Sau khi từ quán ăn đi ra, Phạm Văn Phong lái xe ba gác đến thẳng thị trấn, rất nhanh đã tới tiệm thuốc của Vương Lão Căn.
Sau khi vào cửa, ông cụ trong quầy vừa nhìn thấy anh liền cười tươi, nếp nhăn trên mặt lập tức co rúm lại: “Người anh em Phạm Văn Phong, không phải nói cần ba ngày sao, sao ngày hôm nay đã tới rồi?”
"Ừ, tôi có việc cần tiền gấp nên tới. ”
Phạm Văn Phong gật đầu, theo ông cụ vào phía sau gian nhà.
Sau khi ngồi xuống một lúc anh mới lấy mấy chiếc túi ni lông trong người ra ném lên bàn trà nói: “Trong này có tới sáu loại thuốc, mỗi loại đều không cùng công hiệu. Hơn nữa hiệu quả cũng rất nhanh, nhanh gần bằng Kế Tục đan đó.”
Cơ mặt Vương Lão Căn giật giật, lúng túng cười nói: “Cậu đúng thật là tùy ý, loại thuốc quý như vậy mà lại nhét vào túi nilông mang tới đây ư?”
"Nhà tôi không có lọ đựng, bên trong có nhãn viết chi tiết loại thuốc nào chữa trị những chứng bệnh nào đó.” Phạm Văn Phong cười nói.
Vương Lão Căn gật đầu, mở từng túi ra ngửi mùi thuốc trong đó một chút rồi ngẩng đầu hỏi: “Cậu vừa nói cậu cần tiền gấp hả? Nếu không tôi ứng trước cho cậu một khoản nhé?”
Phạm Văn Phong nghe xong có chút cảm động, nhưng vẫn là lắc đầu nói: “Không cần, cũng gấp như vậy, chỉ cần trong một tuần lễ thu được tiền cho tôi là được.”
"Được, cậu yên tâm đi. Mấy ngày nay tôi sẽ bỏ hết công việc để tập trung giao cho những người chuyên môn đẩy mạnh tiêu thụ loại thuốc này cho cậu!” Vương Lão Căn có chút kích động gật đầu.
"Vậy vất vả cho ông rồi, có tin tức thì cứ gọi điện cho tôi. Tôi về trước đây.” Phạm Văn Phong đứng dậy muốn đi, kết quả Vương Lão Căn hỏi: “Không ở lại ăn một bữa cơm sao?”
"Không, tôi còn nhiều việc, cũng không phiền ông nữa.”
Phạm Văn Phong nói một câu rồi đi đi ra bên ngoài, mắt thấy từng hàng thuốc quý, lúc này anh mới nhớ ra, quay lại nhìn Vương Lão Căn nói: “Lần này tôi về cầm theo chút dược liệu của ông nhé.”
"Được chứ, cứ lấy đi, lấy bao nhiêu cũng được!” Vương Lão Căn không chút do dự gật đầu.
Cầm theo hai túi lượng dược liệu ra bên ngoài, Phạm Văn Phong trở lại xe ba gác, vẫy tay tạm biệt với Vương Lão Căn rồi vội vã quay trở lại thôn.
Vừa mới vào thôn liền thấy phía trước có mấy người đi trên đường, chính là Hoa Hoè.
Phạm Văn Phong hô một tiếng, dừng xe lại ở bên cạnh cô.
"A, anh có xe mới sao?” Hoa Hoè thấy xe ba gác mới tinh, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, cái kia đang đi đường thì bị hỏng nên anh thay một cái mới rồi. Em đi đâu vậy?”
Nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, ánh mắt Phạm Văn Phong nhìn trước ngực Hoa Hoè một cái, trong lòng không khỏi rung động hỏi.
"Em đi ra tạp hóa mua ít đồ, anh vừa mới từ thị trấn về hả? Đã ăn cơm chưa?” Hoa Hoè hỏi.
"Anh chưa ăn nhưng không thấy đói bụng. Đúng rồi, mẹ em quay về chưa?” Phạm Văn Phong thấp giọng hỏi.
Hoa Hoè vừa nghe liền đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa, em cũng không biết đêm nay mẹ em có trở về không nữa.”
"Ồ, vậy cứ chờ tới buổi tối đi, nếu như mẹ em không về thì anh sẽ lại qua làm bạn với em!” Phạm Văn Phong nói.
Sắc mặt Hoa Hoè càng đỏ hơn, tuy không đáp nhưng lại khẽ gật đầu.
Phạm Văn Phong mừng thầm trong lòng, vỗ yên xe ba gác nói: “Lên đi, để anh đưa em một đoạn!”
"Không cần, em đi vài bước là tới rồi, anh cứ về nhà trước đi.”
Hoa Hoè xấu hổ, nói một câu rồi vội vã cúi đầu đi thẳng.
Nhìn bóng lưng của cô, trong lòng Phạm Văn Phong như có một trận lửa nóng, ngực nghĩ thầm: “Quế Hoa ơi là Quế Hoa, mong rằng đêm nay chị cũng đừng trở về!”
...
...
Về đến nhà việc đầu tiên Phạm Văn Phong làm là cho những động vật ăn, anh phát hiện Vượng Tài đang nằm ở trong ổ, bên cạnh còn có xương đầu và xương chân lợn rừng bữa trước.
"Mày đây hả, có đói bụng không? Muốn ăn thịt thỏ không?” Phạm Văn Phong hỏi.
