Bên ngoài Ô Tác thành, đại quân hai nước đứng xa xa đối diện nhau, Lâm Phong sốt ruột nhìn viên quan đàm phán trở về, xuống ngựa hỏi Bạch Thanh Thu, thấp giọng nói: “Đàm phán thế nào?”
Bạch Thanh Thu lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: “Rất vất vả, nhưng hình như có hy vọng kéo dài thời hạn, bằng không sẽ không đàm phán với chúng ta lâu như vậy.”
“Nga” Lâm Phong thản nhiên ứng tiếng, nhìn người bị trói bên cạnh hoàng tử địch quốc, đó chính là phó tướng quân Tống Tử Ương. Đến lúc này, hắn thực sự tin hai vị phó tướng đang ở trong tay bọn chúng. Điều hắn không rõ chính là: rốt cuộc vì lý do gì mà hai vị phó tướng lại rơi vào tay bọn chúng, thật ra ai đang âm thầm hỗ trợ Tây Chích quốc. Chẳng qua, nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất vẫn là Vân gia.
Một gã nội thị đến bên cạnh hoàng tử Tây Chích thì thầm gì đó. Lâm Phong khẽ nhíu mày. Vừa rồi đã thấy tên nội thị kia tới truyền lời một lần, tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt vị hoàng tử kia đại biến, mà hình như là… nở nụ cười?! Trong lòng hắn bắt đầu bất an, hỏi nhỏ: “Ngài có nghĩ Duẫn phó tướng cùng Hạ đô úy có thể gặp chuyện bất trắc hay không?”
“Không rõ lắm.” Bạch Thanh Thu nghi hoặc nhìn hoàng tử phía đối diện, nhìn tên đàm phán quan vui vẻ chạy tới, thấp giọng nói: “Để xem lần này bọn hắn nói như thế nào.”
“Ừ!” Áp chế bất an trong lòng, Lâm Phong tiến lên trước đội ngũ. Không bao lâu lại thấy Bạch Thanh Thu vui mừng trở về.
“Thế nào, đàm phán ổn thỏa?”
“Thư thả mười ngày.” Vẻ mặt Bạch Thanh Thu hưng phấn, đột nhiên nói thêm: “Chúng ta mau trở về xem có phải bọn họ đã cứu được người ra hay không.”
Lâm Phong gật đầu, mắt thấy kẻ thù đã rút về bên trong thành, hắn xoay người lại vung tay lên: “Lui lại!”
Thấy tường thành Tát Lan từ phía xa, hắn ngăn chặn cảm giác khẩn trương cùng kích động, đi tới cửa thành liền nhảy xuống ngựa, hô lên với binh sĩ thủ thành: “Có thấy Duẫn phó tướng cùng Hạ đô úy trở về chưa?”
Binh sĩ thủ thành lắc đầu, tâm trí Lâm Phong như rơi xuống đáy cốc. “Chẳng lẽ bọn họ thật sự xảy ra chuyện?”
Đêm. Hai người ngồi im không nói. Lâm Phong nắm lấy bản đồ trên bàn: “Ta đi nhìn xem.”
Bạch Thanh Thu đứng lên ngăn hắn lại: “Tướng quân phải lấy đại cục làm trọng. Nếu ngài đi như vậy mà xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy bảy vạn đại quân kia sẽ do ai chỉ huy?” Hắn nghĩ một lúc, nói tiếp: “Nếu không thì như vậy đi, sáng sớm mai ta sẽ đưa vài người đi thăm dò. Việc canh giữ thủ thành quan trọng, không thể để chuyện gì xảy ra với ngài được.”
“Aiz…” Lâm Phong thở dài một tiếng, vẻ mặt chua sót, nội tâm không ngừng đoán: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bị bắt hay là bị giết? Lạc đường… hay tất cả chỉ là một cái bẫy?” Lơ đãng quét mắt nhìn nam tử trước mặt, thấy vẻ mặt hắn cũng lo lắng, ưu tư, Lâm Phong lắc đầu: “Không thể nào, ta già quá nên hồ đồ rồi, sao có thể hoài nghi người phe mình được.”
