Nhanh chóng bịt miệng, lẳng lặng tựa trên vách tường thở dốc, chờ đợi hơi thở ổn định, trong phòng không còn động tĩnh, lúc này Khung Tử Dạ mới lặng lẽ trở về phòng.
Ngồi yên trên mép giường, đầu óc hỗn loạn, hắn không rõ ràng lắm vì sao hai người kia lại phát triển trở thành như vậy, lại càng không hiểu bản thân làm sao nữa. Rõ ràng hắn bài xích nam sắc, như tại sao lúc đó hắn lại như vậy?
Ôm, hôn môi, cơn kích tình qua đi, mệt mỏi đua nhau vây quanh, cơn đau đầu do rượu mang lại cũng thuận thế đánh tới. Tích Vô Nhai ôm chặt thiếu niên vào lòng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tiểu Vũ, ta yêu đệ…”
Nghe được tiếng hít thở đều đặn của nam nhân, Vân Phi Vũ biết hắn đã ngủ say, y nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn vẻ mặt nhu hòa tuấn nhã ấy, y không tự chủ được mà chạm lên môi hắn, sau đó ngồi dậy.
Cảm giác đau đớn tê rần phía sau khiến cho y hít mạnh một hơi, sau cơn hoan ái, đau đớn còn nhân lên mấy phần.
Chất lỏng nóng bỏng theo cử động cơ thể chảy ra, kích thích miệng vết thương. Cố nén đau đớn, y khom người nhặt y phục.
Vất vả mặc xong y phục, thấy chất dịch loang lổ trên giường, trầm tư một lát, thiếu niên đứng dậy, lấy một ít dược liệu trong hạp do lão đầu đưa cho, cầm ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình đặt bên mũi nam nhân một lát. Nhẹ nhàng đẩy, thấy hắn không phản ứng, lúc này y mới bắt đầu thay sàng đan sạch sẽ, cuối cùng mặc y phục lại cho hắn. Chờ mọi thứ được sửa sang cẩn thận, cả người thiếu niên ướt đẫm mồ hôi.
Tùy tay ném những thứ lưu lại dấu vết hoan ái trên tay vào góc phòng, y gian nan bước từng bước ra ngoài.
“Tắm một chút, sau đó tới xem Tuyết Nhi nghỉ ngơi ra sao.” Nghĩ như vậy, Vân Phi Vũ tới phòng tắm, chuẩn bị một chậu nước lạnh, cẩn thận tẩy rửa thân thể.
Cắn chặt răng chịu đựng cảm giác đau đớn xé rách thân thể, vói ngón tay lấy ra dịch thể còn lưu lại trong thân thể. Tắm xong cũng đã qua một canh giờ, mà sau khi mặc lại y phục, trên đầu y cũng đổ đầy mồ hôi.
“Đã lâu không làm, đột nhiên vận động kịch liệt như vậy quả thực không thể thích ứng ngay.” Thiếu niên cười khổ xoa thắt lưng. Vừa động tới nơi kia thì cảm giác đau đớn lại tràn ra, thắt lưng cũng bủn rủn vô lực, đi đứng phiêu phiêu như không có chút cảm giác. Y biết hiện tại cần phải nghỉ ngơi, nếu không sẽ khó khôi phục thể lực, khiến người nọ hoài nghi.
Tập tễnh đi tới phòng tiểu tử kia, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong tối đen một mảnh. Chờ tới lúc thích ứng với ánh sáng trong phòng, y từ từ đi về phía giường, sờ một cái mới phát hiện trên giường căn bản không có người.
“Đi đâu rồi?” Thiếu niên buồn bực nhìn trong phòng một lượt. “Đi ngoài sao?” Y ngồi bên giường chờ đợi, nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy bóng dáng tiểu tử kia xuất hiện. Lập tức cảm thấy có gì không đúng, y đứng dậy chạy ra ngoài.
Nhìn nhà xí không người, trừ bỏ phòng hai người kia đang ngủ, y tìm khắp tiểu viện một lần nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng tiểu tử kia đâu. Trong lòng lập tức khủng hoảng: “Chẳng lẽ… có thích khách tới đây?”