Vượng Tài ngẩng đầu nhìn anh một cái nhưng không lên tiếng.
"Không ăn thì thôi đi, đói bụng thì tự tìm đồ ăn. Tao phải đi làm chút việc đây!”
Phạm Văn Phong nói một câu rồi trở lại phòng mang những dược liệu kia ra, nhân lúc không có việc gì tranh thủ bắt đầu điều chế thuốc.
Anh không biết những thuốc này ông cụ bán được bao nhiêu tiền nhưng bất kể là nhiều hay ít cũng là một phần thu nhập của anh. Anh muốn để dành tiền để mở rộng sản nghiệp của chính mình sau đó hỗ trợ Mạc Kiều Lan càng nhiều càng tốt.
Trong đầu Phạm Văn Phong bây giờ đã có một kế hoạch sơ bộ, tuy nhiên vẫn khó có thể áp dụng được, chủ yếu cũng bởi là vì không có tiền.
Bận rộn một buổi chiều lại chế ra thêm được mấy loại thuốc mới, anh vẫn tìm mấy chiếc túi nilông trong nhà rồi tùy ý cất vào. Chờ ngày mai trong khi đi giao nấm thuận tiện đưa qua cho Vương Lão Căn.
Phạm Văn Phong cảm giác có chút uể oải, nhưng đúng lúc này anh cũng phát hiện chân khí trong cơ thể mình có chút khác lạ so với trước kia, cảm thấy càng thêm nồng đậm hơn.
Trước kia sau vài lần luyện chế, phương thuốc dân gian “Bí quyết Thần Nông” đã tăng lên tới trung cấp, chính vì vậy sau này mới có thể luyện ra thêm được nhiều loại thuốc lợi hại hơn.
Nhưng mấy ngày nay lượng thuốc luyện ra vô cùng lớn, khả năng trình độ luyện vẫn sẽ dừng lại ở mức trung cấp, muốn lên mức cao hơn sợ rằng là không thể.
Tuy nhiên hiện tại Phạm Văn Phong không có tâm tư để nghiên cứu những thứ này, cất xong những liều thuốc kia anh đứng dậy đi vào phòng tắm mở, vòi hoa sen rồi xả nước lạnh xuống người.
Sau khi tắm xong rồi lau khô nước trên người, anh cảm giác cả cơ thể mình trở nên sảng khoái tràn đầy sức sống. Phạm Văn Phong chỉ mặc một chiếc quần đùi rồi ra phía ngoài bắt đầu làm cơm.
Lúc này cũng đã là năm giờ chiều, tính ra cũng đã một ngày một đêm anh chưa ăn cái gì, bây giờ mới cảm giác được trong bụng trống rỗng.
Trong lúc anh đang chuẩn bị nấu ăn thì cửa nhà vang lên một tiếng gõ nhẹ. Bởi vì cửa đã mở sẵn nên Phạm Văn Phong vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ngay người đứng ở trước cửa.
"Lý Thi Vân, cô đến rồi ư? Đã ăn cơm chưa?” Phạm Văn Phong đứng dậy cười hỏi.
Lý Thi Vân sửng sốt nhìn anh một chút rồi lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, vẫn chưa tới thời gian ăn cơm đâu.”
Sở dĩ cô sững sờ là bởi vì phát hiện thân trên của Phạm Văn Phong đang lộ ra hoàn toàn. Nhìn từ góc chính diện này chỉ một chút cũng đã thấy cả cơ thể nóng bừng!
May mà tính cách cô vốn rụt rè nên tự kiềm chế được mình rất tốt, chỉ nhìn thoáng qua một lát rồi không dám nhìn nhiều, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Cần gì phải quản thời gian, lúc nào đói thì ăn thôi. Cô tới thật đúng lúc, lát nữa không cần về nhà ăn cơm đâu, ở đây ăn cơm với tôi!” Phạm Văn Phong ngồi xuống, cho thêm củi vào bếp.
Lý Thi Vân vừa suy nghĩ chuyện ở lại ăn cơm vừa ngồi xuống nói: “Tôi tới anh là có chút chuyện, trên thị trấn hôm nay triển khai một lễ hội. Có một nhóm muốn hỗ trợ hạng mục nông nghiệp, anh có muốn xin hỗ trợ không? ”
"Hạng mục gì cơ?”
Phạm Văn Phong sửng sốt một chút, quay đầu nhìn cô hỏi.
"Chủ yếu là phát triển nông nghiệp nuôi trồng. Mô hình nuôi trồng anh đã có rồi, nếu như muốn trồng thêm giả dụ như rau xanh hay gì đó thì chính phủ có thể cung cấp hỗ trợ cho anh vay, lãi suất vô cùng thấp, gần như bằng không luôn.” Lý Thi Vân nhanh chóng nói.
Phạm Văn Phong vừa nghe đã thấy thật có hứng, vì vậy liền gật đầu: “Tốt, vậy nếu xin hỗ trợ thành công tôi có thể có được bao nhiêu tiền?”
"Từ ba trăm năm mươi triệu tới ba tỷ rưỡi. Còn dựa vào tình huống thực tế, tuy nhiên tôi có thể kêu gọi vốn giúp anh dù sao bây giờ anh cũng đã có nền tảng sẵn rồi.” Lý Thi Vân nói.
"Vậy thì tốt quá, Lý Thi Vân, cám ơn cô!” Phạm Văn Phong cảm động cười nói.