... Trường SAM.....
phía sau khu vườn nhân tạo, bóng hình của một người con trai, thoạt nhìn trông bóng dáng ấy rất lãng tử và bất cần, nhưng nếu có ai để ý kĩ, bóng lưng ấy rất cô đơn, lạnh lẽo, mong mỏi điều gì đó.
-Chào cậu!(Một cô gái xinh đẹp, ngồi kế bên, giọng nói nhẹ nhàng)
-Ừ!(Hắn, chẳng buồn để ý)
-Khang đẹp trai của tôi hôm nay lại buồn nữa sao?
-Của cô?
-Ơ... À! Mình xin lỗi!
-Ừ! Sao cô không về lớp đi, ngày nào cũng theo tôi không thấy chán à?
-hi, mình tình nguyện mà, mình còn chưa kêu ca! Mà cậu đã lo lắng cho mình vậy sao? Hihi
-Hi, ừ! Nhưng tôi thấy phiền.(nói rồi hắn đứng lên đi về trường) để mặc cô gái ấy nét mặt hụt hẫng, buồn rầu.
...
.
.
.
-Khang, tao nói cái này mày đừng nổi nóng nha!(MQ ngồi trước mặt Hắn dưới căntin mặt hằm hằm)
-ừ.(Hắn)
-Thật sự, kg phải tụi tao kg tin tưởng mày! Cũng không có thành kiến với con nhỏ Linh Miêu!(MT chẳng mấy hài lòng)
-Nhưng tụi tao chẳng mong tụi mày thành cặp chút nào!(MQ)
-mấy tuần nay cả trường xôn xao về việc cậu với LM thành đôi, ai cũng biết cả! tụi mình cũng biết là sự việc chỉ diễn ra từ một phía Con LM.(TC)
-Sự việc quá hớ hênh trước mắt thế, sao cậu không làm gì đi chứ? Cứ để tụi họ đi đồn đại cảnh các cậu thân mật, rồi tình tứ với nhau!(XT)
-biết làm gì cơ chứ?(Hắn vẻ chẳng muốn bàn tán về việc này, chuyện gì chứ, chuyện này sao cậu lại không biết rõ chứ)
-Tuấn Khang à! Thật sự mà nói, tao chẳng muốn cái thể diện của mày từ trước tới giờ bị vùi lấp bở LM!(MQ)
- cũng xinh đấy, nhưng so với Nhược Hi, tao thấy... Bị sỉ nhục quá!(MT buột miệng nhắc đến nó, làm ai cũng phải dừng hết hoạt động)
-tao ... Tao, không không cố ý!(MT lúng túng thật sự thì cậu cũng không muốn nhắc đến nó để mà làm không khí căng thẳng càng căng thẳng hơn thế này đâu, chỉ là cậu vô tình thôi)
-Ừ! Rồi tao sẽ nghĩ cách!(Hắn rầu rĩ, đẩy ghế đứng dậy, cả mấy ngày nay rồi chẳng thấy được một nụ cười của hắn, ánh nắng chỉ lạc đường đến bên hắn, ngắn ngủi mà vụt tắt khi nó biến mất)
-...
-rõ khổ, sao anh kg được cái tích sự gì chứ! Nhìn cậu ấy kìa!(TC đấm MT trách)
-Uiza... Anh không có cố gì mà!
-nhưng, mọi người cũng nên hiểu cho Khang một chút, cũng nhờ LM, mấy lần đã cứu Khang khỏi nguy hiểm, từ những lần đua xe bị chơi đểu, ẩu đả, đã nhiều lần đưa Khang về nhà an toàn sau khi say mềm,... Mình biết Khang không có ý gì với LM đâu! Cậu ấy đâu phải là con người không có trái tim đâu! Chắc có lẽ, những việc gần đây nổi lên, cũng là do cậu ấy muốn trả ơn cho LM!(XC hạ giọng)
-XC nói có lý đấy! Chúng ta nên cho cậu ấy thời gian!(MQ)
-vậy các cậu nghĩ sao về việc của Nhược Hi!(MT)
-Nếu cậu ấy muốn, thì sẽ tìm đến tụi mình!
-.....
.
.
.
... Hắn về nhà, khóa mình trong phòng, thật sự hắn chẳng muốn nghĩ nữa, bao ngày tháng qua, hắn vẫn nghe ngóng tin tức của nó, sống chết, ăn ở ra sao, một tí xíu cũng chẳng có, nhiều lúc muốn bỏ cuộc lắm rồi, nhưng sao con tim hắn cứ cào xé lý trí của hắn. Không chịu nghe lời hắn!
