Không khí trên bàn trở nên có chút xấu hổ, Lam Phỉ nhìn thấy Lục Viễn im lặng thì càng tức giận, chỉ vào Phạm Văn Phong nói: "Tôi có ý tốt mời cậu đến tụ họp nhưng cậu lại đưa cô Trần đến đây, nói tôi đậu cành cao, Phạm Văn Phong, rốt cuộc ai mới là người bỉ ổi?"
"Cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng không nói cậu.
Chẳng qua có một số người không tự tin vào bản thân, sợ cậu bị cướp đi mất mà cảnh báo tôi tránh xa cậu.
Cậu không nghĩ chuyện này buồn cười sao?" Phạm Văn Phong hỏi.
Lam Phỉ sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Lục Viễn, nhìn vẻ mặt của anh ta thì cô ta đã hiểu được.
“Tôi đã đồng ý đính hôn với anh, chẳng lẽ đối với tôi mà anh vẫn còn lo lắng sao?” Lam Phỉ hỏi.
"Anh...!anh chỉ nghĩ rằng gần đây tâm trạng em không tốt, có thể liên quan đến sự xuất hiện của Phạm Văn Phong, cho nên anh chỉ cảnh cáo một chút thôi." Lục Viễn giải thích.
“Tâm trạng của tôi không liên quan gì đến cậu ta!” Lam Phỉ tức giận nói.
Nói xong cô ta xoay người rời phòng riêng.
Từ Lộ thấy vậy vội vàng đứng dậy, sau khi nhìn thoáng qua mọi người thì vội vàng đuổi theo ra ngoài.
“Lục Viễn, anh cũng đi theo đi, anh không mau đi dỗ bạn gái đang tức giận của mình sao?” Trần Vũ Hà cười hỏi.
“Ừ, cô Trần, cô ngồi một lát đi.
Tôi đi một lát sẽ quay lại.” Lục Viễn nghe vậy thì vội vàng đứng dậy.
Trần Vũ Hà cũng đứng lên: "Không được, tôi và Phạm Văn Phong phải đi mua sắm rồi, nên chúng tôi sẽ không ngồi lại nữa."
Nói xong cô kéo cánh tay của Phạm Văn Phong rời đi, đồng thời trừng mắt nhìn anh: "Đi, còn ở đây nữa làm gì?"
"Được rồi."
Phạm Văn Phong cười khổ, không ngờ một buổi họp lớp lại trở nên như thế này, anh cảm thấy hối hận vì đã dẫn Trần Vũ Hà đến, cô gái này nói năng rất quá khích và không hề nể mặt mũi ai chút nào!
Sau khi rời khỏi phòng riêng, Trần Vũ Hà vẫn nắm tay anh, hai người bước xuống lầu.
Phạm Văn Phong thấy thế: "Cô không đi dự tiệc sinh nhật sao?"
"Không vội, chúng ta đã diễn là phải diễn cho trót chứ, đi ra ngoài thôi."
Hai người đi xuống lầu, không thấy bóng dáng Lục Viễn và những người khác, dường như Lam Phỉ không có rời đi, mà là đi tới một gian phòng khác.
“Lục Viễn đó là ai vậy?” Phạm Văn Phong tò mò hỏi.
“Một tên nhà giàu, trong nhà có chút của cải, Lam Phỉ kia là ai?” Trần Vũ Hà hỏi.
Phạm Văn Phong có chút kỳ quái: "Cô không biết cô ấy sao? Cô ấy làm việc ở khách sạn Quân Lâm đó!"
"Thật sao? Tôi đã nói mà, bảo sao nhìn quen quen!" Trần Vũ Hà nói, kéo anh đến bãi đậu xe.
“Cô làm gì vậy?” Phạm Văn Phong hỏi.
“Lên xe rồi nói!” Trần Vũ Hà kéo anh tới một chiếc xe địa hình màu đen, mở cửa đi lên.
Thấy vậy Phạm Văn Phong đi tới ngồi ghế phó lái: "Đổi xe mới à?"
"Vớ vẩn, chiếc xe đó đã bị đốt cháy thành phế liệu rồi, mà anh còn có tâm trạng quan tâm đ ến nó à, vừa rồi rõ ràng là Hồng Môn Yến.
Anh còn chưa nhìn ra sao?"
"Đương nhiên là có thể nhìn ra, nếu không thì sao tôi có thể nhờ cô giúp chứ? Dáng vẻ kính sợ cô của Lục Viễn cũng thật thú vị!" Phạm Văn Phong cười.
Trần Vũ Hà không quan tâm anh, cầm điện thoại tìm một dãy số, sau khi bên kia bắt máy mới hỏi: "Anh có biết Lam Phỉ không? Cô ấy bị sao vậy?"
Bên kia nói gì đó, Trần Vũ Hà “ừ” hai tiếng rồi cúp điện thoại.
"Tôi nhờ người hỏi rồi, trong nhà mối tình đầu của anh có chuyện.
Hình như bố cô ấy bị bệnh nặng không có tiền chữa trị.
Lục Viễn bỏ tiền ra giúp cô ấy giải quyết, vậy nên cô ấy mới đồng ý đính hôn.
Hẳn là vì báo ân."
“Lợi hại thật, vậy mà cô có thể tra ra hết!” Phạm Văn Phong nghe vậy thì sững sờ.
