Phạm Văn Phong gật đầu, gom một chút thịt thừa còn lại.
Chân và đầu lợn rừng cũng không khác lợn nhà lắm, nhưng ném đi thì có chút tiếc, để lại làm đồ ăn cho chó cũng được.
Lúc này Trần Vũ Hà thò đầu từ trong phòng ra, trên mặt mang theo vài vệt đen hỏi: “Này, hầm thịt thế nào đây?”
Phạm Văn Phong quay đầu lại nhìn cô ta một cái, cười khúc khích nói rằng: “Gì mà gấp vậy, tới ngay đây.”
Trong bếp không có nồi áp suất, chỉ có thể cắt nhỏ rồi hầm, số còn lại cũng hơn mười cân, dù gì cũng đủ cho ba người họ ăn.
Sau khi mặt trời lặn, trong nhà Phạm Văn Phong tỏa ra một hương thơm nức mũi, Trần Vũ Hà say mê hít sâu một hơi: “Thơm quá!”
Trên mặt cô ta còn dính chút nhọ nồi, Phạm Văn Phong vốn muốn trêu cô ta nên cũng không nhắc, mà Mạc Kiều Lan cũng không biết nghĩ như thế nào mà cứ để vậy kệ Trần Vũ Hà.
Mắt thấy thịt sắp chín tới nơi, Phạm Văn Phong nhịn không được hỏi: “Đêm nay có đồ ngon vậy, có muốn uống chút rượu hay không?”
“Được đấy!” Mạc Kiều Lan lập tức gật đầu.
Mà Trần Vũ Hà cũng bày ra vẻ mặt cảnh giác: “Uống rượu? Không phải anh tính lừa chúng tôi uống quá chén rồi làm chuyện gì xấu xa đó chứ?”
“Đồ ngốc, nếu tôi có tư tưởng làm chuyện xấu thì cô không uống rượu tôi cũng có thể làm!” Phạm Văn Phong cười nói.
Một câu nói khiến mặt Trần Vũ Hà đỏ lên, trong lòng thầm nói có chuyện như vậy ư? Chạy đến đây ở hai ngày cũng không thấy có chuyện đó xảy ra?
Vì vậy cô ta liền gật đầu: “Vậy được rồi, uống chút thì uống chút, ai sợ ai chứ?”
Phạm Văn Phong được hai cô cho phép lập tức chạy ra cửa thôn, tới thẳng quầy bán đồ lặt vặt.
Sau khi đến liền ngửi thấy trong buồng cũng bay tới mùi thịt, anh cười gọi: “Lão Trương, chớ vội ăn thịt, cho tôi bình rượu!”
Nghe được giọng của anh, ông chủ quầy hàng vội vã từ phía sau phòng chạy tới: “Phạm Văn Phong hả, đêm nay uống rượu, hẳn là có đồ ngon lắm đúng không?”
“Cũng không hẳn, chỉ là muốn uống thôi, ở đây rượu gì quý nhất?” Phạm Văn Phong cười hỏi.
Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà đều là thiên kim tiểu thư nhà giàu, rượu không tốt cũng không muốn uống, nhưng điều kiện trong thôn hữu hạn, anh chỉ có thể mua loại tốt nhất ở đây thôi.
Kết quả lão Trương mỉm cười: “Quý nhất không cần thiết phải đắt nhất, ở đây tôi có loại rượu cao lương ủ hai mươi năm, để lấy cho cậu hai bình!”
Nói xong lão Trương chạy đến sau phòng, rất nhanh mang ra hai bình rượu.
Bởi thời gian ủ lâu nên không thấy có nhãn hiệu gì trên hai bình kia.
Phạm Văn Phong biết loại rượu này, trước kia bố dượng thích uống cái này, khi đó dân phong thuần phác, sản phẩm đều là hàng thật giá thật, dân nấu rượu cao lương vô cùng nghiêm chỉnh, không hề làm ăn dối trá.
