Trong lúc ăn cơm, Thẩm Mặc có nhắc đến chuyện hôn lễ , Chu mẹ nguýt anh một cái nói: “Hai bác đều đem Mạt Mạt và cháu gái cưng giao cho con rồi, hai bác còn gì mà không yên lòng?”
Mặc dù Chu ba cũng không có nói lời chúc phúc nào nhưng tất cả mọi người đều hiểu ông cũng không phản đối nữa chỉ là ông đang nghiêm túc thử thách Thẩm Mặc. Mượn lý do muốn gần gũi cháu gái nên giữ bọn họ ở lại hai ngày. Trong suốt quá trình chung sống ông cũng đã dần dần thay đổi cái nhìn Thẩm Mặc, tuy rằng thái độ với Thẩm Mặc vẫn không tốt như cũ nhưng mà đã không còn đối chọi gay gắt.
Bởi vì vội vã chuyện hôn lễ nên Thẩm Mặc muốn dẫn Chu Dĩ Mạt và Chu muội về nhà nhưng mà Chu ba luyến tiếc không nỡ nên trước khi đi dặn dò Chu Dĩ Mạt: “Mặc dù con đã lập gia đình nhưng nơi này dù sao cũng là nhà của con, sau này phải thường xuyên dẫn Chu muội về.”
“Dạ.” Chu Dĩ Mạt gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Con sẽ.”
Sau đó lại nói với Thẩm Mặc: “Còn anh nữa, chuyện trước kia của hai đứa tôi cũng không thể làm gì được nữa nhưng mà sau này phải sống thật tốt, hôn nhân không phải trò đùa hơn nữa con gái cũng sắp lớn rồi, gia đình hạnh phúc là chuyện quan trọng nhất, anh phải gánh vác trách nhiệm của người đàn ông.”
“Yên tâm đi nhạc phụ, họ chính là tất cả của con, con sẽ gánh vác cái trách nhiệm ngọt ngào này, chăm sóc bọn họ thật tốt.” Thẩm Mặc trịnh trọng hứa.
…
Thoáng một cái mà đã tới ngày hôn lễ, khách quý chật cả lễ đường, lễ đường được trang trí lộng lẫy, xa hoa mà lãng mạn, khắp nơi đều trang trí đầy hoa tươi kết dây ruy băng, còn có vô số đèn màu nhấp nháy nhưng tất cả đều như lu mờ bởi bộ váy cưới và vẻ đêp của cô dâu.
Bộ váy cưới trắng tinh do Thẩm Mặc tự tay thiết kế, để làm bộ váy này anh đã không ngủ không nghỉ mấy ngày. Từng viên đá quí trên thân áo đều do tự tay anh đính lên, chiếc váy cưới này là sự kết hợp giữa vẻ đẹp truyền thống và vẻ đẹp hiện đại, mang một chút cổ điển, lãng mạn của Châu Âu khiến cả bộ váy cưới bật lên phong cách sang trọng. Hôm nay, Chu Dĩ Mạt trang điểm cầu kỳ lại khoác lên người bộ váy cưới tuyệt đẹp kia càng tôn thêm vẻ đẹp lộng lẫy động lòng người.
Chu muội làm hoa đồng đứng bên cạnh kêu to: “Mẹ thật là xinh đẹp, mẹ thật là xinh đẹp.” làm cho tân khách cười to không dứt.
Thẩm Mặc biết rằng Chu Dĩ Mạt rất đẹp nhưng không ngờ cô có thể xinh đẹp tới như vậy, anh có cảm giác mình sắp chịu đựng không nổi, thật muốn nhào tới đè cô xuống…
Lần này rốt cuộc anh đã trở thành chú rể thực thụ , mặc áo vest trắng như tuyết của chú rể vào, đeo hoa hồng, dáng vẻ vừa anh tuấn đẹp trai lại vừa tự nhiên phóng khoáng. Bọn họ đứng cạnh nhau chính là trời sinh một cặp.
Khi mọi người la ó đến lúc hôn cô dâu, Thẩm Mặc ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Mạt Mạt, anh muốn em ngay bây giờ.”