” Sao vậy chứ, một lời nói ngọt ngào một cử chỉ thân mật với cô tôi cũng không có, vậy tại sao lại để con tim tôi đau vậy chứ! Nhược Hi, cô ác với tôi vậy sao?” hắn vò đầu bứt tai, gào thét trong tim tuyệt vọng.
... Ting Ting...(điện thoại hắn rung)
-Alô!(Hắn nói chẳng có cảm xúc)
-...
-Ừ!
-....
-h tao tới!
...tút....
quăng điện thoại vào một góc, cả mấy ngày nay, hắn chỉ biết lao vào rượi bia, nhậu nhẹt, đua xe... Để kiếm chút thời gian không nghĩ tới nó, nhưng... Đâu lại vào đó.
.
.
................
Đường Đua XX số XY.....
-...
-Nhược Hi, hay em về đi! Nguy hiểm lắm!(Lão Bối rất chuẩn men trong bộ đồ đen)
-Không, sao em có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ, cả gan ăn hiếp chị đại lớp mình cơ chứ?(Nó cũng rất cá tình trong bộ đồ da)
-tốt! Anh ủng hộ em!(Trọng)
-...
[chuyện là, sáng nay khi đi học Bảo Duy lớp nó (gọi là chị đại vì cậu ấy rất giống con gái) bị tụi con trai lớp xóm lá, bắt nạt và chẳng nương tay mà đấm Duy cái, còn thách đấu với Duy tối nay đua xe, để gỡ lại hòa bình cho hai bên, biết làm sao được, thể diện của lớp xuất sắc cao lắm chứ sao từ chối được ]
con xe mô tô của bên nó, đã có mặt trên đường đua, chỉ chờ một vị trí còn trống bên tụi Tiểu Bạch(người thách đấu với Duy)
-tụi mày có cảm thấy nhục không Gia Bảo? Khi để một đứa con gái, thay cho một tên con trai ái nam ái nữ Duy kia kg?(Tiểu Bạch hách dịch)
-Mày câm mồm!(Trọng)
-Ai chà chà! Lại được thêm mày cơ đấy! Tụi công tử bột tụi mày thì làm được gì ngoài việc sớm tối ôm đống sách cơ chứ!(Tiểu Bạch)
-À ha! Khí không phải chứ anh TIỂU BẠCH TUỘC vĩ đại kia, đến cả bảng cửu chương cũng không thuộc mà đòi, phun ra mấy cái từ kiểu như phân dưới tolet ấy rất hợp á!(nó muốn bay xuống mà đầm cho vỡ mồm hắn lắm rồi đấy)
-Ahahahah! Hay lắm Công Chúa!(cả lớp nó được trận thả ga)
-mày, con nhãi danh kia, mày dám ăn nói với đại ca tao thế hả!
-ấy ấy! Con nào tên NHÃI DANH Á NHỞ? HEM... Đằng ấy lại không hiểu tiếng người rồi! Có nghe thấy gia đình chị đây vừa gọi tôi là công chúa sao! Khổ, đã dốt rồi còn bị điếc cơ!(nó thở dài giả bộ cảm thông)
-mày...(tên đó lao xuống xe, hùng hổ phi qua nó)
-Nghĩa! Bước về!(Tiểu Bạch)
-Đại ca! Nó láo quá!
-BƯỚC!
-hihi, vẫn còn xót lại Bạch Tuộc kg bị điếc cơ! May quá!(nó cười chế giễu)
-Con Kiaaaaa!(Giọng của một lũ bên bạch Tuộc, muốn đâm vào nó mà cấu xé vậy)
-Ahihi, sao lại như muốn ăn thịt nhau thế! Cứ yên tâm, hôm nay đua xe chị đây không chấp, hẹn bữa sau chị tiếp hết!(nó vốn là kiêu căng ngang bướng thế mà)
-được rồi, sau trận này nếu thua tụi mày tha hồ mà sử cô ta!(Tiểu bạch nói với lũ đàn em)
-Sao sao nói to lên!(nó)
-Nếu trận này, thua thay vì dày vò Thằng Duy, thì mày sẽ chịu bị bọn ta dần cho như xương không?(Tiểu Bạch máu sôi lắm rồi) làm cả lũ lớp nó há hốc miệng, lo lắng.
