_______________________________________________
CHAP :
Nhìn thấy những giọt mồ hôi lăn nhẹ trên vầng trán của nó hắn ko khỏi thắc mắc. Đây là lần đầu tiên hắn thấy biểu hiện này của nó ngoài bộ mặt lạnh lùng. Nhưng tại sao nó lại như vậy? Hình như đang tìm gì đó rất quan trọng.
Nó tiến lại gần hắn nhưng hình như chưa biết đến sự có mặt của hắn vẫn cứ cúi đầu mà lay hoay tìm kiếm. Hắn nhìn nó thì chợt nhớ đến mặt sợi dây chuyền nhìn nó rất giống đứa bé gái đó!
Thấy nó lại gần phía gốc cây mà mình vừa nhặt được sợi dây chuyền , hắn càng tin tưởng vào suy nghĩ của mình mà bước lại gần nó.
-" Có phải cậu đang tìm cái này?" Hắn đứng sau lưng nó cất tiếng hỏi.
Đang vạch bụi cỏ dưới gốc cây thì nó chợt nghe tiếng của hắn, liền đứng thẳng dậy. Nhưng nó ko nhìn hắn mà nhìn chăm chú vào vật trên tay hắn. Nhanh chóng đưa tay giựt lấy sợi dây chuyền, ngắm lại nó và nở nụ cười nhẹ nhỏm, nó nhanh chóng bỏ sợi dây vào túi. Lúc này nó mới ngước lên nhìn hắn.
-" Cảm ơn!". Nó trở lại bộ mặt lạnh nhạt mà cảm ơn hắn. Thật ra sợi dây chuyền này là bảo vật của nó, là kĩ vật cuối cùng của mẹ nó để lại, nên nó luôn đem theo bên người.
-" Ko có gì! Nhưng nó có vẻ quan trọng đối với cậu?". Hắn mỉm cười với nó và hỏi lại.
Hơi giật mình trước nụ cười của hắn, nó ko còn đáng ghét như mọi lần mà nó lại thấy có chút bình thản khi nhìn thấy nụ cười đó.
-" Đúng! Nó rất quan trọng.". Nó trả lời hắn. " Xem như tôi nợ cậu, có chuyện gì Cần giúp đỡ cứ nói tôi.". Nó nói tiếp. Nó ko muốn nợ ai chuyện gì nên mọi chuyện cứ sòng phẳng là được.
-" Ko cần đâu! Tôi chỉ nhặt nó thôi mà.". Hắn từ chối.
-" Cứ quyết vậy đi. Tôi đi trước!". Nó nói xong ko đợi hắn trả lời mà Thông thả bước đi trước.
Thấy bóng lưng nó bước đi, hắn chợt nhớ đến rắc rối của mình. Nếu nó đã nói vậy sao hắn ko thử lần nhờ vả. Nghĩ vậy hắn liền gọi nó.
-" Vậy thì tôi có chuyện cần cậu giúp có được ko?".
-" Chuyện gì?" Nó đang đi bỗng khựng lại mà quay lại nhìn hắn.
-" Ko có gì! Chỉ là... Chỉ là tôi muốn nhờ cậu làm bạn gái của tôi ngày được ko?". Hắn khó xử hỏi nó.
Nó đứng lặng thinh ko trả lời . Khoảng hắn ko nghe câu trả lời từ nó thì liền nghĩ chắc nó ko đồng ý.
-" Nếu ko được thì.....".
-" Khi nào?" Nó lên tiếng cắt ngang lời của hắn. Hắn nghe vậy liền nhìn thẳng nó mà trả lời.
-" Tối thứ tuần này. "
-" Được!". Nó nói xong liền quay đi.
Hắn đứng đó cảm thấy vui trong lòng liền nhanh chóng thể hiện nó ra bằng cách nhảy tưng lên mà cười vui vẻ. Hên là bây giờ đang là giờ học nếu ko thì còn đâu là hình tượng nữa chứ.
Những ngày sau nhanh chóng trôi qua. Cuối cùng đã đến ngày thứ . Hôm nay hắn lái xe đến nhà đón nó, hắn mặc bộ âu phục đen lịch lãm, tôn lên những đường nét của cơ thể nam tính. Nhanh chóng bước xuống xe hắn tiến vào nhà nó. Vừa vào nhà thì thấy Zan đang ngồi ăn bắp ran vừa xem phim hoạt hình mà cười ngây ngất. Hắn ho khan lên tiếng:
-" Yun đâu rồi Zan?".
