Lý Thi Vân khẽ cười: "Tôi vừa đến đã nghe nói chuyện ông ta gặp tai nạn, kết hợp với mối quan hệ của anh với Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà nên liên tưởng một chút."
Phạm Văn Phong gật đầu: "Cô thật lợi hại, nói rất đúng."
Thấy vẻ mặt điềm nhiên của cô, cảm nhận lần này trở về hình như đã biến thành một người khác, Phạm Văn Phong nhịn không được liền hỏi tiếp: "Cô sao vậy? Tại sao lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ thế?"
"Vậy sao?"
Lý Thi Vân vừa nhìn anh liền lắc đầu: "Là anh nghĩ nhiều rồi, tôi không sao!"
"Ừm."
Không khí trong phòng liền trầm xuống, trong lòng cả hai đều có lời muốn nói nhưng nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cho dù đêm đã khuya nhưng Lý Thi Vân lại không nói muốn đi ngủ, Phạm Văn Phong cũng không muốn đứng dậy về phòng.
Cứ như vậy ngồi lặng yên một lúc, Lý Thi Vân lúc này bỗng nhiên mở miệng nói: "Chuyện của Trần Cương không đơn giản như vậy, ông ta không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà là có người cố ý làm vậy!"
"Vậy sao? Sao cô lại biết?" Phạm Văn Phong hỏi.
"Tôi cũng chỉ được nghe nói, có lẽ là vì cạnh tranh đối tác mà giở trò.
Đừng thấy ông ta hào hoa phú quý mà người ngoài lại nghĩ thật nhẹ nhàng, áp lực của ông ta cũng rất lớn đó!" Lý Thi Vân nói.
Phạm Văn Phong gật đầu: "Nói lại thấy nực cười, ông ta lại muốn xử lí cả việc hôn nhân của con gái, gả Trần Vũ Hà cho con trai của một ông chủ ngành than!"
"Rất bình thường.
Quan hệ hợp tác dù có thân thiết cỡ nào cũng chưa đủ thân cận để có thể dựa vào, việc này không phải ở cổ đại cũng có sao, cái gì mà gọi là liên hôn, thông hôn đó." Lý Thi Vân lãnh đạm nói.
Phạm Văn Phong nghe xong không nói gì, thở dài nói: "Xem ra sinh ở gia đình giàu có cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, cũng có lúc thân bất do kỷ!"
"Đương nhiên, tôi còn..."
Lý Thi Vân chỉ nói một nửa rồi nuốt xuống, không nói gì thêm.
Thấy Phạm Văn Phong nghi hoặc nhìn mình, cô bèn mỉm cười đổi chủ đề: "Còn có Mạc Kiều Lan, sau khi tôi về nhà mới nghe được chuyện liên quan đến cô ấy.
Anh biết cô ấy có gì khó xử không?"
Phạm Văn Phong vừa nghe xong lập tức ngồi thẳng người: "Xảy ra chuyện gì? Tôi luôn muốn hỏi nhưng cô ấy không nói, Trần Vũ Hà cũng không nói cho tôi biết!"
"Tôi nghe nói, cô ấy hứa hẹn với ông lão Mạc sẽ khiến cho nhà hàng Quân Lâm đạt mười bảy tỷ mức tiêu thụ trong vòng một năm.
Nếu như không đạt được sẽ phải nghe gia tộc an bài, gả cho một tên hào môn trong tỉnh." Lý Thi Vân nói.
Phạm Văn Phong nghe xong mở to mắt: "Mười bảy tỷ!"
"Không sai! Đây là một nhiệm vụ không khả thi, một huyện nhỏ như vậy làm sao có thể có mức tiêu thụ cao như vậy?” Lý Thi Vân gật đầu.
"Chẳng trách từ lần đầu tiên gặp đã phát hiện tinh thần cô ấy có chút uất ức, dường như có tâm sự gì đó.
Trước kia sau khi nghe xong một cuộc điện thoại liền uống không ít rượu, uống đến mức say mèm!" Phạm Văn Phong lúc này mới hiểu ra được nhiều điều!
Lý Thi Vân thở dài: "Đó chẳng phải là vì chuyện này sao, có người nói thời hạn sắp tới, hình như là chưa đầy ba tháng nữa?"
Phạm Văn Phong nghe xong liền ngạc nhiên đến độ trợn tròn hai mắt: "Đến cả chuyện này cô cũng biết?"
"Đúng vậy." Lý Thi Vân gật đầu.
Cô không muốn nói, nhưng Phạm Văn Phong lại không giấu nổi vẻ hiếu kì trong lòng, bèn hỏi: "Vậy sao cô lại biết được? Có thể nói cho tôi không?"
"Nói cho anh biết cũng không sao, dù sao qua một hồi nữa anh cũng sẽ biết." Lý Thi Vân gật đầu: "Là lực lượng của gia tộc nhà tôi.
Nhà họ Lý chúng tôi ở tỉnh Đông Giao vẫn có chút thực lực, đều có chút qua lại với các danh môn vọng tộc, cho nên tin tức rất nhanh."
Phạm Văn Phong nghe xong tặc lưỡi một cái, thầm nghĩ hoá ra là vậy.
Ngày trước bản thân đã suy đoán xuất thân của cô cũng không thấp, hiện giờ xem ra thân phận người ta lại cao hơn so với tưởng tượng của mình!
