Tiểu Thư Băng Giá

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chap :

-" Mình muốn về nhà!".

-" Ko được ! Cậu mới nằm đây chưa được nữa ngày mà đã đòi về rồi sao? Vết thưng cũng chưa đỡ nữa!" Zan nhanh chóng lên tiếng phản đối. Thật là chịu hết nỗi với nó, tính ko ai ngang bằng. Vết thương này là vì cô mà nặng thêm nên nhất định cô phải làm cho nó lành lại.

-" Ko biết! Mình muốn về nhà!". Nó lại tiếp tục đòi về. Nó gét cái nơi chỉ toàn là màu trắng này, cái nơi đã cứu sống được nhiều sinh mạng, và cũng là cái nơi mà nó đã từng đặt hết niềm tin vào nó. Như vậy thì sao chứ? Cũng chính nơi này đã lấy đi tất cả của nó, người mẹ yêu thương ko thể cứu sống được, và bà đã bỏ nó ra đi mãi mãi. Cũng chính vì như thế những người nó thương yêu nhất cũng từ từ bỏ nó mà ra đi, đã tạo ra nó của ngày hôm nay. Nó hận nơi này!

-" Cô đừng có bướng quá! Bị thương thì phải điều trị chứ!" Hắn đứng bên cạnh sao một lúc quan sát nó, hắn bắt buộc phải lên tiếng. Cho dù ko thích bệnh viện nhưng đang bị thương thì phải ngoan ngoãn chút chứ? Dù gì cũng lớn rồi mà!

-" Ko liên quan tới anh!" Nó quay sang lạnh lùng nói với hắn. Rồi sao đó nó quay sang Zan ánh mắt âm u, như có thể đóng băng mọi thứ mà nó nhìn thấy -" Nếu cậu ko chịu đi làm thủ tục xuất viện cho tớ , thì tớ nhất định sẽ phá nát cái bệnh viện này".

-" Cậu....... Thôi được rồi ! Nhưng tớ sẽ kêu Bác sĩ riêng về nhà chăm sóc cho cậu!" Zan cuối cùng cũng phải bó tay với nó. Nếu ai nói câu vừa rồi thì có thể Zan ko sợ, Hưng nếu là nó thì cô nhất định tin nguy cơ cái bệnh viện này bị xoá sổ lên đến ,% . Nó là ai kia chứ!

-" Tuỳ! Cậu đi nhanh đi mình ko muốn ở lại đây thêm nữa!". Nó mỉm cười hài lòng, rồi bước lại phía tủ quần áo và lấy ra bộ đồ để thay, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Bỏ lại bên ngoài cái tượng. người bọn hắn ngơ ngác ko hiểu chuyện gì, liền quay sang nhìn Zan với khuôn mặt cực ngố. Zan rất muốn cười nhưng lại cười ko nỗi, liền nhúng vai lắc đầu rồi cũng bước ra khỏi phòng đi làm thủ tục cho nó.

Bây giờ trên chiếc taxi tính luôn Bác Tài xế là có cả thải người, ko khí ngột ngạt và nặng nề.

Quay lại chuyện lúc nãy, sau khi rời khỏi bệnh viện, hắn và Jen cứ nhất quyết đòi đưa nó về khiến đầu nó cứ ong lên. Tiến lại sát mép đường nó dùng cánh tay ko bị thương ngoắc chiếc taxi, rồi nhanh chóng kéo Zan lên xe. Nhưng xe chưa kịp chạy thì con người kia đã phóng lên, nó đã dùng mọi cách như hâm dọa , đánh đập bọn họ cũng nhất quyết ko chịu xuống. Nó đã quá mệt vì vết thương cũng còn đau, nên đành cho bọn họ về theo. Dù gì thân phận của nó trước sau gì cũng có người biết. Nó đã biết từ lâu đang có người theo dõi nó, nhưng nó ko hề biết người đứng đằng sau là ai. Nó còn đang thắc mắc.

Bác tài xế chạy theo địa chỉ mà nó đọc, chạy đến vùng ngoại ô. Ở đây ko khí mát mẻ, và ko bị ô nhiễm tiếng ồn, với con mắt của bọn hắn thì thừa biết giá đất ở đây ko hề rẽ. Bằng chứng là bên đường toàn là những căn biệt thự dành cho những người ưa chuộng sự yên tĩnh và ko khí trong lành. Còn đang ngạc nhiên chẳng lẽ nhà nó ở đây? Ko phải nó là người ở quê? Vào trường bằng học bổng sao? Thì chiếc xe dừng lại ngay ngôi biệt thự có thiết kế lạ mắt nhưng ko kém phần sang trọng mang tên " HAPPY" . Bọn nó xuông xe, sau khi thanh toán xong, nó là ngườ đầu tiên đi vào trong ko để ý đến bọn hắn còn đang ngơ ngác đứng ngoài cổng. Zan thấy thế liền nói:

-" Ko vào sao?"

-" Vào chứ!". Cả trả lời đồng thanh, rồi cũng tiến vào trong theo sau Zan.

Càng đi vào thì thấy ngôi nhà này càng đẹp , sân vườn được thiết kế mát mẻ, nhưng ko um tùm. Bước tới cánh cửa gỗ, nó đưa tay ấn chuông, ngay lập tức có cô người làm chạy ra mở cửa khi nhìn thấy nó thì cung kính cuối đầu góc . Chứng tỏ đã từng được huấn luyện kĩ càng.

-" Cô chủ đã về!". Sau đó nhìn thấy những người phía sau liền cuối chào lần nữa -" Chào tiểu thư Zan và các thiếu gia!".

Nó ko quan tâm tới câu chào hỏi đó mà bước thẳng vào nhà, lại chiếc ghế sofa đắt tiền đặt ngay phòng khách mà thả người xuống, khép mắt mệt mỏi. Ngay lập tức có một cô người hầu đem cho nó cốc nước lọc đặt ngay ngắn trên bàn. Nó mở mắt, nhẹ nhàng cầm cốc nước lên uống, đẻ cho thứ nước ko mùi vị này từ từ chạy xuống cổ họng. Nó dường như lãng quên những con người còn lại.

End chap

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio