“Tiểu thư, trong hũ này có một ít thịt thái mỏng, còn có một rổ trứng gà nữa, trong cái khuông này không phải là cơm tẻ sao? Bọn họ nói dối.”
Gã sai vặt đứng một bên nghe thấy Bích Nha chỉ trích, xấu hổ cúi thấp đầu, hận không tìm thấy một cái hố mà chui vào. Lặng lẽ ngẩng lên, tâm trạng cực bất an thoáng nhìn qua Vân Phi Vũ, lại phát hiện vị đại tiểu thư trước mắt căn bản không chú ý tới mình, đứng trước đám nguyên liệu mà ngẩn người.
Một lúc sau, Vân Phi Vũ mở miệng: “Muội lấy tảng thịt ra đây, cả mấy quả trứng gà nữa.”
Làm cơm căn bản không khó đối với y. Kiếp trước y sống cùng muội muội, trừ việc đánh quyền anh, nấu nướng chính là sở thích duy nhất. Hơn nữa, khi mới bỏ học, cuộc sống của hai huynh muội cực kỳ khổ cực, ythường xuyên phải tới chợ nhặt lấy những thứ đồ ăn cùng rau quả người ta không cần đến, nhưng vẫn có thể làm được món ăn ngon. Những lúc ấy, muội muội Tiểu Đình khen y hết lời, còn nói về sau ai gả cho y thì có lộc ăn.
Lại nhớ tới chuyện trước kia, Vân Phi Vũ lắc đầu cười khổ. Trong lòng đã tính toán xong nên làm món gì, lập tức bắt tay vào làm việc, vừa vặn ngẩng đầu lại thấy gã sai vặt mặt mũi nhăn nhó, bất an, y trực tiếp ra lệnh: “Ngươi đi nhóm lửa.”
“Dạ, được rồi.” Gã sai vặt ngây ra một lúc, dường như không ngờ Vân Phi Vũ lại sai khiến mình, nhưng lúc trước nói dối khiến cho hắn áy náy, lập tức gật đầu làm theo hướng dẫn của nàng.
“Tiểu Nha, muội đem cải trắng này rửa sạch, sau đó gọt vỏ khoai tây, biết chưa?”
“Đã biết, thưa tiểu thư. Lúc ở sơn trang, nô tỳ thỉnh thoảng có qua phòng bếp, còn bị kéo vào giúp đỡ, tuy rằng không chính thức làm đồ ăn nhưng cũng học được một ít. Lát nữa sẽ cho người nếm thử tay nghề của nô tỳ.”
Vân Phi Vũ cười cười, không lên tiếng.
Mọi thứ đều được y chỉ đạo chuẩn bị xong xuôi, đang lúc sắn tay áo định xào thịt thì từ ngoài phòng bếp truyền tới tiếng nói.
“Vân tiểu thư, người định làm gì vậy?”
Nhìn lại, là lão quả gia của trang viên này, mà theo sau hắn chính là gã sai vặt vừa đột nhiên biến mất, co người đứng sau lão quản gia, không dám lộ diện.
“Thì ra là vậy.” Y lập tức hiểu được ai là kẻ đứng sau những chuyện này. Vân Phi Vũ khiêu mi, ngữ khí tràn ngập khiêu khích.
“Cũng không có cách nào khác. Ai kêu người của Tích phủ các ngươi tới đạo đãi khách cũng không biết, nhưng mà cũng khó trách, chủ ra sao thì tớ cũng như vậy. Tuy nhiên, con người ta tâm địa thiện lương, sợ chuyện quý phủ khiến khách nhân đói chết truyền ra ngoài lại ảnh hưởng tới thanh danh của quý phủ… cho nên phải tự nấu ăn. Sao nào? Như vậy cũng không được?”
“Không, không. Tiểu thư hiểu lầm.” Lão quản gia vừa nghe chủ tử của mình bị hạ thấp, trong lòng không thoải mái nhưng cũng không dám cãi lại, ai kêu trong lòng hắn có tật cơ chứ.
“Vân tiểu thư, người hiểu lầm rồi. Thiếu gia đã xuất môn năm ngày. Hiện tại mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do một mình lão nô quản lý, mà lão nô tuổi tác có chút lớn, cho nên khó tránh khỏi đôi khi hồ đồ, chậm trễ. Thỉnh tiểu thư thứ lỗi.”