Nhưng sau này lại không thấy bán loại rượu này nữa.
“Cừ thật, lão Trương, nhà ông còn tích trữ hàng à?” Phạm Văn Phong ngạc nhiên hỏi.
“Cái gì mà tích trữ hàng, đó là do trước đây nhập hàng quên mấy rương ở trong sương phòng, sau lại đổi phòng nên mới chợt nhớ ra, bằng không làm sao có thể giữ đến bây giờ?” Lão Trương cười nói.
“Được, đây đúng là rượu ngon, bao nhiêu tiền?” Phạm Văn Phong gật đầu, chuẩn bị móc tiền ra trả.
Kết quả lão Trương vỗ tay hắn: “Nói cái gì đó? Liên tục hai lần lấy thịt của cậu rồi sao còn lấy tiền của cậu nữa.
Cầm lấy đi.”
“Vậy hả, dù sao ông cũng đã cất hai mươi năm, rượu này mà thét giá cao bán ra bên ngoài thì không ai phàn nàn gì đâu!” Phạm Văn Phong lên tiếng đáp.
Lão Trương trừng mắt liếc anh ta: “Tôi căn bản không định bán nó để lấy tiền.
Cứ giữ lại mà uống đi, không cần dài dòng, nhanh lên lấy đi.
Tôi còn phải vào ăn thịt nữa.”
Phạm Văn Phong không nói gì, lão Trương cũng là một người háu ăn, để không làm lỡ dở nồi thịt liền nhanh tay lẹ mắt muốn đuổi anh đi.
Vì vậy anh cũng không khách khí nữa, nhanh chóng cầm bình rượu đi thẳng về nhà.
Thức ăn đã được mang lên, rau thơm, tỏi giã đều đã chuẩn bị đầy đủ, Phạm Văn Phong vào cửa vừa nhìn liền biết đây là tài nghệ của Mạc Kiều Lan, Trần Vũ Hà kia sẽ không tỉ mỉ cẩn thận như thế đâu.
Anh nâng cốc đặt sang một bên, nhìn đ ĩa thịt nghi ngút khói trước mặt liền lập tức tuyên bố ăn cơm!
Sau một lát tất cả mấy món thịt heo đều được bày biện lên bàn.
Ba người ngồi xuống, Phạm Văn Phong đưa cái chén qua, rót cho mỗi người một chén rượu.
Mạc Kiều Lan nhìn thoáng qua lập tức sửng sốt một chút, bởi vì rượu không chỉ mùi lạ mà còn có vẻ sánh sánh.
Cô lập tức hỏi: “Đây là rượu gì vậy?”
“Ông chủ Trương trữ hàng hai mươi năm đấy.
Thời gian dài như vậy hẳn là uống rất ngon đây.” Phạm Văn Phong cười nói.
Mạc Kiều Lan bưng ly lên đặt ở chóp mũi ngửi, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị: “Đúng, quả thực là rượu ngon ủ từ nhiều năm.
So với mấy loại rượu pha chế bằng men bây giờ quả thực là nồng độ mạnh hơn nhiều!”
Phạm Văn Phong hơi bất ngờ: “Chị không uống mà chỉ cần ngửi mùi cũng biết ư?”
Trần Vũ Hà bĩu môi: “Không biết hả? Chị của tôi là thần rượu siêu cấp đấy, có rượu gì mà chị ấy chưa từng uống qua chứ?
“Hóa ra là như vậy, may là có cái này, đúng loại rượu ủ năm mới có thể mang ra thiết đãi được chị chứ.” Phạm Văn Phong cười nói.
Mạc Kiều Lan liếc mắt, nãy giờ cô chưa từng lên tiếng, bưng ly rượu lên một cách tinh tế, thưởng thức xong liền thở dài nói: “Đúng là rượu ngon!”
Cô vừa nói như vậy Trần Vũ Hà cũng không nhịn được nếm thử một miếng, vẻ mặt vui sướng hô lên: “Thơm quá!”
