Vừa nghĩ đến Phạm Văn Phong có thể sẽ đưa ra yêu cầu, Lý Ngọc Mai cảm thấy tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Nếu thật sự Phạm Văn Phong đưa ra yêu cầu muốn thân mật với cô ta thì cô ta nên làm gì bây giờ?
Khi Lý Ngọc Mai đang rối rắm thì Phạm Văn Phong lại xoay người rời đi.
"Ngọc Mai, anh về trước đây, em cũng mau về nhà đi.
Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.
"
Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Phạm Văn Phong, Lý Ngọc Mai ngây ngẩn cả người, Phạm Văn Phong không ở lại đây và cũng không làm chuyện gì với cô ta cả.
Chẳng lẽ cô ta đã đoán sai điều gì rồi sao?
Không biết vì sao trong lòng Lý Ngọc Mai bỗng cảm thấy có chút mất mác.
Tuy rằng khoản nợ kia đã có Phạm Văn Phong gánh nhưng cô ta không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Sau khi trở lại phòng khám bệnh, Phạm Văn Phong đặt mông xuống ghế rồi ngồi im lặng suy nghĩ.
Đối với dân quê mà nói thì năm mươi nghìn không phải là một số tiền nhỏ, số tiền trong tay Phạm Văn Phong nhiều nhất chỉ có hai mươi nghìn, muốn có đủ năm mươi nghìn thì phải cần thêm ba mươi nghìn nữa mới đủ.
Nhưng mà ba mươi nghìn này đào đâu ra chứ?
Chẳng lẽ đi vay tiền hay sao?
Phạm Văn Phong lập tức bỏ ý tưởng này đi, hầu hết những người dân trong thôn của anh đều rất nghèo, chỉ một số ít hộ gia đình giàu có thì thuộc loại keo kiệt vô cùng, đừng hòng vay được tiền từ họ.
Cách vay tiền không thể dùng được, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền.
Nhưng rốt cuộc làm thế nào mới có thể kiếm được ba mươi nghìn chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủn chứ?
Phạm Văn Phong suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách, đó là đến gặp nữ trưởng thôn mới - Lý Thi Vân.
Ngoại trừ mấy nhà giàu có ở trong thôn thì chỉ có nữ trưởng thôn vừa mới nhậm chức này là có đủ khả năng bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Trẻ tuổi như vậy đã có thể làm trưởng thôn của bọn họ, nếu nói gia đình Lý Thi Vân không có lai lịch gì thì đến cả đứa ngốc cũng chẳng tin.
Huống chi, quần áo mà Lý Thi Vân mặc đều là hàng hiệu, đặc biệt là cái đồng hồ mà cô đang đeo kia.
Tuy rằng Phạm Văn Phong không am hiểu về đồng hồ nhưng cũng biết thương hiệu đồng hồ đó là Omega, là một thương hiệu đồng hồ nổi tiếng, chiếc đồng hồ nào cũng có giá đến mấy chục nghìn, thậm chí có chiếc đắt hơn lên đến hàng trăm nghìn.
Có thể đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy thì chắc chắn Lý Thi Vân có thể bỏ ra số tiền ba mươi nghìn này một cách thoải mái
Nghĩ vậy, Phạm Văn Phong hạ quyết tâm, dù sao Lý Thi Vân vẫn còn nợ ơn anh, cùng lắm thì anh sẽ lấy ơn này làm điều kiện để hỏi vay tiền cô rồi một thời gian nữa trả cô sau.
Sau khi vấn đề này đã được giải quyết, Phạm Văn Phong thở phào nhẹ nhõm, anh đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi quay trở lại phòng sau để chuẩn bị đi ngủ.
Vừa nằm xuống giường, Phạm Văn Phong đã ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về cơ thể của người phụ nữ, anh không biết đó là mùi hương của Vương Diễm hay là của Lý Ngọc Mai nữa.
Cảm nhận được mùi hương cơ thể làm say lòng người này, vẻ mặt Phạm Văn Phong tràn đầy say mê, trong lòng bắt đầu hơi hối hận.
Nếu biết trước như vậy thì anh đã không để Vương Diễm đi rồi, để ả ở lại đây thì tốt biết bao nhiêu, như vậy anh sẽ không phải chăn đơn gối chiếc, trằn trọc khó ngủ vào buổi tối hôm nay rồi.
Qua một đêm, sáng hôm sau Phạm Văn Phong ăn vội gì đó rồi đến ủy ban thôn tìm Lý Thi Vân.
Khi đi được nửa đường thì anh nhìn thấy một đứa nhóc choai choai tên Tiểu Long, cũng là người dân trong thôn, đang vui vẻ xách một con gà chết về nhà, anh không nhịn được mà hỏi.
"Tiểu Long, con gà trong tay của em ở đâu ra thế?"
Nhà của Tiểu Long nghèo, ngày thường không phải ngày lễ hay Tết gì thì cậu nhóc không thể nào ăn thịt gà được.
"Ha ha, đây là con gà rừng mà em nhặt được trên núi.
Trên đó có một con gà rừng bị thương ở cánh nên em dùng đá đập chết nó!” Tiểu Long nở nụ cười đắc thắng.
Nghe cậu nhóc nói, đột nhiên hai mắt Phạm Văn Phong sáng lên: "Trên núi có gà rừng ư? Có nhiều gà rừng không?"
“Thật ra thì có nhiều lắm, nhưng lại rất khó bắt!” Tiểu Long lắc đầu: "Hơn nữa những con gà rừng kia đều ở bên kia Loạn Thạch Cương, nếu không cẩn thận thì sẽ rất dễ ngã bị thương, khó lắm mới bắt được một con gà rừng!"