“Quên đi!” Lâm Phong vỗ vai nam tử trước mắt: “Vậy ngày mai đành phải nhờ vào ngài.” Nói xong, thở dài ra khỏi phòng. Bạch Thanh Thu nhìn theo bóng dáng hắn, khóe môi khẽ nhếch lên.
Trong địa lao ẩm ướt lạnh như băng, Vân Phi Vũ từ từ tỉnh lại, nhìn chất lỏng đỏ hồng trên mặt đất, y không khỏi cảm thấy mơ hồ: “Đây là đâu? Sao nước đọng trên mặt đất lại có màu hồng?”
“Dội tiếp, dội tới khi nào hắn tỉnh mới thôi.”
Chất lỏng lạnh như băng đổ ập xuống khiến y rùng mình, lắc đầu, bên vai truyền tới cảm giác đau đớn. Y hơi nghiêng đầu, phát hiện một chiếc thiết liên (xích sắt) xuyên quan bả vai. “Bị bắt sao?” Y âm thầm cười khẽ.
Trước khi ngã xuống, y chỉ nhớ có vô số bả đao chém về phía mình, ngỡ rằng bản thân sẽ bị bầm thây vạn đoạn, đâu ngờ cuối cùng vẫn còn sống. Tự giễu cong lên khóe miệng: “Xem ra những người này sẽ không để ta chết yên lành như vậy. Cũng đúng thôi, ta đã giết nhiều người của bọn chúng như vậy mà. Bất quá, dẫu có như vậy cũng không thể đổi lại tính mệnh những huynh đệ của ta.” Nhớ tới Duẫn Lạc cùng năm trăm binh sĩ chết thảm, trái tim y đau đớn khôn cùng: “Các huynh cùng Duẫn đại ca đều đã chết, tại sao ta vẫn còn sống? Vì sao ta vẫn còn sống?”
Khi Vân Phi Vũ vẫn chìm trong cảm giác bi thương thống khổ, thanh âm mang theo sự tức giận vang lên: “Hừ! Rốt cuộc cũng tỉnh lại sao. Chỉ vì bắt ngươi mà chúng ta đã tổn thất không biết bao nhiêu binh sĩ, ngươi biết không? Hai ngàn năm trăm binh sĩ. Tính mạng của ngươi không thể so sánh với nhiều mạng người như vậy được, tội nghiệt của ngươi cũng chẳng phải vừa, không phải chết là có thể giải quyết được tất thảy.”
“Thì ra là vậy. Cũng bởi vì nghiệp chướng của ta quá nặng nề nên chưa thể chết sao?” Thiếu niên cúi đầu cười khẽ.
Cáp Nhĩ Ba Lạp nhìn thiếu niên gầy yếu bị thiết liên khóa lại trên tường. Vì người này, chỉ vì bắt một người này mà hắn tổn thất hơn hai ngàn binh lực, mà cũng bởi vậy nên Ô Hòa mới tranh cãi ầm ĩ với hắn. Có điều, hắn không thể trở mặt với Ô Hòa, vậy nên hắn không thể không nhượng bộ, đáp ứng với Ô Hòa, khi hắn lên làm Tây Chích vương sẽ cắt thêm binh lực cùng tài lực cho hắn. Hành vi như vậy quả thực khiến cho hắn mất hết thể diện. Hắn đường đường là hoàng tử của một quốc gia lại phải ăn nói khép nép với tổng đốc một vùng, chỉ nghĩ tới đó thôi cũng khiến hắn căm phẫn. “Đều là họa do kẻ này mang tới.”
