Thùa dịp bọn họ ngẩn người, Vân Phi Vũ nhanh chóng rút tay khỏi kiềm chế của phụ nhân, chạy về phía nam nhân: “Huynh sao rồi?”
Kéo vật nhỏ tới trước ngực, mê luyến hít hà hương thơm trên thân thể y, Vân Khoảnh Dương ôn nhu nhìn y: “Ta không sao!”
“Thật sự không sao chứ?”
Vân Phi Vũ đau lòng vuốt đôi má lại gầy thêm một vòng của hắn, đột nhiên tức giận đẩy hắn ra: “Huynh coi ta là ai chứ, trúng độc cũng không nói cho ta biết. Ta không đáng tín nhiệm tới vậy sao, không thể giúp huynh chút nào sao?”
Vân Khoảnh Dương run sợ đôi chút, bất đắc dĩ cười khổ: “Vũ Nhi, đệ hãy nghe ta nói.”
“Không nghe.”
Mấy ngày nay vốn lo lắng nên ngủ không yên, sau đó sáng sớm đã bị đánh thức, hiện tại tâm tình Vân Phi Vũ khó chịu tới cực điểm, quay người đi về phía bình phòng.
“Vũ Nhi, người như vậy vốn không đáng để con đối xử tốt với hắn. Con đi cùng nương đi.”
Lắc mình tránh khỏi ngăn cản của phụ nhân, Vân Phi Vũ nhanh chóng lui trở về gian phòng của mình, sập mạnh cửa, rống lớn: “Đi hết đi, đi hết đi, ta chẳng muốn gặp các người nữa.”
Phụ nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, tiến lên muốn gõ cửa quát tháo lại bị hai nàng nha hoàn ngăn lại: “Tiểu thư, để hôm khác tới đi. Hiện tại thiếu gia đang cáu kỉnh, chỉ sợ y sẽ không nghe lời người nói.”
“Xú tiểu tử, trước kia nào có không nghe lời như vậy.” Đỗ Nguyệt Nga thở phì phì mở miệng, sau đó trừng mắt liếc Vân Khoảnh Dương, xoay người, vừa đi vừa lải nhải: “Đều là do được nuông chiều cả, nuông chiều hắn càng lúc càng hay cáu kỉnh, ngay cả lời của mẫu thân cũng không nghe. Để xem sau này ai có thể chế trụ nó. Hừ!”
Vân Khoảnh Dương bất đắc dĩ cười cười, thấy các nàng đi xa, lúc này mới đến trước cửa căn phòng nhỏ, gõ nhẹ lên cánh cửa hai tiếng: “Vũ Nhi, ta biết lỗi rồi mà. Sau này ta sẽ không dối đệ việc gì nữa. Đệ mở cửa được không?”
“Cút! Hiện tại lão tử không muốn thấy mặt ngươi!”
Nghe trong phòng vang ra tiếng gầm gừ, Vân Khoảnh Dương biết y vẫn luôn lo lắng cho mình, trong lòng dị thường ấm áp.
“Bảo bối. Ta thề, nếu sau này ta có lừa đệ sẽ bị ngũ lôi…”
“Câm miệng!” Cánh cửa bị đẩy mạnh ra. Nhìn đôi mắt vật nhỏ đỏ ửng, Vân Khoảnh Dương đau lòng vươn tay kẽo y tới trước ngực: “Thực xin lỗi. Bảo bối, hại đệ lo lắng rồi.”
Hai người ôm ấp thân thiết, vuốt hơi nước trên y phục nam nhân, Vân Phi Vũ lập tức đưa hắn vào phòng, đóng cửa, bắt đầu sờ trái sờ phải.
“Vũ Nhi muốn ta tới vậy sao?” Vân Khoảnh Dương tùy ý y kiểm tra. Khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc.
Vân Phi Vũ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lấy cừu y đang khoác trên người mình bao lấy hắn: “Đi thôi, trở về tắm táp bằng nước ấm xong, sau đó chúng ta bàn bạc xem lúc nào mới xuất phát.”
“Xuất phát? Đi đâu?”
“Diên Kinh, giải độc trên người huynh.” Vân Phi Vũ mở cửa, kéo hắn trở về chủ uyển.
“Ta… đệ có giải dược?” Vân Khoảnh Dương không thể tin nhìn vật nhỏ trước mắt. Ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Vân Phi Vũ quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một lượt, giơ giơ nắm tay: “Lại không tin ta, cẩn thận ta đấm huynh răng rơi đầy đất.”