"Ha ha, cũng đúng, không dễ bắt mấy con gà rừng kia đâu, Tiểu Long, em mau về nhà đi, ăn thịt nó để bồi bổ lại, trông em gầy quá đấy.
" Phạm Văn Phong cười nói.
Sau khi Tiểu Long rời đi, Phạm Văn Phong nghĩ về chuyện này trong vài giây rồi quay người đi về phòng khám bệnh.
Đúng vậy, thật sự rất khó bắt gà rừng, nhưng đó chỉ là đối với người bình thường mà thôi, còn đối với một người có thân thủ nhanh nhẹn như Phạm Văn Phong thì có lẽ chưa chắc đã không bắt được!
Phạm Văn Phong đã nghĩ đến điều đó, vì nếu bắt được gà rừng thì anh không cần phải đến gặp Lý Thi Vân để vay tiền nữa.
Một là, nếu anh vay được số tiền kia thì nhất định phải trả lại, điều này không phải bàn cãi, hai là anh sẽ mất đi điều kiện mà Lý Thi Vân đã hứa với mình.
Lý Thi Vân xinh đẹp như vậy, đã thế mà dáng người cũng rất ngon nghẻ, Phạm Văn Phong thực sự muốn nhân cơ hội này để chiếm một ít lợi từ cô.
Tuy rằng không thể có được nhưng chiếm được chút lợi cũng đủ rồi, như vậy đủ để anh khoe khoang với mọi người, đường đường là nữ trưởng thôn mà lại bị anh chiếm hời, chuyện này mà nói ra thì chắc chắn sẽ kch thích lắm đây.
Trở lại phòng khám bệnh, Phạm Văn Phong đi ra căn phòng để dụng cụ ở sân sau để lấy một số thứ đồ lặt vặt và tìm thấy một cái làn tre lớn.
Anh lấy một ít hạt ngô cho vào túi ni lông và mang theo lên núi.
Khi đến ngọn núi phía sau, Phạm Văn Phong đã đi thẳng đến Loạn Thạch Cương như lời Tiểu Long nói.
Phạm Văn Phong rất ít khi đến đây vào ngày thường, nếu Tiểu Long không nói thì anh cũng không biết ở đây có nhiều gà rừng như thế.
Sau khi tới Loạn Thạch Cương, Phạm Văn Phong còn chưa kịp đặt làn tre xuống thì anh đã nhìn thấy vài con gà rừng đang tung tăng ở đó.
Gà rừng nhìn thấy có người tới cũng không sợ, bởi vì địa hình của Loạn Thạch Cương vô cùng nguy hiểm nên khi một người bình thường đi vào trong đó phải vô cùng cẩn thận, nếu không thì sẽ không bắt được gà rừng.
Hai mắt Phạm Văn Phong sáng lên, ở trong mắt anh con gà rừng trước mắt này chính là một xấp tiền mặt đấy!
Bây giờ, những nhà giàu trong thị trấn đều chán ăn gà nuôi, bọn họ đều muốn ăn thịt rừng, chắc chắn sẽ bán được gà rừng này với giá không hề thấp.
Phạm Văn Phong nhìn quanh, anh tìm thấy một nơi tương đối bằng phẳng, rắc lên đó một ít hạt ngô, sau đó đứng cách đó không xa chờ đợi, bên cạnh là một cái làn tre lớn.
Như ngửi thấy mùi thơm của hạt ngô, những con gà rừng cách đó không xa đang bay về phía bên này.
Nhưng nhìn thấy có người ở gần đó nên gà rừng không dám đi tới, chỉ đi loanh quanh qua lại, nhìn chằm chằm vào Phạm Văn Phong.
Phạm Văn Phong đứng yên tại chỗ như một người gỗ.
Vài phút sau, lũ gà rừng thấy Phạm Văn Phong không nhúc nhích thì trở nên can đảm hơn, trong chúng có hai con gà rừng dẫn đầu tiến lên trước, đi đến chỗ tảng đá lớn ăn lấy ăn để.
Nhìn thấy hai con gà rừng này đang ăn bữa tiệc lớn ở đằng kia, những con gà rừng khác cũng không chịu nổi nữa, một đám đồng loạt vỗ cánh bay tới.
Chẳng mấy chốc, tất cả những con gà rừng đều đứng trên tảng đá lớn, ăn hạt ngô.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Phạm Văn Phong nở một nụ cười, bóng của anh chợt lóe, anh đi tới trước mặt đám gà rừng, chỉ trong nháy mắt, cái làn tre trong tay đập mạnh xuống bọn chúng.
Ngay lập tức, những con gà rừng này trở thành những tù binh của anh, bị nhốt trong làn tre nên chúng không thể lao ra ngoài dù có đập cánh bằng mọi cách.
Khi chúng đã mệt mỏi rồi, Phạm Văn Phong mới nhấc làn lên và đậy lại, lần này anh bắt được tới năm con gà rừng!
Nhìn những con gà rừng này vẫn đang giãy giụa trong chiếc làn tre lớn, trên mặt Phạm Văn Phong tràn đầy sự vui vẻ.
Một con gà rừng như này có thế nào cũng bán được với giá khoảng hai trăm, vậy tính ra, năm con gà rừng thì chỉ được một nghìn thôi.
Chỉ cần mấy ngày tới anh siêng năng, cố gắng bắt được nhiều gà rừng hơn thì có lẽ có thể kiếm được ba mươi nghìn kia thôi.
.