“Tuy nhiên, có như vậy cũng đáng giá. Có kẻ này trong tay, nhất định trong triều sẽ có rất nhiều người ủng hộ ta và vương vị kia cũng sớm là của ta mà thôi.” Nghĩ như vậy, Cáp Nhĩ Ba Lạp vui vẻ hẳn lên, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Vân Phi Vũ ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn người trước mặt. Nhận ra hắn là quan lớn, mà nghe khẩu khí chắc là vị đại hoàng tử kia, lại nghe những lời tiếp theo, hình như cạm bẫy kia cũng vì y mới được bài bố, nhưng người nói ra con đường kia chính là Bạch Thanh Thu, vậy Bạch Thanh Thu… vì sao hắn lại muốn hại y?
“Ngươi cùng Bạch Thanh Thu có quan hệ gì?”
Thiếu niên đột nhiên lên tiếng khiến Cáp Nhĩ Ba Lạp ngây ngẩn, thanh âm khô khốc khàn khàn khiến cho người nghe không thoải máu, nhưng kẻ này cũng là lợi thế cao nhất để hắn bước lên vương vị. Nghĩ một lúc, hắn nói: “Ngươi muốn biết?”
“Đúng.” Thiếu niên gật đầu.
“Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao.” Cáp Nhĩ Ba Lạp mỉm cười: “Quan hệ giữa chúng ta chính là hợp tác, mà cũng chỉ hợp tác trong việc này. Hắn chính là kẻ chủ động tìm tới ta. Tất cả những điều ta làm đều là kế hoạch do hắn dựng lên. Cho nên, ngươi muốn hận thì cứ hận hắn đi.”
“Bạch Thanh Thu, quả nhiên là hắn!”
Khi phát hiện cạm bẫy trong rừng, y đã bắt đầu hoài nghi, nhưng hiện tại đã đủ điều kiện để khẳng định suy nghĩ ấy. Tuy nhiên, vì sao hắn lại muốn hãm hại y?
Áp chế bi thương cùng hỏa nộ trong lòng, Vân Phi Vũ bắt đầu hồi tưởng hết thảy những lời nói cùng hành vi của bản thân, nhưng chung quy vẫn không hiểu tại sao người nọ lại muốn hại mình, hơn nữa còn liên lụy tới năm trăm binh sĩ cùng Duẫn Lạc.
Nhớ tới cảnh những binh sĩ kia chết thảm trước mắt, cùng Duẫn đại ca vì bảo hộ mình nên mới… Đau đớn khôn cùng từ bả vai truyền tới, thiếu niên không thể khống chế cảm xúc, thân thể không ngừng run rẩy, thiết liên cũng vì người run lên mà lôi kéo huyết nhục trên cơ thể y. Rất đau, thật sự rất đau, nhưng chung quy vẫn không so sánh được với nỗi đau trong tâm.
Thấy thiếu niên cúi đầu không nói, Cáp Nhĩ Ba Lạp “tốt bụng” mở miệng: “Ngươi còn muốn biết gì thì cứ việc hỏi, biết cái gì ta cũng nói cho ngươi.”
Nghe hắn nói như vậy, Vân Phi Vũ cắn mạnh môi dưới, cho tới khi trong miệng truyền tới vị huyết tanh nồng mới tạm thời cưỡng chế được cơn kích động, y nhả môi ra, nói: “Vì sao hắn lại bày kế hãm hại ta?”
“Việc này…” Cáp Nhi Ba Lạp nhún vai: “Ta không rõ lắm, có điều, hắn nói hắn là Vân gia. Chẳng phải triều đình Dạ Diệp quốc các người cùng Vân gia vốn bất hòa từ trước tới nay sao, có thể là nguyên nhân này.”
“Vân gia?” Đầu óc thiếu niên quay cuồng mơ hồ: “Là người kia sao? Nhưng vì lý do gì? Nếu muốn động thủ với ta, vậy tại sao lần trước gặp mặt lại buông tha cho ta? Vì sao, vì lý do gì lại phải làm như vậy? Vân Khoảnh Dương, vì sao ngươi phải làm như vậy?”
