết mà không muốn cứu!

"Vừa rồi tôi vốn có thể quay đầu rời đi, nhưng tôi không so đo với cô nữa!" Thấy hốc mắt cô gái đã đỏ, trong lòng Phạm Văn Phong cảm thấy không đành lòng, thế là nói vậy.

Đưa tay thử giật dây an toàn ra nhưng phát hiện nó rất chắc, chỉ dựa vào sức lực của một người chắc chắn là không thể nào kéo đứt được.

Phạm Văn Phong lập tức hỏi cô gái kia: "Trong xe của cô có vật gì sắc bén như dao không?"

Cô gái kia đã luống cuống, mờ mịt lắc đầu: "Không có, anh nhanh nhanh cứu tôi đi, tôi chưa muốn chết đâu!"

"Nói nhảm, có ai muốn chết đâu, tôi đây không phải đang nghĩ biện pháp sao?"

Suy nghĩ của Phạm Văn Phong nhanh chóng xoay chuyển, sau khi suy nghĩ một lát, anh đến phía trước xe rồi bẻ một miếng sắt bị đụng hư ở trên đó xuống!

Đổi thành người khác thì không có sức lực lớn như vậy, nhưng đối với anh thì việc này vẫn rất nhẹ nhàng, cầm miếng sắt trở lại vị trí lái, anh tranh thủ thời gian bắt đầu dùng miếng sắt sắc bén cứa dây an toàn.

Sau mấy chục giây trôi qua, cuối cùng dây an toàn đã bị cắt đứt!

Nhưng hết vấn đề này lại đến vấn đề khác, bởi vì xe bị biến dạng, chân cô gái kia bị kẹt ở trong xe!

Phạm Văn Phong bất đắc dĩ phải tiến lên bắt lấy hai cánh tay cô gái, trực tiếp kéo cô ta ra bên ngoài!

"Anh nhẹ một chút, đau quá!" Cô gái kia yêu kiều gọi to một tiếng nói.

Lời nói này rất mập mờ, khóe miệng Phạm Văn Phong hơi cong lên, dứt khoát ôm cô ta từ phía sau lưng, một tay ôm eo của cô ta, một tay khác ôm bắp đùi của cô ta!

"Tay của anh thành thật một chút, đừng sờ loạn!" Cô gái tức giận nói.

Phạm Văn Phong nhìn cô ta một cái: "Chị à, bây giờ tôi đang cứu mạng cô đấy, có thể đừng tính toán chi li như vậy hay không?"

Đang nói, bỗng nhiên anh cảm giác sức lực trên tay buông lỏng, hai người thuận thế ngã về phía sau!

Dường như cùng lúc đó, phía đầu xe phát ra một tiếng nổ, ngay sau đó một ngọn lửa lớn bùng lên!

Phạm Văn Phong thấy thế thì không còn cố kỵ gì nhiều, ôm ngang cô gái kia lên rồi chạy ra ngoài.

Chạy mải miết ra xa mấy chục mét, Phạm Văn Phong mới buông cô ta xuống, sau đó lập tức trở về chỗ xe ba gác, dời chiếc xe ra chỗ khác.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang thật lớn, khói mù mịt bay lên cao, chiếc xe kia cũng hoàn toàn bốc cháy.

"Xe của tôi!"

Rõ ràng cô gái kia còn chưa tỉnh táo lại, nhìn thấy xe yêu quý của mình cháy rồi, lập tức vô cùng đau lòng.

Phạm Văn Phong ở bên cạnh cô ta nhịn không được nói: "Tiếc cái gì, may mắn là kịp thời ra ngoài, bằng không bây giờ cô ở bên trong đã bị nướng chín rồi!"

"Anh còn ngồi đấy mà châm chọc!"

Cô gái kia nghe vậy lập tức tức giận, nhấc chân đá tới!

Đáng tiếc, làm sao cô ta có thể đá trúng chứ, Phạm Văn Phong chỉ khoát tay một cái đã lập tức bắt được mắt cá chân của cô ta!

Cô gái lập tức trở thành trạng thái nhảy lò cò, có chút đứng không vững, thét chói tai: "Buông tay, anh thả tôi ra!"

Kết quả là vào lúc này, một chiếc xe từ xa chạy đến với tốc độ rất nhanh.

Phạm Văn Phong thấy thế đành phải buông tay, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Còn cô gái kia cũng không còn xoắn xuýt chuyện vừa rồi, vội vàng chạy tới.

Đến gần đấy, một người phụ nữ mặc váy bước xuống xe, cô gái kia lập tức nhào tới khóc lóc nói: "Chị, anh ta ăn hiếp em!"

Phạm Văn Phong thấy người từ trên xe đi xuống, lập tức cười!

Bởi vì người tới chính là Mạc Kiều Lan!

Thế là anh tiến lên hỏi: "Cô gái này là em gái của chị?"

"Đúng vậy, là em họ của tôi - Trần Vũ Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mạc Kiều Lan không ngờ lại nhìn thấy Phạm Văn Phong, trong lòng cuồng loạn, nhưng đồng thời lại cảm thấy rất nghi hoặc, không biết em họ của mình mới vừa nói có người ăn hiếp em ấy là đã xảy ra chuyện gì.

"Xe cô ta xảy ra chuyện, đúng lúc tôi gặp được cho nên đã cứu cô ta ra, lúc đó thân thể có chút tiếp xúc nhưng không phải do tôi cố ý!" Phạm Văn Phong chững chạc đàng hoàng giải thích.

Trần Vũ Hà nghe xong thì nóng nảy, vội vàng nói: "Anh nói bậy, cái gì mà không phải cố ý, mới vừa rồi còn nhìn lén dưới váy tôi!"

Chẳng qua nói xong cô ta mới phản ứng được, quay đầu nhìn về phía Mạc Kiều Lan: "Chị, chị biết cái đồ đáng ghét này sao?"

"Đúng vậy.

"

Mạc Kiều Lan gật đầu, ánh mắt mang theo nghi vấn nhìn về phía Phạm Văn Phong, không biết chuyện nhìn lén dưới váy mà em họ mình nói rốt cuộc có phải thật hay không.

Phạm Văn Phong thấy thế lập tức tủi thân, nhìn Trần Vũ Hà nói: "Chính cô mặc váy ngắn lại còn muốn đá tôi, chuyện này còn có thể trách tôi?"

"Anh… anh… thật đúng không thể nói lý với anh!" Trần Vũ Hà thiếu chút bị tức đến nổ phổi, chỉ vào Phạm Văn Phong cắn răng nghiến lợi, nhấc chân lên chuẩn bị đá anh!

Chẳng qua thấy anh khẽ vươn tay, cô ta cũng không dám có động tác gì nữa, vội vàng thu chân lại!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio