Hoàng Trang cùng Lí Lam Phong nhìn rõ hình ảnh hai người bên nhau, liếc mắt nhìn một cái đều thấy trong mắt đối phương lộ vẻ thất vọng cùng bất đắc dĩ. Bọn họ đã hiểu, chỉ sợ lần này phải tay không trở về.
Vân Phi Vũ xoay người, vẻ mặt áy náy nhìn bọn họ: “Xin lỗi Hoàng đại ca, Lý đại ca. Vốn hôm nay phải mời hai người dùng bữa, nhưng thân thể Dương dường như không được thoải mái. Vậy đi, nói cho ta biết hai người đang ở tại nơi nào, hôm khác ta tới đó mời hai người dùng bữa.”
Hai người lắc đầu, Hoàng Trang nhìn y, thở dài: “Tiểu Vũ, giữa chúng ta không cần phải nói nhiều lời khách sáo như vậy. Đệ đã hiểu được mục đích chúng ta tới đây, như vậy đi, đệ cứ suy nghĩ vài ngày. Ba ngày sau chúng ta lại tới.” Nói xong, hắn chắp tay, hai người liền đi về phía thang lầu.
“Không cần tới nữa.” Vân Khoảnh Dương đột nhiên quát lạnh, ánh mắt hiện lên sát khí, trong đầu luôn vang lên câu nói chấp niêm: “Giết bọn họ, lập tức giết chết bọn họ, bằng không bảo bối sẽ bị cướp đi, giết chết…”
Một tiếng hét lớn đánh thức hắn, nhìn bảo bối tức giận, hắn gọi khẽ: “Bảo bối?”
Vân Phi Vũ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Y có thể cảm nhận được sát khí trên thân thể nam nhân khi nãy, không khỏi có chút kinh hãi, còn có đôi phần tức giận. Hít sâu, áp chế cảm giác buồn bực trong lòng, y mỉm cười nhìn về phía hai người: “Lý đại ca, Hoàng đại ca, xin lỗi. Đừng để ý tới lời hắn nói, có điều, việc hai người nói…” Y dừng lại, vẻ mặt áy náy: “Chỉ sợ ta không cách nào đáp ứng, thật có lỗi!”
Lí Lam Phong nghe xong liền nghiêm mặt xoay người bước đi, mà Hoàng Trang nhìn Vân Phi Vũ một lúc lâu, cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó nhìn về phía y, vẫn là vẻ mặt mong đợi: “Tiểu Vũ, ta vẫn hy vọng đệ có thể suy nghĩ về việc này. Đệ cho Hoàng đại ca này một chút thể diện, đợi vài ngày sau mới trả lời, được không?”
Vân Phi Vũ mấp máy môi nhưng không cách nào đem lời cự tuyệt nói ra miệng, bởi vì người trước mắt đâu chỉ… đâu chỉ một lần, mà là ba lần bốn lượt giúp đỡ y. Chần chờ đôi chút, y gật đầu: “Được, ta sẽ suy nghĩ.”
“Đa tạ!” Hoàng Trang tươi cười, xoay người xuống lầu.
“Vũ Nhi, không cho phép, ta không cho phép!” Nam nhân đột nhiên ôm y vào lòng, điên cuồng hôn môi, hai tay xé rách y phục nam tử.
“Uhm… buông ra… hỗn đản!” Vân Phi Vũ dùng hết sức đẩy hắn ra, vẻ mặt tràn ngập tức giận cùng bi thương: “Huynh luôn như vậy, nói cái gì mà sẽ không cưỡng bách ta nữa, nói nghe ta hết thảy, nhưng khi nãy, huynh lại phát sát khí với bằng hữu của ta. Ta có nói sai không? Có phải hiện tại trong lòng huynh đang suy nghĩ đợi lát nữa sẽ âm thầm phái người ám sát bọn họ?”
“Vũ Nhi, ta…” lại một cơn đau đầu ập lên não, Vân Khoảnh Dương vội vàng cúi đầu, đề khí bắt đầu áp chế. Sợ bị vật nhỏ trước mắt phát hiện, cắn chặt răng không dám mở miệng.