Mặt Chu Dĩ Mạt liền đỏ lên, Thẩm Mặc nhẹ nhàng cười một tiếng, liếc mắt đưa tình, dịu dáng hôn lên mặt cô.
Hôn lễ cử hành được một nửa, lúc Chu Dĩ Mạt vào phòng trang điểm để trang điểm lại thì Thẩm Mặc đột nhiên đi vào làm cho cô có chút kinh ngạc. Anh không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cô nhận lấy bút kẻ chân mày của thợ trang điểm, lạnh nhạt nói: “Cậu vất vả rồi, để tôi tự tay trang điểm cho cô ấy.”
Thợ trang điểm là phụ tá của Thẩm Mặc dường như đã hiểu ra cái gì liền đóng cửa đi ra ngoài.
Chu Dĩ Mạt thấy Thẩm Mặc tự tay trang điểm cho cô thì có chút ngượng ngùng, cắn cắn môi nói: “Để em tự làm…”
“Không tin tay nghề của anh sao? Em biết không, trước đây khi phát triển sự nghiệp ở Paris anh đã tự tay làm rất nhiều chuyện, tay nghề của anh cũng không thua chuyên gia trang điểm đâu.”
Anh cười híp mắt, cặp mắt đào hoa ngày càng sâu thẳm, nụ cười trên môi càng đậm, anh cầm bánh phấn dặm phấn lên mặt cô, trên môi chậm rãi nở nụ cười làm Chu Dĩ Mạt không dám động đậy, cô chỉ thấy nhịp tim của mình ngày càng tăng tốc. Thẩm Mặc để bánh phấn qua một bên, nhẹ nhàng thổi hơi trên mặt cô:”Mạt Mạt, chúng ta lát nữa hay trang điểm lại…”
“Hả?”
“Anh bây giờ muốn làm chuyện khác, em có thể giúp anh không?”
Chu Dĩ Mạt nhìn ánh mắt anh ngày càng sâu thẳm thì không khỏi muốn chạy trốn.
Thẩm Mặc nắm lấy eo cô lôi trở lại, ấn cô xuống ghế salon, anh vén làn váy dài của cô lên lộ ra cái quần chữ T trong suốt, Thẩm Mặc nở nụ cười: “Rốt cuộc cũng chịu mặt loại khác rồi à?”
Cái cô ngốc Chu Dĩ Mạt này bề ngoài nhìn thành thục, hấp dẫn nhưng luôn bí mật mặc quần lót ngây thơ đáng yêu làm cho anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh nâng một chân của cô lên ghế salon để cho hai chân cô mở rộng.
…
Thẩm Mặc thỏa mãn xong cũng không kiếm chuyện với cô nữa, ôm cô gần như đã trần truồng đi lên lầu.
“Em muốn mặc quần áo…”
“Ngoan…Sau này ở đây anh sẽ không cho phép em mặc quần áo, mặc quần áo vào rồi lại cởi ra nữa thật phiền phức.” Anh dịu dàng nói với cô.
Trở về phòng, anh đè cô lên cửa sổ sát đất, để mặt cô dính vào cửa sổ, Chu Dĩ Mạt la to một tiếng: “Anh muốn làm gì?”
“Suỵt, nhìn bên ngoài kìa…” Thẩm Mặc nhẹ nhàng cười bên tai cô, chung quanh hầu như không có đèn chỉ có trơ trọi hai ngọn đèn đường.
Anh lấy tay tách hai chân của cô ra, bởi vì tối om nên không thấy cửa động của cô nên dùng ngón tay nhẹ nhàng thăm dò, ngay sau đó lập tức tiến vào. Anh nằm trên người cô, thở dốc bên tai cô: “Mạt Mạt…em quyến rũ anh…”
“Em không có!” Cơ thể Chu Dĩ Mạt một lần nữa được lấp đầy có chút vui sướng mà lắc đầu.
“Em có.” Anh hung hăng thúc vào một cái: “Nếu không sao anh lại bị kích thích như vậy? Cái tiểu yêu tinh này, quyến rũ anh cả đêm.” Anh để cô dựa vào tấm kính thủy tinh, từ phía sau đâm vào từng phát một.