“ Ha Ha Ha…” Thiếu niên đột nhiên cười lớn, trong lòng vô cùng phẫn hận: “Vân Khoảnh Dương à Vân Khoảnh Dương, ngươi không nên khiến ta hận ngươi thấu xương, ngươi không nên khiến cho ta hận ngươi tới độ muốn ăn thịt uống máu của ngươi, ngươi không nên làm cho ta hận không thể đem ngươi ra thiên đao vạn quả. Ngươi được lắm, quả thực rất được. Ngươi an tâm, cho dù có chết ta cũng biến thành lệ quỷ trả lại cho ngươi tất thảy, vĩnh viễn bám chặt lấy ngươi, khiến cho ngươi muốn chết không được, muốn sống cũng chẳng xong.”
Tiếng cười sang sảng khiến Cáp Nhi Ba Lạp hoảng sợ. Nhìn thân thể thiếu niên kịch liệt run rẩy khiến thiết liên va vào nhau lào xào vang vọng, đầu vai y cũng không ngừng trào máu tươi, nhưng dường như không cảm nhận được đau đớn, y vẫn không ngừng cười.
“Điên rồi, tên điên, hắn thực sự điên rồi!”
Cáp Nhĩ Ba Lạp lập tức đứng lên. Hắn tới đây là muốn thưởng thức chiến lợi phẩm của mình, nhưng nghe tiếng cười thiếu niên khiến hắn lạnh xương sống, dựng cả tóc gáy. Hắn ra khỏi lao phòng tựa như đang chạy trốn, căn dặn người trông coi: “Xem trừng hắn, ngàn vạn lần không được để cho hắn chết.”
Mới đi hai bước, hắn lại quay lại: “Không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép bước vào lao phòng, kể cả tổng đốc Ô Hòa cũng vậy, hiểu chưa?”
“Tuân mệnh điện hạ.”
Vừa bước ra khỏi ngục, Cáp Nhĩ Ba Lạp vừa lẩm bẩm: “Không thể để cho Ô Hòa làm hỏng đại sự của ta được. Nếu để người này rơi vào tay hắn, nói không chừng y nhất định sẽ phải đi gặp Diêm Vương. Xem ra cần phải nhanh chóng quay về đại đô, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Đột nhiên nhớ tới người nọ, trong lòng không khỏi phiền muộn: “Sao đột nhiên lại biến mất chứ, vì sao dược kia lại không hiệu quả với hắn? Rõ ràng rất công hiệu với những người khác…”
Khi Bạch Thanh Thu đem những việc nhìn thấy nói lại cho Lâm Phong, hắn nói đường vào đã bị phong kín, rừng cây nhỏ giữa hai khe núi đá đã bị thiêu hủy. Không cần đoán, bọn họ hiểu được người nọ nhất định đã gặp bất trắc, cho dù đau lòng khôn xiết nhưng bọn họ cũng không làm sao được, chỉ có thể áp chế bi thống xuống tận đáy lòng, lẳng lặng chờ đợi tin tức từ Diên Kinh.
Bốn ngày sau.
Hôm nay, khi hai người đang yên lặng dùng bữa, cảnh cửa đột nhiên bị đá văng ra, chỉ thấy một người mang theo thanh kiếm ngập máu bước vào phòng, Bạch Thanh Thu đột nhiên đứng bật dậy khỏi bàn, không thể tin nhìn người nọ, mà Lâm Phong quát lớn: “Ngươi là ai?”
Vân Khoảnh Dương không để ý tới hắn, trực tiếp đi về phía Bạch Thanh Thu đang run rẩy, cười lạnh: “Sợ sao? Chẳng lẽ khi hành động, ngươi lại chẳng nghĩ tới việc sẽ bị ta phát hiện?”