-Không, không được, Công Chúa!(lớp nó)
-À ha! Tưởng gì! Ok ok, chơi luôn! Vậy, còn nếu tụi tôi thắng...(nó vẻ mặt thích thú)
-Tiểu Hi! Thôi em đừng nói nữa, không đáng để mình nói nhiều thế đâu!(Gia Bảo lo hơn cho cái tính ương bướng của nó)
-được, nếu tụi mày thắng...?(Tiểu Bạch Đắc thắng cười nửa miệng)
-Thì tụi Bạch Tuộc phải gọi Tụi này là cô chủ và cậu chủ, đặc biệt là Duy, không bao giờ được đụng đến một sợi tóc của những người khu xuất sắc, phải phục vụ tụi tôi /, mọi chi phí tụi tôi cần các người phải trả, ngày nào cũng phải chuẩn bị thùng lớn bánh kẹo cho tụi tôi và dọn WC trường đến hết năm! OK!(NÓ TUôn một bài không nghỉ, làm. Mọi người đã há hốc miệng nay còn há hơn)
-HAAAẢ?
-sao mang tiếng là đấng nam nhi, các người dám chơi mà không dám chịu sao? Có qua phải có lại chớ!(Nó gãi cằm khích bác)
-Được tụi tao hứa!(Tiểu Bạch nuốt nước miếng, nhưng rồi, sao để mất thể diện được chứ)
-ĐẠI CA!(cả lũ tụi đó như khóc ròng đấy)
-được rồi! LÃO ĐẠI đến chưa?(TB)
-chưa! Còn phút nữa mới bắt đầu ạ!
-được!
-....
-Tiểu Hi em vừa nói gì đấy chứ?(Gia Bảo vẫn còn lo lắng)
-Hihi thì nói như thế đấy ạ!
-Em, em rút lại lời nói đi! Ah sợ...(trọng run rẩy thay nó)
-Chết rồi, biết sao được chứ, em lỡ phun ra rồi!(nó giả bộ làm mặt sợ sệt)
-.....
mọi người ai cũng phải bất ngờ vì nó, nó làm cho mọi người cười đã, thảo mãn cơn tức cũng có và bây giờ còn lo lắng tột cùng cho nó cũng có mà sao sắc mặt nó vẫn bình thản như không.
còn Tiêu Đằng nãy giờ ngồi trên trong con môtô bên nó, cũng chẳng khác gì mọi người, chỉ là TĐ không thể hiện ra ngoài mà thôi, chứ TĐ cũng đang lo cho nó lắm. Sao nó, có thể liều lĩnh thế cơ chứ.
.
.
.-.....•••••••.......
”Nhược Nhượcc Hi...” có ai đó, tim đang nhảy múa cả lên, chẳng ngăn được mà tự vẽ lên nụ cười, rồi lại cau mày, tại sao nó lại ở đây, lại ngồi trên con môtô ấy chứ? Không lẽ?
-bắt đầu được rồi ạ! Đại ca!
-Được
-Cô em, có muốn thay đổi lại quyết định không, anh đây cho cơ hội cuối!(TB đắc thắng)
-Âunô! Quân tử nhất ngôn!(nó lắc đầu, giọng chắc nịch)
”Là... Là giọng nói này! Sao có thể chứ!” người đó không nhìn chỉ lẳng lặng ngồi lên xe.
-Tốt! quân tử nhất ngôn!
-Ok.
-Tiểu Bạch, sao vậy?(Người đó hỏi Tb)
-Dạ, chuyện là...v...v... Đấy ạ, chắc chắn!con nhãi danh ấy nhừ tử sớm với tụi em, làm sao tụi em có thể thua được chứ?(TB kể lại)
-Hi...”chứng nào tật nấy mà” được rồi xuất phát!
..
.
.
lá cờ đã được phất lên, con môtô siêu hạng lao vào màn đêm với ánh đèn mờ ảo, tất cả chỉ để lại vệt đen kéo dài trong đêm và tiếng xe tranh đua nhau, cùng với tiếng hô hào cổ vũ, nghe mới hồi hộp.
...km/h.....
.....km/h...
...
....
..... Nó kéo kịch cây số.... “đã, lâu lắm rồi mới có dịp được thả ga cỡ này!” nó thích thú tột độ, thả ga khí thế.
...... Tiêu Đằng cũng chẳng kém, nhưng vẫn thua nó ,km......
..... Còn tụi TB bị bỏ rơi phía xa kia rồi.....
theo quan sát bây giờ, chỉ có con xe của nó và một xe của tên nào đó bịt kín mặt chỉ để lộ cặp mắt lãng tử ánh lên ý cười, là cặp kè khoảng cách ngang bằng nhau.
.
.gấp khúc cua chết người, tụi nó vẫn kè nhau thích thú kịch số vượt nhau.
”cái này, là ai vậy chứ! Đi được trước thì đi luôn đi, cứ kè ta hoài vậy!” nó cau mày khó chịu liếc xem hắn.
”cô được lắm, hơn tôi tưởng đấy!” hắn ta như nói chuyện qua đường mắt với nó vậy.