Chu Dĩ Mạt có chút sợ hãi, cảm giác không an toàn: “Anh đừng quá mạnh tay được không? Em sợ sẽ té xuống…”
“Không đâu…” Anh cười khẽ bên tai cô: “Nếu như em té xuống thì anh và em sẽ cùng té xuống.”
Vừa nói xong thì tay anh đã cởi chiếc áo lót trên người cô ra.
…
Tối hôm qua, anh quả thật là vô cùng điên cuồng làm cho thân thể Chu Dĩ Mạt vượt quá sức chịu đựng thế mà bây giờ lại nhìn cô cười, nói: “Bé cưng Mạt Mạt, em rốt cuộc cũng thức dậy rồi.”
“Thẩm Mặc …” Chu Dĩ Mạt phát hiện toàn thân mình đau nhức thì nghiến răng nghiến lợi gọi anh: “ Anh thật là quá vô sỉ.”
Mỗi ngày tiếp theo của bọn họ đều hạnh phúc, ngọt ngào như mật nhưng vì có sự hiện diện của Chu muội nên không phải lần nào Thẩm Mặc cũng được thỏa mãn.
Đặc biệt có một ngày Chu Dĩ Mạt mới vừa ngủ dậy vào phòng tắm rửa mặt, Thẩm Mặc ôm chặt cô từ phía sau, một cái tay háo sắc vuốt ve tuyết lê của cô, một tay còn lại luồn vào quần ngủ của cô chính xác đặt hoa thần của cô. Tay anh chạm vào lớp vải quần lót của cô thì có chút tức giận cắn vào cổ cô một cái: “Anh đã nhượng bộ cho em mặc quần áo rồi nhưng đã nói là sau này ở nhà không cho mặc quần lót, em không hiểu ý của anh phải không?”
“Nhưng mà như vậy rất kì lạ.”
Chu Dĩ Mạt hừ một tiếng, cầm bản chải đánh răng, Thẩm Mặc cười nói: “Có cái gì lạ, dù sao mặc vào cũng phải cởi ra.”
…
Vừa lúc đó Chu muội đột nhiên đi vào.
Ở góc nhìn của cô bé chỉ thấy hai người giống như đang thân mật ôm nhau cũng không biết hai người bọn họ đang làm gì.
Mặc dù vậy nhưng làm cho Chu Dĩ Mạt hồn vía lên mây chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, Thẩm Mặc cảm giác được ngón tay mình bị mút chặt cũng nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhưng đánh nhanh chóng rút tay ra, bình thản như chưa có chuyện gì mà ôm lấy Chu Dĩ Mạt. Chu muội đứng trước cửa phòng tắm cười hắc hắc: “Baba mama , hai người thật hạnh phúc nha.”
Thẩm Mặc cười với cô bé một cái: “Như thế không tốt sao?”
“Đương nhiên là tốt….nhưng mà hôm nay là ngày họp phụ huynh của con hai người phải nhớ đi đó.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Thẩm Mặc mỉm cười: “Họp phụ huynh của con gái cưng sao ba lại không đi được chứ?”
“Trước kia mẹ cũng nói như vậy nhưng đều bận công việc, kết quả là lại không đi, lần này không cần biết là như thế nào….nhất định phải tham dự…” Chu muội bi phẫn tố cáo: “Lần này rất quan trọng, nhất định phải đi.”
“Được rồi, được rồi, con gái đi ra ngoài trước, ba giúp mẹ rửa mặt sạch sẽ rồi cùng con đi nhà trẻ.”
Chu muội vừa đi ra ngoài Chu Dĩ Mạt thở ra một hơi, Thẩm Mặc lại đem tay tiến vào ác ý quấy phá, cười khổ một tiếng: “Chu muội quấy rầy cũng không phải là một hai lần.”
Chu Dĩ Mạt á một tiếng: “Được rồi, được rồi, tay của anh đừng lộn xộn nữa! Lúc trước em đã thất hứa với Chu muội nhiều lần rồi, lần này không thể lừa gạt con bé được nữa, phải làm thật tốt mới được.”