Lại tới phòng tiểu tử kia nhìn một lần, y phát hiện không có dấu vết đấu đá, nhưng ngẫm lại, hắn chỉ là một tiểu hài tử, cho dù bị người khác bắt đi cũng không có năng lực phản kháng lại.
Vân Phi Vũ lập tức tự trách bản thân: “Tại sao có thể quên thân phận của tiểu tử kia được chứ. Quên mất hắn từng bị ám sát một lần. Ta đúng là quá hồ đồ, chỉ lo vui vẻ lại quên mất hắn đang bị vây trong nguy hiểm.”
Không thể ngồi chờ chết, y lập tức lao ra khỏi cửa tìm kiếm.
Đem hết thảy mọi thứ ném ra sau đầu, trong lòng chỉ không ngừng tự trách: “Tuyết Nhi, là ca ca không tốt. Tuyết Nhi, đệ chờ một chút, ca ca sẽ tới cứu đệ.”
Chim chóc ngân nga ồn ào khiến nam nhân trong phòng tỉnh giấc. Tích Vô Nhai từ từ mở mắt, nhìn nóc nhà xa lạ, ký ức đêm qua mạnh mẽ tràn về.
Nhìn sang bên cạnh, không thấy người đâu. Nhu nhu trán. Đêm qua hẳn không phải nằm mơ, cảm giác chân thật như vậy sao có thể là năm mơ cho được. Hắn cười tự giễu: “Nhưng y đã chạy đi đâu rồi? Ta như vậy… Chắc y còn rất đau chứ? Sao không biết nghỉ ngơi cho tốt còn chạy loạn thế này.”
Vội vàng đứng dậy mới phát hiện y phục trên người vẫn chỉnh tề. Trong lúc buồn bực hắn quét mắt nhìn chiếc giường dưới thân: “Vẫn sạch sẽ như lúc đầu! Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ta thực sự nằm mơ? Không thể nào, tuy ta có chút say nhưng cũng chẳng tới nỗi như vậy, nhưng mọi việc lại…”
Cố ý tìm chứng cớ phát sinh quan hệ cùng thiếu niên ở trong phòng. Nhìn một đống khăn lau lẳng lặng nằm ở góc phòng, tuy rằng không nổi bật nhưng cũng thu hút ánh mắt hắn. Đang định đứng dậy nhặt lấy, tiếng gõ cửa bên ngoài lại truyền tới tai.
“Hoàng thúc đã tỉnh lại chưa? Ta là Dạ.”
Tích Vô Nhai nhướn mi, đột nhiên nhớ tới việc hôm qua đã nói tha thứ cho hắn. Kiềm chế khó chịu trong lòng, hắn mở cửa ra, nhìn mặt trời trên không trung: “Sao ngươi vẫn chưa hồi cung?”
Khung Tử Dạ sợ hãi nhìn hắn một cái. Hắn hiểu, mặc dù hoàng thúc nói ra miệng đã tha thứ cho hắn, nhưng kỳ thực trong lòng vẫn chưa hoàn toàn thông hiểu và bỏ qua, nhưng ít ra hoàng thúc cũng đã nói chuyện với mình, như vậy củng đủ để hắn cảm thấy vui vẻ.
“Ta… muốn chờ hoàng thúc cùng trở về.”
Âm thầm phiền não chuyện khi nãy, hiện tại lại không thấy bóng dáng thiếu niên, Tích Vô Nhai không kiên nhẫn được, nhíu mày: “Ngươi cũng chẳng phải tiểu hài tử. Thân là hoàng đế Dạ Diệp quốc lại không phân rõ nặng nhẹ, để cho thần tử trong triều bụng rỗng chờ ngươi? Nhìn xem hiện tại đã là giờ nào rồi, còn không mau trở về đi.”
Khung Tử Dạ cúi đầu tủi thân. Nam nhân thấy bộ dạng hắn như vậy liền nhớ tới ánh mắt cầu xin của thiếu niên, hắn đành phải áp chế cơn giận không ngừng dâng lên, thản nhiên nói: “Hồi cung đi, ta cho Dạ Lan đưa ngươi trở về.”
Theo thanh âm của hắn, một người áo xám xuất hiện trước mặt hai người.
“Dạ Lan, lập tức đưa hoàng thượng hồi cung, bảo hộ hắn an toàn.”