Trần Vũ Hà liếc mắt nhìn anh: "Thị trấn lớn như vậy mà vòng tròn mối quan hệ lại rất nhỏ.
Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Có phải cảm thấy rất không thoải mái không?"
Phạm Văn Phong lắc đầu: "Không phải, ngày đầu gặp Lam Phỉ, tôi biết mọi chuyện đã không còn như xưa, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại những giấc mộng cũ.
Chuyện xảy ra hôm nay chỉ là do bọn họ nghĩ như vậy mà thôi!"
"Thật sao? Chủ yếu là vì trái tim anh đã thuộc về nữ trưởng thôn đó rồi đúng không?" Trần Vũ Hà nhếch mép hỏi.
“Này, tôi nói cô này cô gái, năm nay cô bao nhiêu tuổi?” Phạm Văn Phong sững sờ hỏi.
"Hai mươi, có chuyện gì vậy?"
Phạm Văn Phong cong cong môi: "Cô am hiểu cách đối nhân xử thế như vậy, tôi hoài nghi cô không phải hai mươi tuổi, mà ít nhất là sáu mươi!"
"Xí! Nhà anh có bà già nào sáu mươi tuổi mà có làn da mịn màng và đàn hồi như tôi sao?" Trần Vũ Hà liếc anh.
"Trang điểm lên là được!"
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, nhưng chỉ sau vài câu, Phạm Văn Phong không khỏi thở dài: "Không sao đâu, không còn sớm nữa, cô trở về làm chuyện của mình đi, còn tôi cũng phải đi về nhà rồi."
“Trời tối như vậy, sao anh về nhà được?” Trần Vũ Hà hỏi.
“Tôi có một chiếc xe, ở ngay đó, cô có thấy không?” Phạm Văn Phong vừa nói vừa chỉ vào chiếc xe ba gác bằng điện bên ngoài cửa sổ xe.
Trần Vũ Hà nhìn thấy chiếc xe thì cười nhạo: "Cái này mà dám gọi là xe á? Đừng có đùa nữa!"
“Hiện tại tôi không có tiền, nhưng cô đợi đấy, một ngày nào đó, tôi cũng có thể mua được một chiếc xe giống như cô!” Phạm Văn Phong trợn mắt đẩy cửa xe ra đi xuống.
Trần Vũ Hà cũng xuống xe: "Vậy thì anh về đi, trên đường chú ý an toàn!"
“Biết rồi, cảm ơn cô vì chuyện hôm nay, hôm khác hẹn cô đi ăn tối!” Phạm Văn Phong đẩy xe ba bánh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của anh, Trần Vũ Hà khẽ cười: "Lời này do chính miệng anh nói đấy, đừng có quên!"
“Có quên cái gì cũng không được quên chuyện này, ai bảo cô làm bạn gái của tôi chứ!” Phạm Văn Phong không quay đầu lại, đáp vài câu rồi vội vàng rời đi.
Trần Vũ Hà tức giận giậm chân: "Thằng cha này, anh còn cần đến tôi đấy.
Lần sau gặp mặt, xem tôi xử lý anh như thế nào!"
Phạm Văn Phong lái chiếc xe ba bánh trong gió đêm, nhanh chóng rời thị trấn, đi vào một con đường nông thôn không có đèn đường.
Chuyện của Lam Phỉ đã đến hồi kết thúc, mọi chuyện đều do cô ta tự lựa chọn, người khác không thể kiểm soát hay giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Phạm Văn Phong không khỏi lắc đầu, tự giễu cười nói: "Mình thật là ăn no rửng mỡ, nghĩ nhiều chuyện vô bổ như vậy làm gì chứ?"
Đèn xe ba gác không sáng lắm, chỉ có thể chiếu tới phía trước mười mét, cho nên anh không lái xe nhanh, đi hơn nửa giờ mới tới nơi.
Lúc này, mọi nhà trong thôn đã tắt đèn đi ngủ, trong thôn chỉ còn một ngọn đèn sáng.
Đó là nhà của Lý Thi Vân, Phạm Văn Phong muốn dừng lại để xem cô đang làm gì, nhưng anh nghĩ thấy cũng không thích hợp lắm, sau khi do dự, anh lái xe về nhà.
Sau khi vào nhà, anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lý Thi Vân: “Cô còn chưa ngủ sao?"
Chỉ mấy phút sau, Lý Thi Vân mới trả lời anh: "Làm sao anh biết?"
“Tôi vừa từ bên ngoài về, thấy đèn nhà cô vẫn sáng.” Phạm Văn Phong giải thích.
Tưởng đâu cô sẽ trả lời, nhưng cho đến khi Phạm Văn Phong tắm rửa sạch sẽ và lên giường, bên kia vẫn chưa trả lời, có vẻ như cô trưởng thôn xinh đẹp này không thích tán gẫu rồi.
Phạm Văn Phong cũng không quan tâm, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, không ngờ lúc này có người gõ cửa phòng, nhanh chóng đứng dậy hỏi: "Ai vậy?"
“Là tôi, mở cửa!” Giọng nói của Lý Thi Vân truyền đến.
Phạm Văn Phong sửng sốt, lập tức đứng lên, không quan tâ m đến việc mình còn chưa mặc quần áo xong đã chạy tới mở cửa..