Cả nhà Chu muội đến làm cho nhiều người ở nhà trẻ ngạc nhiên không dứt.
Thẩm Mặc khoác lên người một bộ tây trang hàng hiệu, Chu Dĩ Mạt mặc một chiếc váy màu đen do Thẩm Mặc thiết kế, đơn giản nhưng lại phô trọn vẹn đường cong của cô.
Chu muội nghe mọi người ca ngợi cả nhà bọn họ thì vui vẻ cười toe toét, trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Mặc nở nụ cười thân thiết, chơi đùa với các bạn nhỏ, nụ cười của anh làm cho mọi người đều muốn ngất xỉu.
Lúc này mỗi bạn nhỏ đều lên sân khấu biểu diễn một tiết mục dù là nói chuyện hay ca hát, lúc đến lượt Chu muội, cô bé cười nói: “Sau này tên con không còn là Chu muội nữa, con đã đổi tên là Thẩm muội. Con biết mọi người tạm thời mọi người sẽ không quen miệng nhưng mong mọi người thông cảm.”
Dứt lời, cô bé hướng về phía Thẩm Mặc và Chu Dĩ Mạt cười ngọt ngào: “Cảm ơn ba mẹ đã cho con một gia đình hạnh phúc, hi vọng hai người sau này sẽ tiếp tục hạnh phúc cũng hi vọng gia đình chúng ta sau này có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
Mấy bạn nhỏ phía dưới cũng vỗ tay, Chu Dĩ Mạt cảm giác mắt mình cay cay , Thẩm Mặc vươn tay xoa xoa nước mắt đọng trên khóe mắt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực.
Chu muội vốn là tính tình vui vẻ từ khi đến trường thì càng hoạt bát hơn, Chu Dĩ Mạt vẫn luôn để ý, quan tâm đến tâm tình của cô bé vì cô nghe nói những đứa trẻ mồ côi cha thường có tính tình trầm tĩnh hơn đứa trẻ khác, xem ra hôm nay cô sẽ không cần lo lắng vấn đề này nữa rồi.
Chu muội kể từ khi có ba giống như muốn đem ba ra khoe khoang cả ngày, nói cho cả thế giới biết mình có ba làm cho Thẩm Mặc vừa bực mình vừa buồn cười.
Mỗi lần anh muốn âu yếm Chu Dĩ Mạt một phen thì tiểu ma vương này lại chạy tới la hét: “Con muốn đi chơi, con muốn đi chơi.”
Sau đó anh cũng chỉ có thể sửa sang quần áo chỉnh tề cho Chu Dĩ Mạt, hôn một cái lên vành tai đỏ bừng của cô, thân mật nói: “Mạt Mạt, chúng ta chỉ có thể tiến hành vào buổi tối thôi.”
Chu Dĩ Mạt có chút xấu hổ đành mở miệng nói: “Thẩm Mặc, con bé rất biết điều, từ nhỏ đến lớn cũng không có yêu cầu gì, hôm nay em mong anh có thể cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của nó.”
“Dĩ nhiên rồi.” Anh mở vòng tay ôm cô thật chặt: “Anh sẽ cố gắng thực hiện mọi yêu cầu của hai người dù cho là yêu cầu của em hay của con, anh đều sẽ bù đắp thật tốt cho hai mẹ con.
Nghỉ cũng mấy ngày rồi, Chu Dĩ Mạt vẫn chưa quen với nhịp sống của mình bỗng dưng chậm lại, cô vẫn còn muốn làm việc trở lại sao cô đã làm việc lâu như vậy bỗng dưng lại bỏ đi làm cho cô có chút tiếc nuối.
Thẩm Mặc lúc đầu cũng không đồng ý, anh thấy cô ngày càng buồn bực giọng nói cũng hòa hoãn một chút: “Em chỉ cần ở nhà đợi, anh cũng không phải không nuôi nổi em, em bây giờ đã kết hôn rồi mà vẫn còn làm loạn ở bên ngoài là vì anh không thỏa mãn được em sao? Vẫn còn muốn kiếm một người đàn ông bên ngoài bao dưỡng em sao?”