Đang bóc nắm bắp cho vào miệng thì bị tiếng nói của hắn làm cho mém tí nữa mắc nghẹn mà chết. Liền cầm ly nước lên uống mà trả lời:
-" À... Nó... Đang thay... Đồ... Cậu đợi xíu!". Nói vấp mà trả lời hắn như người cà lâm : . Làm hắn phải lắng tay nghe.
Nhưng ko để hắn đợi lâu nó đã xuất hiện nơi cầu thang. Hôm nay nó mặc bộ vấy màu đen, thiết kế đẹp mắt. Ko cầu kì cũng ko quá hở han. Trông nó rất xứng đôi với hắn.
Hắn đứng hình nhìn nó, hôm nay nó trang điểm nhẹ làm lộ lên nhưng vẻ đẹp của nó.
-" Đi thôi!".
Mãi ngắm nó mà hắn ko hề hay biết nó đã đứng bên cạnh mình và lên tiếng.
-" Ừ!" Nhanh chóng bước ra xe mở cửa cho nó cách lịch sự , nó ko nói gì mà bước lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh và biến mất trong màn đêm.
Zan đứng trong nhà nhìn ra ko khỏi vui mừng. Cuối cùng nó cũng chịu mở lòng với mọi người.
CHAP ( tiếp ):
Tại khách sạn lớn nhất thành phố , đang có buổi tiệc lớn diễn ra . Buổi tiệc này là do Huỳnh-ba hắn tổ chức nhằm mừng ngày thành lập cty tròn năm. Ko khí đang vô cùng vui vẻ, khách tham dự hầu hết là những người có tiếng tăm trên thương trường ngoài ra còn các lĩnh vực khác nữa.
Hôm nay khách sạn này được ông Huỳnh bao toàn bộ, đây là khách sạn đạt chuẩn Quốc tế nên rất sang trọng. Từ bên ngoài đã được trãi thảm đỏ để đón tiếp quan khách, căn phòng dự tiệc được thiết kế theo kiểu Châu Âu . Từ chòng ly thủy tinh , để chùm đèn chùm cũng vô cùng tinh tế. Những món ăn được trình bày đẹp mắt do những đầu bếp có tiếng chế biến.
Buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu , hôm nay những quan khách ở đây ai cũng ăn mặc lộng lẫy. Ngoài ra còn có các tiểu thư công tử đến dự tiệc. Nhưng có vẻ có người còn chưa tới.
Bên ngoài cửa khách sạn, chiếc limo đen bóng đỗ trước cửa. Cửa xe mở ra hắn từ từ bước xuống, cửa xe kế bên cũng mở ra và lần này là nó. Cả đứng trước cửa mà nhìn vào trong, nó đang có ý định bươc vào thì hắn nhanh tay kéo nó lại. Khẽ nhíu mày khó hiểu nhìn hắn, nó hỏi:
-" Chuyện gì?"
Ko trả lời nó hắn kéo tay nó choàng qua tay mình rồi thong thả kéo nó tiến vào trong. Nhanh chóng hiểu ra việc hắn làm, nó ko hề cảm thấy bực bội mà còn cảm thấy có thứ cảm xúc gì đó đang len lõi trong tim.
Cánh cửa phòng tiệc được mở ra, khiến mọi người trong đó điều chú ý. Cặp nam thanh nữ tú bước vào khiến ai cũng ko thể dứt mắt ra được. Ông Huỳnh đứng tiếp khách từ xa nhíu mày nhìn con trai mình đang choàng tay thân mật với cô gái vô cùng xinh đẹp. Còn bà Huỳnh thì ngược lại, lúc đầu còn tỏ ra ngạc nhiên nhưng sau khi quan sát nó bà lại mỉm cười , tiến lại phía hắn.
-" Con tới rồi à! Sao trễ vậy?" Bà tươi cười nhìn con trai mình. Cuối cùng con trai bà cũng tìm được người con gái tốt.
Hắn chưa định thần để trả lời mẹ mình. Nãy giờ hắn cứ dán chặt mắt vào nó, biểu hiện của nó ko khác gì những tiểu thư chính hiệu. Từ dáng đi cho đến ánh mắt ko hề tỏ ra lúng túng sợ sệt, mà ngược lại còn tỏ ra tự tin và cao quý sang trọng. Càng ngày hắn càng muốn biết thân phận của nó.