Có điều nghĩ đi cũng phải nghĩ lại một chút, anh không nhịn được liền hỏi: "Cô quan tâm đến nhà họ Trần và nhà họ Mạc như vậy không phải là vì tôi đấy chứ?"
Lý Thi Vân sửng sốt, trên mặt lập tức đỏ ửng lên, vừa liếc mắt vừa nói: "Vì anh sao? Bớt ở đây tự mình đa tình đi!"
Phạm Văn Phong cười xấu xa, sắc mặt của cô đã bán đứng chính mình, có phủ nhận cũng vô dụng!
trong lòng anh ngập tràn suy tư, cũng không muốn dây dưa đề tài này nhiều thêm, liền hỏi: "Sáng mai cô trở về thôn Quả Phụ sao? Có muốn đợi tôi không, chúng ta cùng ngồi xe của Mạc Kiều Lan về?"
"Không cần đâu, tôi đi chuyến sáng sớm được rồi.
Tình hình mấy ngày nay của anh thế nào? Lý Thi Vân hỏi.
Phạm Văn Phong không trả lời, mà lại cố ý gài nút thắt: "Đợi cô về rồi sẽ biết, đến lúc đó sẽ có một sự ngạc nhiên!"
"Vậy sao? Thực ra tôi cũng không có nhiều hứng thú." Lý Thi Vân bĩu môi.
Không khí trong phòng rơi vào trầm mặc lần thứ hai, một lát sau Phạm Văn Phong đứng dậy, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa."
Được rồi, vậy khi nào về thôn hẵng nói." Lý Thi Vân cũng đứng lên.
Hai người đối diện nhau lại không nói lời nào, đứng ngẩn ngơ trong chốc lát.
Phạm Văn Phong chỉ đành xoay người rời đi.
Cô nam quả nữ cùng trong một phòng, đối phương còn có ý với mình, anh thật sự muốn thử xem mình có thể ở lại hay không.
Nhưng đối mặt với Lý Thi Vân, anh không có cách nào đùa cợt giống như Vương Diễm, cho nên chỉ đành thôi.
Đến cửa, Phạm Văn Phong quay đầu lại cười: "Nghỉ ngơi đi nhé."
"Anh cũng thế."
Cửa phòng từ từ đóng lại, Phạm Văn Phong quay đầu nhìn thoáng qua sững lại vài giây mới xoay người về phòng mình.
Đến sáng ngày hôm sau, sau khi anh tỉnh dậy bước ra cửa đã thấy cửa phòng đối diện mở ra, một nhân viên đang quét dọn.
Hiển nhiên Lý Thi Vân đã đi rồi.
Mang theo một chút buồn vu vơ, anh đi xuống đại sảnh liền thấy Mạc Kiều Lan đang đứng chờ sẵn.
Hai người làm thủ tục trả phòng, chuẩn bị tới bệnh viện kiểm tra.
Kết quả lúc này Trần Vũ Hà lại gọi điện tới, nói với Phạm Văn Phong: "Anh đừng tới bệnh viện, ông Cố kia dường như phát điên rồi!"
"Hả? Sao vậy?"
Phạm Văn Phong bị doạ đến phát hoảng.
"Hôm qua bố tôi tỉnh lại cũng khiến bọn họ thất kinh một phen rồi, hôm nay đoạn xương bị gãy ở đùi bố đều đã liền lại, bọn họ càng kinh ngạc hơn, nhiều lần hỏi tôi anh đang ở đâu, làm sao để tìm được anh, đều bị tôi từ chối cả!"
Trần Vũ Hà dừng một lát, thấp giọng nói: "Hiện tại ông Cố kia đang phái người đi tới đi lui ở cửa phòng bệnh, có vẻ như đang đợi anh đến!"
Phạm Văn Phong nghe xong cười khổ, lắc đầu nói: "Được, tôi biết rồi.
Nếu như bố cô đã không sao thì tôi sẽ không đến nữa, về thôn trước đã."
"Ừ, anh về trước đi.
Đợi khi nào bố tôi xuất viện, sẽ gặp mặt ở nhà tôi!" Trần Vũ Hà nói.
Phạm Văn Phong biết sự việc lần này đã khiến mọi người kinh sợ, ông Cố kia tìm mình không lẽ muốn hỏi đã dùng thủ đoạn gì mà có thể trị được bệnh của Trần Cương trong một thời gian ngắn như vậy.
Nhưng anh căn bản không có cách nào có thể giải thích, nói đúng hơn là có cũng sẽ không ai tin, cho nên rất nhanh đã không thấy anh đâu!
Lên xe của Mạc Kiều Lan chuẩn bị về thôn, Phạm Văn Phong mới nhớ ra mình còn có việc chưa làm nên lấy điện thoại ra gọi cho ông cụ tiệm thuốc đêm qua.
"Chuyện tôi đã đồng ý nhất định tôi sẽ làm, hiện giờ người đang ở khoa chỉnh hình bệnh viện trung tâm, ông cứ đến đó nói tên của tôi là có thể thấy bệnh nhân."
"Được, sao thế, cậu không có ở đó sao?" Cụ ông hỏi lại.
"Tôi còn có việc nên đã rời đi." Phạm Văn Phong nói, sau khi suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Nếu có người hỏi phương thuốc hoặc phương thức liên lạc với tôi, xin ông giữ bí mật."
Ông cụ bên kia rất hào sảng: "Yên tâm, tôi chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút, sẽ không nói cho người khác bất cứ tin tức nào về cậu!".