“Được rồi, được rồi.” Vân Khoảnh Dương đột nhiên ghé lên lưng y, đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt trên người y, cười nói: “Ta đem tính mạng cùng trái tim của mình giao cho đệ, đệ muốn xử trí như thế nào cũng được.”
Sức nặng đột nhiên đánh tới khiến Vân Phi Vũ thiếu chút nữa ngã úp sấp lên mặt đất, quay đầu muốn gầm lên, nhưng thấy nam nhân từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt hạnh phúc, y không đành lòng kinh động hắn, nhẹ giọng nói: “Mệt mỏi lắm đúng không, để ta cõng huynh trở về.”
Bàn tay bắt ra phía sau đưa nam nhân xốc lên lưng, y lập tức đi về phía chủ uyển.
Nghĩ rằng vật nhỏ chỉ đang nói giỡn, chẳng ngờ y lại làm thật, Vân Khoảnh Dương không dám tùy tiện lộn xộn, sợ hại vật nhỏ ngã, đành phải nhỏ giọng ghé vào tai y cầu xin: “Vũ Nhi, mau buông ta xuống đi. Ta có thể tự đi được.”
“Không được.” Vân Phi Vũ cao hứng cõng hắn trên lưng, gương mặt tươi cười sáng lạn: “Đừng lo lắng, khí lực của ta rất lớn, sáu trăm cân gạo cũng không thành vấn đề, hơn nữa huynh rất nhẹ.”
“Vũ Nhi, không phải vấn đề này. Dù sao ta cũng là gia chủ, nếu như để hạ nhân thấy, ta… rất mất mặt. Vũ Nhi, cầu đệ mà, thả ta xuống đi, được không?”
Vân Phi Vũ nghĩ nghĩ, dừng bước buông hắn xuống, xoay người nhìn gương mặt hắn tái nhợt: “Thật sự không muốn ta cõng huynh về?”
Vân Khoảnh Dương lập tức lắc đầu, sau đó dắt tay y: “Cùng ta đi tản bộ một chút. Ngồi năm ngày, thân thể có chút cứng ngắc.”
“Được.”
Hai người tay trong tay, Vân Khoảnh Dương vừa đi vừa ngắm nhìn vật nhỏ bên cạnh. Tuy rằng sớm biết y có một thân quái lực, nhưng khi nãy hắn thực sự hoảng sợ. Xem ra về sau muốn ngăn chặn y cần phải hao chút tâm tư, bằng không, chỉ dựa vào khí lực thì chưa chắc hắn đã là đối thủ của y.
“Vũ Nhi.”
“Ân?”
Vừa nói chuyển đầu, trên môi đã truyền đến cảm xúc mềm mại ôn nhuận, Vân Phi Vũ quay về ôm cổ nam nhân, môi lưỡi cùng hắn quấn quýt dây dưa. Mấy ngày tương tư, lo lắng toàn bộ hóa thành hành động, ôn nhu triền miên.
“Bảo bối, ta muốn.” Vân Khoảnh Dương ghé bên tai y thở hổn hển, nâng mông vật nhỏ ép chặt lên thân thể mình, nhẹ nhàng cọ xát.
Dục vọng lập tức bùng cháy, Vân Phi Vũ cảm giác hạ phúc cũng dâng lên một luồng nhiệt hỏa, nhưng y lại đột nhiên đẩy nam nhân, nói lảng sang chuyện khác: “Đi, trở về nghỉ ngơi cho tốt. Ta đi nấu chút thức ăn bồi bổ cho huynh, nhìn huynh kìa, gầy đi nhiều quá.”
Vân Khoảnh Dương ôm cổ y từ phía sau, dây dưa không ngớt, ghé bên tai y than nhẹ: “Ta muốn, ta muốn đệ trước. Được không. Cho ta một lần, chỉ một lần thôi.”
Cự vật nóng cháy không ngừng cọ xát trên mông, hạ thân hoàn toàn ngẩng đầu, Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng, chịu đựng dục hỏa bắt đầu tán loạn trong cơ thể, mở miệng: “Không được, mấy ngày này huynh phải nghỉ ngơi cho tốt. Được rồi, chúng ta mau trở về thôi.” Nói xong, y đẩy cánh tay nam nhân đang lôi kéo, bước về phía trước, không quay đầu lại.
