Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ tới điểm hẹn, không bao lâu sau đã thấy thân hình dị thường cao lớn của Hàn Thiếu Ngưu xuất hiện. Hai người cũng nhau đi tới hoàng bảng trưng binh.
“Thiết Ngưu đại ca, huynh thực sự tòng quân thì ai lo cho mẫu thân của huynh?” Thiếu niên nhịn không được liền mở miệng.
“Không hề gì.” Nếu đã hạ quyết tâm thì không quay đầu lại. Hàn Thiết Ngưu nhìn về nơi trưng binh, thản nhiên nói: “Chẳng phải tử trận còn được cấp ba trăm lượng hay sao. Có thể ở nơi này thì không thấm vào đâu, nhưng ở nông thôn chúng ta thì có thể dùng trong nhiều năm, dù sao thì ngày thường, mẫu thân của ta cũng nuôi một chút gà, không thành vấn đề.”
“Nhưng….” Thiếu niên còn muốn nói cái gì đó lại bị tráng hán kéo đi: “Nhanh lên, người xếp hàng mỗi lúc một nhiều, đến muộn sẽ hết phần.”
Vân Phi Vũ vô tình lộ ra ánh mắt khinh thường, trong lòng âm thầm nói: “Sao có thể không tiếp nhận nữa, triều đình còn ước gì không có thêm nhiều người bán mạng vì bọn họ thì có.”
Nhìn tới tiền công mỗi tháng là hai mươi lượng, người tới trưng binh quả nhiên không ít. Ở hoàng đô, hai mươi lượng chẳng đáng là bao, nhưng đối với những người từ các tiểu trấn tới nơi này thì đây chính là mối hấp dẫn không nhỏ.
Đến phiên hai người Vân Phi Vũ, mặt trời đã lên cao tới ba sào, sắp tới chính ngọ (giữa trưa, khoảng h), mặt trời chiếu trên đỉnh đầu khiến mọi người đều phờ phạc.
Ninh A Mão ngẩng đầu nhìn tráng hán trước mặt, mệt mỏi cúi đầu: “Tên?”
“Hàn Thiết Ngưu.”
“Tuổi?”
“Hai mươi bốn.”
“Tình trạng trong gia đình?”
Hàn Thiết Ngưu cười cười với thiếu niên phía sau: “Đến đệ”
Vân Phi Vũ tiến lên phía trước. Ninh A Mão thoáng nâng mắt nhìn quét một lượt. Đang muốn hỏi những câu hỏi cố định lại đột nhiên đập bàn ngẩng đầu, nhìu mày: “Chúng ta đang chiêu binh đấy. Tiểu tử, ngươi đến nhầm chỗ rồi đúng không?” Sau đó lại bỏ thêm một câu: “Muốn kiếm tiền thì tìm công việc đơn giản nào đó mà làm. Ngân lượng nơi này cũng không dễ lấy đâu.”
Thiếu niên nhíu mày nhưng không lên tiếng, bản thân y cũng không muốn trở thành binh lính. Hôm qua, sau khi nghe xong tráng hán nói những lời kia thì y mới chỉ quyết định nửa vời. Hiện tại, bị người ta từ chối thẳng thừng, tuy trong lòng không thoải mái, nhưng cũng có chút gì đó vừa ý.
Ninh A Mão cúi đầu: “Tiếp theo.”
Thiếu niên đang muốn xoay người rời đi lại nghe thấy một tiếng rống to: “Chờ một chút.”
Hàn Thiết Ngưu đột nhiên vọt tới: “Sao các người lại trông mặt mà bắt hình dong như vậy. Kỳ thực Tiểu Vũ…”
Hắn còn chưa nói xong, hai gã binh sĩ đã tiến lên, bắt lấy cánh tay tráng hán gập ra sau. Ninh A Mão ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi chỉ vừa được thuê thôi, ngay cả tân binh cũng không phải, có tư cách gì rống lên ở đây. Là Hàn Thiết Ngưu đúng không, ta nghĩ ngươi cũng không thích hợp tham gia quân ngũ đâu, ngay cả quy củ tối thiểu cũng không biết. Đuổi cả hai người này đi cho ta.”