Vân Phi Vũ mỉm cười đi tới trước mặt lão quản gia, âm thầm đánh giá, cũng không chịu nói lời nào, chỉ ra vẻ đăm chiêu ‘Nga’ một tiếng rồi xoay người trở về bên cạnh bếp. Lão quản gia trong lòng hốt hoảng cũng vì một thanh âm này của y.
“Tiểu Nha, bắt đầu làm thôi, còn ngươi nữa, đứng nhìn làm gì, thêm lửa.”
“Dạ.”
Nhìn ba người trong phòng bếp bắt đầu vội vàng chuẩn bị, chẳng ai thèm quan tâm tới mình, lão quản gia ho nhẹ hai tiếng, đến gần bếp lửa: “Vân tiểu thư, sao có thể để người tự mình làm như vậy chứ. Người chờ một chút, lão nô phái người đi gọi đại sư phụ trở về.”
“Không cần.” Vân Phi Vũ lạnh lùng nhìn hắn. “Nếu nói như ngài, chờ tìm được đại sư phụ trở về chắc trời cũng tối rồi. Ta cũng không đủ kiên nhẫn đen cơm chiều với cơm chưa ăn chung một lượt. Hơn nữa, ai biết tới lúc ăn cơm chiều, chứng già cả hay quên của ngài lại tái phát cơ chứ.”
Lão quản gia tức giận nói không lên lời. Hắn đến đây là muốn nhìn một chút, nhìn xem vị thiên kim tiểu thư quen được nuông chiều của Vân Vụ sơn trang có thể làm ra cái món gì, tưởng tượng tới kết cục đương nhiên phải xảy ra đó khiến tâm tình hắn khá hơn nhiều.
Nhưng sự thật lại khiến hắn thất vọng. Nhìn Vân Phi Vũ quét mỡ, cầm đũa, xào nấu, nhấc nồi… hắn bất ngờ đứng yên tại chỗ. Hắn thực sự không tưởng tượng nổi, vị thiên kim tiểu thư sinh ra trong Vân gia, gia tộc giàu có nhất Dạ Diệp quốc lại biết nấu ăn. Trong phòng bếp, bốn người cùng đứng ngẩn người, hoảng hốt giống như rơi vào mộng ảo.
Củi khô lửa lớn, Vân Phi Vũ nhanh chóng làm được hai mặn một canh, đem cơm trắng làm thành cơm trứng, sau đó dọn bát, gọi một tiếng: “Tiểu Nha, lại đây ăn cơm.”
“……….”
“Tiểu Nha?……Tiểu Nha!”
Vân Phi Vũ hô to một tiếng khiến cả bốn người đều bừng tỉnh.
“Tiểu thư, này,.. ngươi… này…” Bích Nha khó tin nhìn đồ ăn trên bàn, không biết diễn tả sự kinh ngạc của mình ra sao. Vân Phi Vũ nhu trán. Y biết mình biết làm đồ ăn có chút kinh thiên động địa, nhưng mà không thể chờ đến lúc đói chết mới được, kéo Bích Nha tới bàn, nhỏ giọng nói: “Mau ăn đi, ăn xong rồi trở về phòng sẽ nói với muội.”
“Nga”
Tuy nhiên, Bích Nha vừa ăn miếng thứ nhất đã lập tức lớn tiếng, nói năng lộn xộn: “Tiểu thư, ngon nha, tiểu thư…”
Xem bộ dạng vui vẻ của nàng,Vân Phi Vũ thả lỏng, y còn tưởng đồ ăn không đủ gia vị sẽ không nuốt nổi, thế nhưng, nhìn tiểu nha đầu hưng phấn như vậy, trong lòng y cũng không khỏi tự hào.
“Được rồi. Ăn không nói, ngủ không nói, mau ăn.”
“Dạ”
Bích Nha bị mỹ thực (đồ ăn ngon) trước mắt hấp dẫn, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của những người chung quanh khiến Vân Phi Vũ nhớ tới thời gian trước kia cùng Tiểu Đình ăn cơm, gương mặt hiện lên nụ cười xinh đẹp.
Không biết lão quản gia rời đi từ lúc nào, hai gã sai vặt cũng khôi phục lại thần, tiếp tục dọn dẹp phòng bếp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người.
Ăn uống no đủ, Vân Phi Vũ nhìn hai gã sai vặt cười cười, sau đó kéo Bích Nha nghênh ngang rời đi.