“Ta mặc kệ, ta muốn đệ, ngay bây giờ.” Vân Khoảnh Dương đột nhiên kéo nam tử tới một góc tường hẻo lánh, hôn môi mãnh liệt, đôi tay bắt đầu loạn xả y phục trên thân y.
Vân Phi Vũ tránh khỏi nụ hôn của nam nhân, trầm giọng quát: “Dừng tay, bằng không ta sẽ tức giận.”
Nam nhân vừa nghe vậy, lập tức ngừng lại, đôi má tái nhợt vì dục hỏa mà hồng nhuận rất nhiều nhưng trong mắt lại tràn ra một tia ủy khuất, có chút đáng thương.
Thấy bộ dạng hắn như vậy, Vân Phi Vũ không khỏi mềm lòng, vuốt ve gương mặt hắn, ôn nhu nói: “Đi thôi, ta tắm chung với huynh.”
Vân Khoảnh Dương nghe vậy liền cười híp mắt, cúi đầu hôn nhẹ lên môi vật nhỏ: “Vũ Nhi đối xử với ta thật tốt!”
Vân Phi Vũ trừng mắt, vừa định nói “Thường ngày ta đối xử với huynh không tốt?” lại cảm giác thân thể nhẽ bẫng, người đã bay lên giữa không trung.
“…Huynh làm cái gì vậy?” Ôm chặt cổ nam nhân, nghe tiếng gió gào thét bên tai, y sợ hãi không dám mở mắt.
“Chúng ta tới ôn tuyền sau núi.” Tựa hồ cảm nhận được vật nhỏ trong lòng có chút khác thường, Vân Khoảnh Dương kinh ngạc mở miệng: “Bảo bối sợ độ cao?”
“Ân.” Vân Phi Vũ nhắm mắt, gật đầu.
Đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, nam nhân cọ lên tóc y, ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, cho dù ngã xuống thì ta cũng làm đệm cho đệ, không để bảo bối chịu chút tổn thương nào hết.”
Vân Phi Vũ ‘phi, phi’ hai tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Miệng quạ đen.” Nhưng nội tâm khẩn trương cũng trầm tĩnh trở lại, bất giác ôm nam nhân càng chặt, trong lòng ngọt ngào như mật.
Vân Khoảnh Dương ho nhẹ hai tiếng, trêu chọc: “Bảo bối, đệ còn dùng sức như vậy nữa là chúng ta ngã xuống thật đó.”
Nhất thời hưng phấn nên quên khống chế khí lực, Vân Phi Vũ lập tức buông hắn ra, ngượng ngùng cúi đầu, im lặng.
Vân Khoảnh Dương nhìn y trưng bộ dạng ngây thơ như vậy, hạ thân càng thêm nóng cháy, toàn lực phi thân tới nơi, sau đó buông vật nhỏ trong lòng: “Bảo bối, chúng ta tới rồi.”
Sau khi xuống đất, Vân Phi Vũ mở mắt ra, nhìn rừng cây chung quanh cùng sơn động trước mặt bọn họ, y chỉ chỉ cửa động, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ ôn tuyền ở trong đó?”
Vân Khoảnh Dương gật đầu: “Bảo bối vào trước, ta dặn hạ nhân chuẩn bị chút điểm tâm.”
“Chung quanh có người?” Vân Phi Vũ ngó nghiêng.
“Vô Nhạc.” Nam nhân khẽ gọi, sau đó quay sang cười cùng y.
Quên rằng bên người hắn có năm ám vệ luôn dấu mặt, chẳng ngờ bọn họ lại kiêm luôn chức vụ bảo mẫu. Nhìn hắc y nhân vẻ mặt vô cảm xuất hiện trước mặt, Vân Phi Vũ chẳng mấy hứng thú, xoay người đi vào cửa động: “Ta vào trước.”
“Đi trước đi, ta sẽ vào sau, nhớ cởi hết y phục chờ ta đó.”
“Sắc ma biến thái!” Vân Phi Vũ quay đầu lại, nắm tay, nhe nanh trợn mắt với hắn, sau đó lập tức chạy vào trong động.
Nhìn bóng dáng vật nhỏ, ánh mắt Vân Khoảnh Dương tràn đầy sủng nịch, quay lại, chớp mắt đã khôi phục bộ dạng lạnh lùng: “Được rồi, đi nhanh về nhanh.”
“Tuân mệnh.”