“Thẩm Mặc, anh….” Chu Dĩ Mạt giận đến không nói nên lời, lúc muốn nói gì đó thì Thẩm Mặc đã ra khỏi cửa.
Chu Dĩ Mạt cảm thấy thật buồn bực, anh thế mà lại nhục nhã! Chẳng lẽ cô gả cho anh chính là tự dâng bản thân mình cho anh chà đạp? Chẳng lẽ khoảnh khắc ngọt ngào trước đây là giả sao? Bởi vì tính cách mưa nắng thất thường của Thẩm Mặc làm cho cô cảm thấy mệt mỏi, nghĩ mốn rời xa Thẩm Mặc…
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, cô còn có Chu muội, vì hạnh phúc của Chu muội cô phải chịu đựng.
Thẩm Mặc vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy hối hận, anh sao lại có thể nói chuyện như vậy với cô? Nhưng thật ra anh cũng không muốn cô xuất hiện bên ngoài làm việc cực khổ. Trước đây anh không biết thì không sao nhưng bây giờ Chu Dĩ Mạt tâm can bảo bối của anh, anh không muốn cô cực khổ.
Buổi tối khi về nhà anh đặc biệt mua một bó hoa hồng chuộc lỗi nhưng mà khi Chu Dĩ Mạt nhìn thấy thì không thèm để ý.
Cô đang tức giận! Thẩm Mặc thấy Chu Dĩ Mạt như thế thì vội xụ mặt xuống xin lỗi, nói: “Mạt Mạt, là anh không tốt, anh xin lỗi, đừng giận anh nữa có được không? Lỡ như để con gái thấy chúng ta như vậy nó sẽ lo lắng!”
Chu Dĩ Mạt xoay đầu sang một bên không thèm nhìn anh, trong lòng cô vẫn còn rất bực bội, rất uất ức, tức giận cả một ngày nay làm sao có thể chỉ vì mấy câu nói mà nguôi ngoai.
Buổi tối khi đi ngủ Chu Dĩ Mạt muốn ngủ cùng Chu muội nhưng cô bé cười híp mắt nói: “Mẹ, mẹ ngủ với ba đi, hai người cứ hạnh phúc như mọi ngày ấy.”
Chu Dĩ Mạt không dám đối diện với gương mặt ngây thơ của Chu muội, cô đột nhiên muốn khóc vội vàng quay lưng chạy về phòng. Thẩm Mặc thấy dáng vẻ của cô như vậy thì đau lòng không dứt, đuổi theo cô, ôm cô vào lòng: “Ngoan, Mạt Mạt, em đánh anh có được không? Anh thật sự chỉ muốn em không phải cực khổ.”
Chu Dĩ Mạt khịt mũi một cái, leo lên giường ngủ, mặc kệ Thẩm Mặc chọc ghẹo cô như thế nào cũng không thèm để ý tới anh. Cô dùng chân đạp anh một cái, hung ác nói: “Không được đụng vào người tôi.”
Thẩm Mặc cũng mệt mỏi, biết cô lần này rất tức giận nên không cử động nữa, đợi đến khi cô ngủ say mới dám len lén ôm chặt cô.
Sáng hôm sau, khi Chu Dĩ Mạt thức dậy cảm giác có một đôi tay vây cô thật chặt không nhúc nhích được. Chu Dĩ Mạt giật giật, giọng Thẩm Mặc vang lên bên tai cô mang lẫn một chút uất ức: “Mạt Mạt, tối hôm qua anh nằm mơ thấy em không cần anh nữa, anh rất đau lòng chỉ sợ em thật sự không thương anh nữa, anh bây giờ không thể sống thiếu em.”
Chu Dĩ Mạt còn muốn làm mặt lạnh nhưng không khỏi mềm lòng đột nhiên nở nụ cười.
“Đừng giận nữa, em tiếp tục đi làm đi. Anh biết anh nói sai rồi, sau này anh sẽ không nói như vậy làm em đau lòng nữa, thật xin lỗi Mạt Mạt.”