Hai gã sai vặt nhìn bát canh trước mặt, bưng lên, định đổ vào thùng thức ăn thừa, trong đó một người nhịn không được liền lấy một miếng thịt nếm thử, đột nhiên giống như cắn trúng lưỡi. Gã sai vặt còn lại cũng tò mò nếm thử một miếng, một lúc lâu sau, cả hai đồng thanh nói: “So với đại sư phụ nấu còn ngon hơn rất nhiều.”
Tiểu đình giữa hồ trong Tây Uyển, lão quản gia đang đứng cạnh một nữ tử trẻ trung: “Tiểu thư, ta xem hay là thôi đi. Dùng loại phương pháp này đuổi các nàng đi, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thanh danh Tích gia, hơn nữa, đại thiếu gia biết được sẽ không yên.”
“Vi bá, người không cần lo lắng. Đại ca nhất định sẽ đa tạ chúng ta. Hắn nhất định sẽ không trách cứ chúng ta.” Tích Ngưng Sương cực kỳ khẳng định trả lời.
“Nhưng mà, người nói nàng ta tự mình nấu cơm là sao vậy?”
“Ta cũng không biết! Dường như nàng ta đã từng học qua vậy.”
“Có phải là Vân gia tiểu thư kia là người khác mạo danh thay thế hay không? Nàng là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé mà.” Tích Ngưng Sương cực độ nghi ngờ.
“Chắc không có đâu. Từ sau khi vào trang viên, nàng ta vẫn chưa hề đi ra ngoài, mà thủ vệ trong này cũng rất nghiêm mật. Hơn nữa, ai lại có lá gan lớn như vậy, dám mạo danh người của Vân gia, trừ phi nàng không muốn sống nữa.”
“Ân. Cũng đúng. Nếu cách này không thể thực hiện được, vậy đành phải nghĩ biện pháp khác.”
Một lúc lâu sau, Tích Ngưng Sương nhíu mày, tiếp theo tươi cười nhìn về phía lão quản gia: “Vi bá, nếu Vân tiểu thư làm mất đồ vật gì đó cực kỳ quan trọng, người nghĩ đại ca sẽ tha thứ cho nàng chứ?”
Lão quản gia biết nàng ám chỉ điều gì, nhíu mày suy tư một lát, chậm rãi nói: “Khó mà nói được. Tiểu thư cũng biết thiếu gia là người trọng nhân nghĩa, trừ phi nàng tự mình yêu cầu rời đi, nếu không đại thiếu gia cũng không đuổi nàng đi. Người cũng biết mà, thiếu gia là một người tốt như vậy a.”
“Nếu… tự nàng ta yêu một người khác, sau đó yêu cầu rời đi….” Tích Ngưng Sương tủm tỉm mở miệng.
“Vậy… hẳn thiếu gia sẽ thành toàn cho nàng.”
“Ân… Cứ vậy đi. Vi bá, phiền người mời Nghiêm nhị thiếu gia tới cho ta.”
“Tiểu thư, chẳng nhẽ người muốn lợi dụng hắn.”
“Đúng.” Tích Ngưng Sương gật đầu.
“Ta biết hắn thích ta, không phải vì vậy mới càng dễ lợi dụng sao, hơn nữa, nếu hắn cùng Vân gia tiểu thư kia thành đôi thì vừa vặn nhất tiễn song điêu.”
“Nhưng mà…” Lão quản gia tựa như muốn nói điều gì, nhưng thấy vẻ kiên quyết trên gương mặt nàng liền dừng lại.
Tích Ngưng Sương nhận thấy hắn lo lắng, tiến lên ôm lấy cánh tay lão quản gia làm nũng: “Vi bá, người ta biết Vi bá thương Sương Nhi mà. Đúng vậy, người cũng biết đại ca là người đặt công vụ lên hàng đầu. Hiện tại cha nương cũng không còn nên người giúp được ta cũng chỉ còn lại một mình người thôi. Người giúp Sương Nhi đi mà.”
Nhìn nữ tử trước mắt, trước kia nàng vô cùng hồn nhiên khả ái, hiện tại cũng biết đau khổ vì tình, lão đầu thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Nếu lão gia cùng phu nhân còn sống, nhất định sẽ bênh vực nàng, mà chắc chắn thiếu gia cũng không dám cự tuyệt thỉnh cầu của họ.”
Nhớ tới lão gia cùng phu nhân, lão đầu bắt đầu âu sầu. Nhìn vẻ mặt cầu xin của nữ tử trước mắt, lão quản gia từ ái vuốt đầu nàng, rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng. Nàng lập tức vui vẻ.