“Thiếu… thiếu chủ..” thân thể Bạch Thanh Thu run rẩy, quỳ mạnh xuống.
“Bạch quân sư, ngài…” Lâm Phong đứng một bên, khó hiểu nhìn hắn, không rõ việc gì đang diễn ra. Khi thấy người nọ huy kiếm định chém xuống Bạch Thanh Thu, hắn phải ứng theo bản năng, chụp lấy một chiếc bát ném về phía người nọ, rống giận: “Ngươi đang làm cái gì vậy? Người kia muốn giết ngươi mà ngươi vẫn quỳ trước mặt hắn làm gì?”
Nghiêng người tránh khỏi chiếc bát bay tới, Vân Khoảnh Dương phản thân đá một cước, bát sứ bay về phía mặt Lâm Phong khiến đầu hắn đổ máu, ngã xuống đất.
Kẻ quấy rầy đã mất, nam nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn người quỳ trên mặt đất: “Ngươi cho rằng ta bế quan hai tháng nên không biết gì? Ngươi cho rằng ta không thể tra ra ngươi mượn việc làm quân sư này để âm thầm diệt trừ người nọ? Ngươi cho rằng hủy hết dấu vết là được? Ta đã nói gì với ngươi nhỉ? À, ta đã nói với ngươi là không được phép đụng tới y. Ngươi coi lời nói của ta là cái gì, ngươi còn để thiếu chủ như ta vào mắt hay không?”
Nam nhân quát chói tai dọa Bạch Thanh Thu phủ trên mặt đất không dám động đậy, mà khi phát hiện mọi việc đã bại lộ, ngược lại hắn còn trở nên bình tĩnh, đứng thẳng dậy, nhìn nam nhân, trong mắt tràn đầy sùng bái: “Thiếu chủ, thuộc hạ làm như vậy cũng chỉ vì nghĩ cho ngài. Có lẽ ngài là người trong cuộc nên không biết, nhưng thuộc hạ đứng bên cạnh nên hiểu rất rõ. Ngài đã nhiều lần thay đổi kế hoạch vì y, sức ảnh hưởng của y đối với người quá lớn, cho nên phải diệt trừ Hạ Vũ. Thiếu chủ ngài không đành lòng, vậy thì để thuộc hạ làm. Vì nghiệp lớn của thiếu chủ, cho dù thuộc hạ có chịu cảnh đầu rơi máu chảy cũng không từ nan.”
“Máu chảy đầu rơi? Không từ chối?” Nam nhân khinh thường hừ lạnh.
“Đúng, tính mệnh thuộc hạ thuộc về thiếu chủ, khi thề rằng sẽ dốc sức cho người, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn thần liều mình vì ngài bất kể lúc nào.” Bạch Thanh Thu vô cùng kiên định nhìn về phía hắn.
“Nga, phải vậy không?” Vân Khoảnh Dương đột nhiên huy một kiếm đâm lên đầu vai hắn, sau đó nhướn lên trên, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là cái thá gì, việc của ta khi nào thì tới phiên ngươi quản. Tính mệnh của ngươi đối với ta chẳng là gì cả, ngươi chỉ là một con cẩu bên cạnh ta, mà ta ghét nhất chính là đám cẩu không nghe lời.”
“Thiếu… thiếu chủ…” Bạch Thanh Thu ôm vai trái, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt.
“A!” Lại một tiếng hét thảm thiết. Nhìn nam nhân nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, Vân Khoảnh Dương liên tục cười lạnh: “An tâm, tạm thời ta sẽ không để cho ngươi chết. Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện y không xảy ra bất trắc gì, bằng không, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
Một kiếm quét qua cổ chân nam tử, thấy hắn đau tới ngất xỉu, Vân Khoảnh Dương không hề biến sắc, lên tiếng: “Vô Hỉ.”
“Chủ nhân.”
“Đưa hắn tời phân đà Thủy Tiên Các, giam vào địa lao.”
“Tuân mệnh.”