Tiến vào trong động, Vân Phi Vũ đã bị cảnh sắc bên trong hấp dẫn. Chung quanh đều là thạch nhũ nhấp nhô, xinh đẹp khiến người ta nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng lại có giọt nước chảy xuống từ phía trên, diễn tấu ca khúc thiên nhiên hài hòa. Trong màn sương khói lượn lờ, y bước về hướng toát ra hơi nước. Nhìn sương trắng bao phủ trên thủy đàm, nhủ thầm: “Nước này bao nhiêu độ nhỉ? Sẽ không phải vừa bước xuống đã bị lột hết ba tầng da đó chứ?”(Thủy đàm: hồ nước)
“Bảo bối, làm sao vậy?”
Phía sau truyền tới thanh âm nhu hòa trầm thấp của nam nhân, Vân Phi Vũ quay đầu nhìn hắn, chỉ chỉ thủy đàm: “Nước này có nấu chín người hay không vậy?”
Dường như nam nhân bị lời nói y chọc cười, không ngừng cười lên ha hả. Nhìn vật nhỏ sắp phát hỏa, hắn vội vàng kéo y qua, vừa cởi vạt áo y vừa nói: “Sẽ không, trước kia ta thường xuyên tới nơi này ngâm mình, rất thoải mái.”
“Nga”
Hiện tại, y phục của mình bị cởi xuống, Vân Phi Vũ vội vàng đẩy hắn ra, sắc mặt ửng đỏ: “Ta tự cởi.”
Nhìn đường cong quyến rũ trên thân thể vật nhỏ dần hiện ra trước mắt, ánh mắt Vân Khoảnh Dương càng thêm u ám, nhanh chóng cởi sạch lớp y phục cuối cùng trên người, lặng lẽ hướng về phía mục tiêu tựa như hắc báo.
Vân Phi Vũ vừa cởi cừu khố liền cảm nhận được thân thể nóng bỏng dán lên, mà vật nóng cháy của người nọ không ngừng cọ xát lên khe hở trên mông, thân thể nhất thời bị điểm hỏa, y ách tiếng gọi khẽ.
Vân Khoảnh Dương hàm trụ vành tai y, nắm phân thân y, một tay vói tới phía sau y: “Bảo bối, chúng ta làm trước một lần.”
Không biết do trong động quá nóng hay vẫn là dục vọng thiêu đốt lý trí, Vân Phi Vũ không phát hiện hàm nghĩa trong lời nam nhân nói, rên rỉ cúi đầu ‘dạ’ một tiếng, cho đến khi cả người mệt mỏi ghé bên cạnh ôn tuyền mới cảm thấy thân thể thoải mái lên đôi chút.
“Có phải mỏi lắm không, để ta giúp đệ xoa bóp.”
Hơi thở nam nhân vây lấy mình, Vân Phi Vũ nghiêng mặt không thèm nhìn hắn: “Tránh ra, tên lừa đảo.”
Vân Khoảnh Dương cười khẽ, đem vật nhỏ kéo vào trong lòng, bắt đầu mát xa eo cho y: “Bảo bối, ta xin lỗi mà, sau này sẽ không như vậy nữa. Lần này là do ta quá nhớ đệ nên hơi quá. Sau này thật sự không như vậy nữa. Tin ta nha?”
Vân Phi Vũ ngẩng đầu trừng hắn, thấy sắc mặt hắn hồng hào, khí sắc rất tốt. Nếu không phải bản thân cũng là nam nhân, y thực sự hoài nghi người trước mắt có học môn hấp âm bổ dương gì không nữa. Mình thì mỏi mệt, hắn lại rất có thần.
Cắn một ngụm lên cơ ngực săn chắc của nam nhân, cho tới khi trong miệng truyền tới vị huyết mới nhả ra, vươn lưỡi liếm tơ máu chung quanh dấu răng, y hung hăng nói: “Lần sau ta muốn thượng huynh ba ngày ba đêm đều không xuống giường được.”
Nhìn chiếc lưỡi non mềm hồng nhạt xoay tròn trên ngực mình một vòng, Vân Khoảnh Dương cảm thấy hạ phúc lại bắt đầu xôn xao. Nuốt một ngụm nước miếng, hắn bình tĩnh nói nhẹ bên tai người trước ngực: “Được được, đều nghe theo bảo bối. Chúng ta lại đến một lần đi!”
“Không, hỗn… ngô…”