“Tuân mệnh.”
“Hoàng thúc… không cùng về sao?” Khung Tử Dạ chưa từ bỏ ý định, dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn.
Hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác nôn nóng, Tích Vô Nhai mở miệng: “Cho dù muốn đi cũng phải nói lời cáo biệt với gia chủ. Ngươi trở về trước đi, ta phải nói với Tiểu Vũ một tiếng đã.”
Vừa nghe thấy tên thiếu niên thốt ra từ miệng người nọ, tình cảnh đêm qua chứng kiến được lập tức xuất hiện trong đầu. Hắn suy nghĩ cả đêm, cuối cùng nhận định là thiếu niên say rượu nên câu dẫn hoàng thúc, bởi vì người hoàng thúc của hắn yêu là nữ tử Vân gia kia, cũng chẳng phải nam nhân.
Tình cảm hiện tại hắn dành cho thiếu niên vô cùng bất thường. Hận y câu dẫn hoàng thúc của mình, cũng không ngăn được bị y hấp dẫn. Chỉ cần nhớ tới thanh âm rên rỉ khàn khàn cũng biểu hiện khi đó của thiếu niên, bụng dưới sẽ bất giác nóng lên. Nội tâm cực độ bài xích, nhưng thân thể lại dị thường khát vọng. Vẫn coi y như huynh đệ tốt lại phát hiện bản thân nảy sinh dục vọng với y, trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn, khiến cho hắn không biết nên đối mắt với thiếu niên ra sao.
Bởi vậy, hắn chưa lên tiếng khi nghe được động tĩnh đêm qua. Sáng sớm nay dò xét một lúc mới phát hiện huynh đệ hai người đều không ở nhà, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra. Chỉ sợ tên tiểu tử luyến huynh kia nhìn thấy tình cảnh đó nên phẫn hận rời nhà ra đi, còn thiếu niên nhất định đã ra ngoài tìm kiếm. Có thể y vẫn chưa tìm được nên tới tận bây giờ cũng chưa trở về.
(Luyến huynh: Bám anh trai, mê anh trai, cuồng anh trai….)
Khung Tử Dạ không lên tiếng khiến Tích Vô Nhai không duy trì được kiên nhẫn, vừa định mở miệng quát một tiếng lại nghe hắn đột nhiên mở miệng: “Hoàng thúc, từ sáng tới giờ ta đã không thấy bọn họ rồi.”
Nghe vậy, nam nhân ngẩng đầu: “Bọn họ đi đâu?”
Khung Tử Dạ lắc đầu: “Ta không rõ lắm.”
“Sao lại như vậy? Sao lại đột nhiên không thấy người đâu, chẳng lẽ vì trốn tránh ta?” Cảm giác bất an từ nội tâm lập tức trào lên, nhìn hai người trước mắt, Tích Vô Nhai lập tức hạ lệnh: “Dạ Lan, ngươi lập tức đưa hoàng thượng hồi cung, ngay lập tức.”
“Tuân mệnh.” Người áo xám quay sang phía Khung Tử Dạ: “Hoàng thượng, thỉnh.”
Đã hiểu nam nhân không muốn cùng mình trở về, Khung Tử Dạ đành phải gật đầu: “Hoàng thúc, ta đi trước, tìm được y… Tiểu Vũ, người nhớ giúp ta nói với y một câu đa tạ!”
“Được rồi, mau trở về đi.” Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Tích Vô Nhai thoáng dịu đi. Chờ hai người biến mất ở cửa, hắn quát khẽ: “Dạ Liên, rốt cuộc đêm qua đã xảy ta chuyện gì?”
Lại một gã áo xám xuất hiện, hắn cung kính đứng trước nam nhân: “Bẩm vương gia, đêm qua giờ sửu tứ khắc, mục tiêu ngài phái Dạ Phong theo dõi rời khỏi nơi này nên Dạ Phong đã đi theo. Sau đó khoảng giờ thân, ca ca của mục tiêu cũng rời khỏi nơi này, hình như là đi tìm. Đến bây giờ vẫn chưa trở lại.”