“Vâng,”
“Quan gia, chờ đã.” Vân Phi Vũ lách qua đám binh sĩ đang xua đuổi mình, vọt tới trước mặt người nọ, thấp giọng cầu xin: “Hàn đại ca chỉ là hơi thẳng thắn, hắn không có ý mạo phạm đại nhân đâu, thỉnh ngài cho hắn thêm một cơ hội đi.”
Ninh A Mão nhìn y, không nhanh không chậm nói: “Trong quân doanh không cần những nam nhân lỗ mãng không biết tới kỷ luật, không cần nói nữa, mau đi đi trước khi ta nổi giận.”
Thấy người trước mắt không hiểu lý lẽ, thiếu niên cũng nổi giận: “Phải, quân doanh là nơi nói tới kỷ luật, nhưng nếu không có những hán tử nguyện xả thân vì quốc gia như Thiết Ngưu ca thì quân doanh các người làm được cái gì. Trong nhà Hàn đại ca còn có lão mẫu, nhưng khi quốc gia gặp nạn, hắn nguyện ý vì quốc gia mà hiến dâng nhiệt huyết, chỉ vì một chút hiểu lầm mà các ngươi đã đẩy một nam tử nhiệt tình như vậy ra khỏi cửa. Đây chính là thứ mà các ngươi gọi là quân đội? Đây chính là thứ mà các ngươi gọi là kỷ cương?”
Dừng một chút, thiếu niên đem toàn bộ bất mãn trong lòng nói ra: “Có lẽ hai mươi lượng bạc thực sự rất hấp dẫn, nhưng nếu ngươi cho rằng tất cả mọi người chỉ vì hai mươi lượng bạc này mà đến đây, vậy thì ngươi cũng quá xem thường người khác rồi. Tuy rằng bọn họ nghèo khó, nhưng cũng chẳng ai muốn lấy sinh mạng mình ra để đùa giỡn cả. Ngươi cho rằng hai mươi lượng bạc là có thể mua được lòng người? Ba trăm lượng bạc là có thể mua được mạng người? Ngươi coi tâm ý của người ta thành cái gì thế? Ngươi coi nhiệt huyết của mọi người thành cái gì? Đừng có xem thường người khác!”
Lời nói của thiếu niên giống như sấm sét nổ tung giữa đám người. Tuy rằng rất nhiều người tới đây vì hai mươi lượng tiền công, nhưng nếu không có một chút ý nghĩ muốn bảo vệ quốc gia, không có quyết tâm hy sinh mạng sống thì ai dám bước tới?
Ninh A Mão nhìn thiếu niên trước mắt, vẻ hung ác nham hiểm trong mắt càng thêm sâu sắc. Hắn là phó giáo đầu chuyên huấn luyện tân binh, chưa khi nào bị người khác khiêu chiến quyền uy, hiện tại lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy… Đang muốn gọi người dạy dỗ tiểu tử trước mặt, lại bị một gã tiểu tư vội vàng chạy tới gọi.
“Ninh phó giáo đầu, đại nhân nhà ta cho mời!”
Nhìn gã tiểu tư kia, Ninh A Mão nhíu mày, dường như nhớ tới điều gì liền lập tức đứng lên. Không lâu sau, chỉ thấy vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, nhìn thiếu niên chằm chằm, đột nhiên gian nan mở miệng: “Ngươi biết làm cái gì?”
“….” Vân Phi Vũ thất thần, cho tới khi người nọ tỏ vẻ không kiên nhẫn thì y mới giật mình tỉnh ngộ, thốt lên: “Nấu cơm.”
Tiếng cười truyền tới từ trong đám người, Ninh A Mão nhìn y, gật đầu: “Vậy thì vừa đúng lúc, phòng bếp trong quân doanh ít người, vậy ngươi tới đó đi.”
“Hả?” Thiếu niên há to miệng, không thể tin nhìn người trước mắt.
“Sao nào? Có ý kiến?”
“À, không phải.” Thiếu niên vội vàng xua tay, được vào quân doanh, lại còn được làm công việc mình yêu thích, y vui vẻ còn không đủ nữa là…
“Nhưng mà, quan gia….”