Còn nó thì cảm thấy hơi khó chịu với những bữa tiệc kiểu này. Mọi thứ điều giả tạo, từ nụ cười đến những câu chào hỏi khách sáo. Đều là do bọn họ cố tình dựng ra, tham gia buổi tiệc chỉ nhằm những mục đích thăm dò hoặc tạo các mối quan hệ để làm ăn. Chẳng ai đến để thật lòng chúc phúc cả. Thấy người con trai đứng bên cạnh mình ko có ý định trả lời người phụ nữ trước mặt , nó nhanh chóng giựt nhẹ tay hắn để " Hồn về với xác ".
-" Dạ !". Giật mình vì bị đánh thức khỏi suy nghĩ, hắn nhanh chóng trả lời mẹ mình.
-" Con sao vậy? Đây là ai?". Bà khó hiểu nhìn con trai mình. Nhìn vào bà đã biết con trai mình thích cô gái này thật lòng, ánh mắt chăm chú chi có mình người con gái bên cạnh tồn tại của hắn đã khiến bà nhận ra. Nhưng hình như cô gái này có vẻ khá lạnh lùng, từ khi bước vào tới giờ nó chẳng có biểu hiện gì khác ngoài sự vô cảm với mọi thứ xung quanh.
-" Con ko sao! À... Đây là Bảo Ngọc, bạn gái con.". Hắn niềm nở giới thiệu nó với mẹ mình.
-" Chào Bác! Bác cứ gọi con là Yun đi ạ!". Nhanh chóng biết được người trước mặt mình là mẹ hắn nó nhanh chóng nhập vai. Cuối đầu lễ phép mà chào hỏi bà.
-" À chào cháu! Ta là mẹ của thằng nhóc này!". Bà vui vẻ trả lời nó.
Thái độ này của bà khiến nó cảm thấy gần gũi, và có chút gì đó quen thuộc. Giống như.....mẹ nó!
Đang nói chuyện vui vẻ thì từ xa giọng nói chanh chua vang lên ko nhìn hình cũng biết được là ai.
-" Ồ! Ai đây? Ko phải là tiểu thư Yun đây sao? Ko ngờ cô cũng có thể đến đây?". cách cố ý Lyly nói lớn để mọi người chú ý vào nó nhằm làm nó bẻ mặt.
-" À... Tiểu thư Lyly. Cô đến được thì sao tôi lại ko?". Ko tỏ ra lúng túng nó đáp trả.
-" Cô.... Nhưng tôi nghĩ bữa tiệc này phải dành cho những người quý phái chứ ko phải dành cho những người bần tiện như cô." Lyly bí với câu nói của nó nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
-" Bần tiện? Lyly mong cô nói năng cho đàng hoàn". Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu kho có người sỉ nhục nó. Nên nhanh chóng nhắc nhở Lyly.
-" Có chuyện gì vậy? Sao lại ầm ỉ như thế?". Ông Huỳnh tữa tiếp khách thì nghe ầm ỉ ở đay nên nhanh chóng tiến lại gần.
-" Bác trai! Kan vì con nhỏ nghèo kiết xác này mà ăn hiếp con đó bác!". Nhanh chóng bắt được đồng minh, Lyly liền làm nũng.
-" Lyly đây là buổi tiệc có gì nói sau! Đây là ai?". Ông nhắc nhở Lyly , rồi quay sang hắn hỏi.
-" Đây là bạn gái con! Cô ấy là Bảo Ngọc ." Hắn khó chịu vì ánh nhìn của ba mình với nó.
-" Làm sao có thể chứ!". Lyly nhanh chóng cãi lại, khiến mọi người càng chú ý.
Nó gật đầu nhẹ với ông Huỳnh như lời chào hỏi. Rồi sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt ông ko có vẻ gì là sợ sệt trước ánh mắt Kiên nghị như nhìn thấu tâm can đó của ông. Trong lòng thầm đánh giá người con gái trước mặt, ông hài lòng với người con gái này, Kiên cường và quý phái. Ko giống như Lyly nói là người nghèo gì cả.
Ko khí đang vô cùng căng thẳng ko ai để ý đến cánh cửa gỗ lớn lần nữa mở ra. người đàn ông lịch lãm bước vào , khuôn mặt phúc hậu, đang vui vẻ tiến về nơi đang được chú ý nhất.
End chap