“Tiểu quỷ kia lại làm gì rồi? Thân thể Tiểu Vũ…” Đột nhiên nhớ tới chiếc giường sạch sẽ cũng y phục chỉnh tề trên thân thể, áp chế hỏa nộ trong lòng, hắn trầm giọng hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”
“Mới vào giờ tị.”
“Trễ như vậy rồi, tại sao Dạ Phong vẫn chưa trở về?” Nam nhân nhíu mày, đang suy nghĩ lại thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, một người quỳ xuống trước mặt hắn: “Vương gia, thuộc hạ về trễ.”
Không có thời gian trách cứ hắn, Tích Vô Nhai trực tiếp mở miệng: “Xảy ra chuyện gì rồi? Nói mau.”
“Thuộc hạ đi theo, phát hiện mục tiêu tới Duyệt Lãng khách , tới khi trời hừng sáng, hắn cùng ba người kia bước lên mã xa, rời khỏi thành theo cửa tây. Sau đó thuộc hạ lập tức trở về, nhưng…”
“Vậy tại sao muộn như vậy ngươi mới trở về?” Nam nhân tức giận ngắt lời.
Người nọ dừng một chút, sau đó mở miệng: “Trên đường quay trở về, thuộc hạ thấy ca ca của mục tiêu, thấy y… hình như thân thể không được thoải mái nên đi theo một đoạn. Nửa canh giờ sau, y cũng thuê một chiếc mã xa chạy theo cửa tây để rời khỏi thành. Cho nên thuộc hạ lập tức trở về báo cáo.”
“Tại sao không ngăn y lại?” Tích Vô Nhai quát chói tai, thấy hai người đều đứng yên không nói, lúc này mới nhớ ra mệnh lệnh của mình. Bọn họ căn bản không thể rời khỏi hắn, lần này Dạ Phong có thể rời đi một chút cũng vì đã biết thói quen gần đây của hắn nên mới tự ý đi theo thiếu niên, nếu không, ngay cả mấy tin tức này cũng không có.
Nhan nhân thở dài, lập tức hạ lệnh: “Nhanh đi chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức rời thành.”
“Dạ.”
Hỏi một sạp hàng dọn ra từ sớm ở phố Nam mới có thêm chút manh mối. Thì ra tiểu tử kia đi cùng ba nam nhân cao lớn, bộ dạng gian xảo đi về phía tây, thiếu niên lập tức chạy tới phố Tây.
Tìm hiểu một lúc mới biết bốn người đã cưỡi mã xa ra khỏi thành. Căn cứ theo lời người đó miêu tả, tuy ba người này đối xử với tiểu tử kia vô cùng khách khí, nhưng bộ dạng gian xảo kia khiến Vân Phi Vũ không cách nào tin bọn họ là người tốt. Nội tâm càng thêm lo lắng.
Y lập tức tới mã thất tô gần đó thuê một con ngựa. Chịu đựng cảm giác đau đớn như bị xé rách ở phía sau, thiếu niên xoay người lên ngựa chạy về phía cửa Tây, thúc ngựa điên cuồng đuổi theo.
(Mã thất tô: Nơi cho thuê ngựa)
Ánh mặt trời chói chang, thiếu niên vừa khát lại vừa mệt, thân thể nóng như bốc hỏa, đôi mắt mờ mờ như nhiễm một tầng hơi nước. Hạ thân bị xóc nảy nên đã mất đi tri giác, nhưng chất lỏng nóng bỏng quẩn quanh bên đùi khiến y nhận ra nơi đó đang chảy máu.
Nắm chặt dây cương, thúc ngựa chạy nhanh hơn, nhưng ánh mắt dần mơ hồ cản trở. Xoa bóp chiếc gáy cứng ngắc, cố gắng trừng mắt nhìn, tầm mắt lại thêm mơ hồ, bên tai truyền tới tiếng gầm rú khó chịu.
Cho tới khi trước mắt đột nhiên tối sầm, y cảm giác thân thể mình rơi xuống, cười khổ một tiếng: “Xem ra ta ngã ngựa rồi.” Y thầm nghĩ: tại sao không để y cố gắng thêm chút nữa? Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa sẽ đuổi kịp Tuyết Nhi, cứu Tuyết Nhi của y trở về. Thân nhân duy nhất của y, đệ đệ của y.