“Ta họ Trữ, là phó giáo đầu chuyên huấn luyện quân binh.” Người nọ ngắt lời.
“Vâng, Ninh phó giáo đầu. Không phải Hàn đại ca cố ý chống lại ngài đâu, mong ngài cho hắn một cơ hội nữa được không?”
Ninh A Mão liếc mắt xem xét thiếu niên phía trước, nghĩ xem y khờ thật hay là giả ngốc, vừa rồi y phản bác khiến mình hết đường như vậy, sao có thể tiếp tục đuổi hán tử kia đi.
“Được rồi, được rồi, ta bề bộn nhiều việc, giờ mẹo sáng mai hai người tới cửa thành tập kết là được.” Hắn không kiên nhấn phất tay, đuổi hai người đi.
“Đã hiểu.” Vân Phi Vũ hơi cúi người, kéo Hàn Thiết Ngưu vẫn đang ngây dại, lập tức đi xa.
“Ai…chờ một chút, tiểu tử ngươi quay lại đây báo tên tuổi đã.” Nhìn hai người đã đi xa, Ninh A Mão lắc đầu: “Quên đi, tóm lại ngày mai sẽ gặp mặt, đên lúc đó bổ sung cũng không muộn. Nhưng mà, vì sao vị đại nhân kia lại giúp bọn hắn?”
Chạy một mạch thật xa, tìm một tiệm cơm vắng vẻ, hai người bước vào.
“Thiết Ngưu đại ca, hôm nay chúng ta làm một bữa chúc mừng.” Sờ sờ hơn mười lượng bạc trong lòng, Vân Phi Vũ có chút bất an, cho tới khi thấy danh sách món ăn mới ổn định tâm trạng.
“Đúng rồi, Tiểu Vũ, sao chúng ta lại chạy nhanh như vậy? Đệ sợ người nọ đổi ý?”
Thiếu niên lắc đầu, sau đó cười nói: “Đã đến giữa trưa rồi, chẳng lẽ huynh không đói? Ta thì đói chết rồi đây. Tiểu này do ta vô tình phát hiện ngày hôm qua, đã ăn mỳ suốt mấy ngày rồi, ta muốn thay đổi món.”
“Chà, ta còn nghĩ đệ sợ người nọ đổi ý nên mới chạy nhanh như vậy.” Hàn Thiết Ngưu thì thầm.
“Sao có thể?” Thiếu niên buồn cười nhìn hắn: “Nếu đã thuê người ta thì đổi ý sao được. Hơn nữa, ta đoán chúng ta gặp quý nhân, cho nên huynh an tâm đi!”
“Quý nhân?”
“Đúng!” Thiếu niên gật đầu: “Huynh không phát hiện khi phó giáo đầu kia đi ra ngoài cùng gã tiểu tư một chuyến, lúc trở về liền thay đổi ngữ khí hay sao? Cho nên mới nói, nhất định chúng ta đã gặp được quý nhân.”
“Vậy thì phải vô cùng cảm kích vị quý nhân kia rồi.” Vẻ mặt Hàn Thiết Ngưu trở nên kích động.
Vân Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Thiết Ngưu đại ca, ngay cả hình dáng của người ta ra sao huynh cũng không biết, vậy thì cảm tạ ai bây giờ? Hơn nữa, hắn giúp chúng ta cũng là giúp triều đình, nhiều hơn một người thì thêm một phần sức lực, đúng chưa. Cho nên chúng ta không cần phải bận tâm, ăn cơm thôi.”
Sáng sớm hôm sau, khi hai người tới cửa thành thì bên ngoài đã tụ tập không ít, người đông nghìn nghịt. Trong lòng Vân Phi Vũ bỗng dâng lên cảm giác không thể diễn tả, có chút cảm động, nhưng nhiều nhất vẫn là hùng tâm tráng trí. Tuy rằng y gia nhập phòng bếp, nhưng y quyết định sẽ dùng món ăn ngon nhất để khích lệ những binh sĩ tình nguyện chiến đấu vì quốc gia.
Nửa canh giờ, đại đội binh mã tới được huấn luyện doanh dành cho tân binh cách hoàng đô khoảng ba mươi dặm. Thiếu niên được dẫn thẳng tới phòng bếp.