Phạm Văn Phong lòng thầm nhủ rượu này thần kỳ như vậy sao? Vì vậy cũng uống một hớp nhỏ, chỉ cảm thấy một dòng nhiệt nóng như lửa chảy vào trong dạ dày nhưng cũng không tạo ra cảm giác khó chịu, lúc sau liền nồng lên mùi thơm đậm của rượu, quả thực rất ngon.
“Rượu ngon thịt ngon, đêm nay chúng ta ăn uống no say!” Phạm Văn Phong hài lòng cười nói.
Bữa cơm này kéo dài tới giờ tối, thịt heo rừng đều bị ăn sạch, cả hai bình rượu cũng uống không chừa lại một giọt!
Lúc trước đã nói ăn xong sẽ mang số thịt heo thừa vào trấn, bây giờ căn bản là không thể vào, bởi vì tất cả mọi người uống say rồi.
Phạm Văn Phong chỉ có thể đóng gói sau đó mang tới gửi nhà lão Trương.
Gõ cửa một hồi liền gặp lão Trương ra mở cửa, trên mặt hồng hồng mơ màng, Phạm Văn Phong cười nói: “Ông uống không ít nhỉ?”
“Cũng như nhau cả thôi.
Mặt cậu cũng đỏ như mông khỉ!” Lão Trương say lờ đờ, mông lung nói.
“Được rồi, không nói mấy lời vô ích nữa.
Nhà ông có tủ lạnh đúng không?” Phạm Văn Phong hỏi.
“Tủ lạnh? Bên trong đều đựng kem rồi.” Lão Trương lên tiếng đáp.
“Có bao nhiêu kem tôi đều mua hết, bỏ ra đi để tôi cho thịt vào đó.”
“Vậy cũng không hay, không bằng cậu đem tới nhà Vương Diễm đi, nhà bà ta cũng có tủ lạnh đó.” Lão Trương ợ một cái nói.
Phạm Văn Phong sửng sốt, nhớ tới lúc phân chia thịt heo cũng không nhìn thấy bóng dáng ả ta, tuy nhiên lúc này rơi vào trường hợp bất đắc dĩ cũng đành phải xách thịt tới nhà tìm ả.
“Vậy cũng được, để tôi đi xem, nếu như tủ lạnh nhà bà ta không để được thì tôi quay lại tìm ông!
Phạm Văn Phong xiên xiên vẹo vẹo rời khỏi quầy bán tạp hóa, xoay người đi tới nhà Vương Diễm.
Trời đã tối rồi, lúc này trong thôn có không ít người đã tắt đèn đi ngủ, Phạm Văn Phong đi tới cửa nhà Vương Diễm, nhìn thấy đèn trong phòng vẫn sáng.
Vì vậy hô to một tiếng: “Thím, ngủ chưa vậy ạ?”
Một lát sau, Vương Diễm mặc áo khoác vào rồi đẩy cửa đi ra, đi đến cửa sân nhìn hắn: “Oắt con, uống say rồi sao? Đã nửa đêm rồi còn gọi gì đấy?” “Thím, nghe nói nhà thím có tủ lạnh, thịt của cháu có thể cất nhờ ở chỗ này của thím một đêm không?”
Phạm Văn Phong cười hỏi.
Vương Diễm cúi đầu nhìn thoáng qua, gật đầu: “Chắc là có thể cất được đấy, đưa cho thím.”
“Không, nặng lắm, để cháu đưa vào giúp thím được rồi!” Phạm Văn Phong nói.
Vương Diễm ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc, biết thằng nhóc này uống say rồi, do dự một chút nhưng vẫn nói: “Cháu vào đi!”
Lúc mở lớn cửa ra, ả nhỏ giọng oán trách một câu: “Cái thằng nhãi này gọi to thế, hàng xóm sát vách đều nghe thấy rồi, đáng ghét!”.