.... phút trôi qua, tụi nó đã kè nhau suốt / vòng đua rồi.
”hả? Chẳng lẽ mình bị nhừ xương thật sao?” nó bây giờ mới cảm nhận được sự lợi hại của tên đang kè mình, căng thẳng rồi đấy.
... /.... Vẫn ngang bằng nhau.
.
.
phút thứ , đã ngang nhau suốt đến bây giờ đã ,/ vòng.
lo chơi trò vờn nhau, chọc tức nó, đến bây giờ mới văng vẳng suy nghĩ lời nói của TB trong đầu hắn “nếu cô ta thua, tụi em sẽ tha hồ sử cô ta, trả thù mối nhục...” hắn giảm tốc độ hết mức có thể chỉ còn mét nữa hắn sẽ cán vạch trước nó, nó sẽ bị nhừ đòn.
phút thứ ps,.....
...... Kít.... Tuyyyýt tuýt.....
hắn phanh kít trước vạch đích, chỉ còn có cm nữa, hắn đã cán vạch trước, nhưng, may sao, nó đã cán vạch trước.
-AASAAAAA... TIỂU HI, THẮNG RỒI, THẮNG Rồi!(cả lũ con trai lao trầm vào nó, ôm chặt mừng rỡ, phá vỡ nỗi lo trong tụi họ)
-Được rồi được rồi...!(nó cũng mừng không kém)
”gì vậy! Để cho một lũ con trai ôm vậy sao? Mình còn...” hắn ta ở nơi này cau mày hình như khó chịu, dựng xe, tháo mũ bảo hiểm, bỏ đi.
còn mấy kia, bây giờ mới mờ đến vòng .
.
sau khi mọi người buông nó ra, nó có quay lại nơi con xe của hắn ta còn dựng đấy mà chẳng thấy hắn nữa.”là do nhường mình mà bỏ về rồi sao?”
.
.
.
.
..... Sáng mai.....
”Nhược Hi à! Cuối cùng cũng tìm được cô! Cô trốn tôi như thế là quá đủ rồi!” hắn cười hạnh phúc, nhìn tập thông tin của nó mà cả đêm hôm qua hắn, mày mò tìm kiếm.
.
...... Tối.....
ngày đi học rồi đi làm, mệt mỏi nó về nhà. Lạ sao hôm nay, vừa bước vào đến cửa mùi thức ăn đã thơm phức.
”ủa hôm nay nhà mình có khách sao?” tháo dày nó đi vào nhà.
-Quân ơi, nhà mình có khách hả?”(nó chạy xuống phòng bếp, thì chỉ thấy Quân đang cười tười ngồi trước mâm cơm thịnh soạn)
-Rửa chân tay rồi ăn đi chị, em đói rồi!(Quân vui lắm cơ)
-Ai nấu vậy Quân!
-Thì chị cp ngồi ăn đi rồi em kể!
-...
chị em no, ăn ngon lành(đang đói mà) nhưng Quân vẫn chưa chịu nói.
xong xuôi mọi việc, Quân vội leo lên giừơng ngủ, chẳng kể cho nó nghe gì cả.
biết sao được, đành chịu vậy, nó ôm đống sách vở ra ngoài bộ ghế mây trắng ngoài vườn lựu, nơi nó thường xuyên ngồi, vừa mát lại vừa yên tỉnh.
-cô giỏi lắm!(Giọng Tuấn Khang phát ra từ gốc cây lựu gần đó làm nó nhảy dựng)
-Ai ai vậy!(Ánh đèn mờ mờ, rồi mắt cận như nó cũng chẳng nhìn rõ)
-...(mái tóc bồng bềnh, dáng người cao dỏng lãng tử, đôi mắt ánh cười, nhưng cơ mặt đang giả bộ tức giận, đi về phía nó)
-Tu...ấn KhaN...ng! Sao cậ...(nó chết sững chân, kg tin vào mắt mình, chưa kịp nói hết, thì Khang đã chặn lại bởi một nụ hôn, làm nó kg kịp phản ứng)
hắn trao cho nó nụ hôn nhẹ nhàng, nhớ nhung, nụ hôn hạnh phúc vui sướng, vòng tay hắn siết nhẹ lấy nó, hắn ôm lấy người con gái, tưởng chừng như biến mất khỏi thế giới của hắn mãi mãi. Tưởng chừng, khi gặp lại nó, hắn sẽ trách mắng, hỏi tội nó, nhưng... Con tim hắn đã thắng lý trí, thấy nó, dù cho là buồn phiền, cực khổ vì nó trước đây đầu tan biến hết, chỉ còn chỗ cho nhớ nhung, cho vui sướng.