“Lưu sư phụ, đây là người mới, tên Hạ Vũ, giao y cho ngài.”
“Uhm, đã biết.” Câu trả lời không cảm xúc, Vân Phi Vũ nhìn người đang đưa lưng về phía mình, nghe ra là hắn đang trò chuyện.
Đứng chờ một lát, bảy tám người đều vội vàng, không ai quan tâm tới y. Thiếu niên đi về phía người nọ: “Lưu sư phụ, xin hỏi ta phải làm cái gì?”
Người nọ quay đầu lại, ngữ khí không được tốt cho lắm: “Tự mình nhìn đi.”
“Nga” thiếu niên xoay người, bắt đầu xem xét chung quanh, bên tai lại nghe được giọng nói thì thầm của người nọ: “Lại nhét thứ người gì vào đây không biết. Không ra được chiến trường thì đừng có xung phong làm binh lính, coi nơi này của ta là nơi nào chứ!”
Tính toán, kể cả mình thì phòng bếp cũng chỉ có chín người. Bản thân y đã tới đây cùng mấy trăm người, đó là chưa kể binh sĩ từ khắp nơi đều đổ về. Chín người… đã là nhiều lắm sao?
Thiếu niên không khỏi buồn bực: “Hay là người nọ cho rằng mình vô dụng? Một khi đã như vậy, ta làm cho hắn xem.”
Nói bắt đầu là bắt đầu, Vân Phi Vũ không nhiều lời, thấy ai cũng có việc làm, y lập tức đi giúp một tay. Những người này đều rất kinh ngạc, ban đầu còn ngăn cản một chút, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của y, cũng chỉ ngây ngốc nhìn theo, hoàn toàn quên mất công việc của mình.
“Ồ, ngươi quen rồi?” Lão đầu vừa nãy còn không thèm quan tâm, không biết đã đứng cạnh y từ lúc nào, cầm sợi rau trên thớt: “Không tồi, kỹ thuật xắt rau rất được, đều tay, không bừa bãi bẩn thỉu, ngươi từng học qua sao?”
Thiếu niên buông dao trong tay, nhìn về phía người nọ: “Không có, chỉ là từ nhỏ đã ham thích nấu ăn nên tự mình luyện thôi.”
“Uhm, không tồi, không tồi, rất có tiền đồ.” Dường như người nọ đã quên mất cơn tức giận trước đó, nói tiếp: “Kỹ thuật xắt rau không tồi, nhưng có người chỉ chuyên luyện đao công (kỹ thuật dùng dao), muốn biết xào rau có ngon hay không thì còn phải xem xét đã.”
Lão nhân đủ thẳng thắn, y thích.
Vân Phi Vũ sắn tay áo, nháy mắt mấy cái: “Chẳng phải hiện tại làm thử thì sẽ biết hay sao.”
“….” Người nọ nhìn y, sau đó cười to: “Không cần thử, tính tình của tiểu tử nhà ngươi, lão Lưu ta thích!”
Qua một lần giới thiệu, thiếu niên biết lão Lưu là quản sự ở phòng bếp, kêu Lưu Bạch Phàm, mấy người khác đều là đồ đệ của hắn, gọi là giúp đỡ, nhưng khi vào nơi này đều chuyên môn lo một việc. Dù sao cũng phải làm cơm cho hơn một ngàn người, chỉ dựa vào một hai người là không đủ.
Lão Lưu dẫn Vân Phi Vũ đi một vòng, lúc này y mới phát hiện phòng bếp rất lớn. Nơi y vừa đứng là khâu gia công cuối cùng, còn có phòng chuyên môn làm sạch đồ ăn, phòng nấu cơm, vân vân….đương nhiên, những thứ này không phải do bọn họ tự mình làm lấy.
Thiếu niên vô cùng kinh ngạc, y chưa bao giờ nghĩ phòng bếp ở cổ đại lại có thể phân công rõ ràng, cẩn thận như vậy. Tuy từ khi tới thế giới này, y vẫn thường xuyên xuống bếp, nhưng chung quy vẫn chưa tới phòng bếp lớn như thế này bao giờ. Mà xem ra nơi này cũng rất có nề nếp.