Thấy nam nhân cúi đầu nửa ngày không nói lời nào, tâm Vân Phi Vũ ngày càng lạnh, thất vọng nhìn hắn: “Dương, huynh vẫn nói sẽ vì ta sửa lại tính tình, nhưng là… trừ bỏ việc huynh đối xử với ta rất tốt, những mặt khác vẫn giống như xưa. Đối với người khác, huynh vẫn âm thầm phái sát thủ, ra tay chẳng lưu tình. Huynh như vậy…thật khiến tâm ta băng lạnh.”
Nghe tiếng bước chân xa dần, Vân Khoảnh Dương thất kinh giữ chặt lấy y, nhưng đầu ngày càng đau, khí tức trong cơ thể hỗn loạn, một ngụm máu tươi phun thẳng ra. Hắn ngã trên mặt đất.
Xuống được phân nửa cầu thang, nghe mặt đất vang lên một tiếng ‘rầm’, Vân Phi Vũ dừng bước. Y tức hắn bá đạo, tức hắn tàn nhẫn, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho hắn. Gương mặt tái nhợt tiều tụy của nam nhân luôn quẩn quanh trước mắt. Thầm mắng một câu ‘hỗn đản.’ Y lập tức xoay người chạy lên lầu ba, mà khi thấy nam nhân ôm đầu té trên mặt đất, y lập tức hoảng sợ: “Dương, huynh sao rồi… huynh… Huynh nói gì đi chứ.”
Mơ hồ nghe thấy bên tai truyền tới thanh âm của bảo bối, Vân Khoảnh Dương từ từ mở mắt, gian nan thốt ra: “Vũ Nhi… Ta… ta biết sai rồi… đừng… đừng rời khỏi ta…”
“Ta thực ngu ngốc, ta thực khốn kiếp!” Vân Phi Vũ không ngừng tự trách, kỳ thực y nên sớm đoán ra nam nhân tiều tụy là do đâu, vậy mà y vẫn cố tình tin tưởng lời hắn nói là giả dối. Trong lòng hiểu được, tìm Lí Sầm là biện pháp nhanh nhất, đơn giản nhất, nhưng sợ nhìn thấy người nọ thì bản thân mình lại dao động, vậy nên y không muốn gặp mặt, cũng vì vậy, y chỉ dám đem mọi hy vọng ký thác lên người lão đầu. Nam nhân phát độc ngày càng nặng. Rõ ràng Cổ đại phu đã nói thời gian chỉ còn lại nửa năm tới một năm, nhưng bản thân y vẫn kiên trì cho rằng thời gian còn tới một năm. “Ta quả nhiên rất khốn kiếp.”
Nhìn sắc mặt nam nhân tái nhợt như giấy, Vân Phi Vũ ghé bên tai hắn, run rẩy nói thầm: “Dương, huynh chờ ở đây một lúc, ta đi tìm người cứu huynh. Ta sẽ không để huynh phát cuồng hoặc khiến huynh phải chết. Chờ ta, ta nhất định cứu huynh.”
Xoay người định rời đi lại phát giác tay bị nắm lại, quay đầu nhìn nam nhân đổ đầy mồ hôi trên trán, y ngồi xuống dỗ dành: “Dương, ta không rời đi, ta chỉ tìm người giải độc cho huynh. Ngoan, chờ ta một chút, ta lập tức trở về.” gỡ tay hắn xuống, chẳng ngờ phía sau truyền tới tiếng nỉ non. “Vũ Nhi… đừng đi… đừng rời ta….”
Áp chế chua sót cùng kích động, y nhanh chóng lao xuống lầu, thấy tiểu nhị đón khác trước cửa, lo lắng hỏi: “Có biết hai người vừa rồi đi về hướng nào không?”
Tiểu nhị bị hỏi liền thất thần, lắc đầu.
“Hẳn là mới rời khỏi tửu thôi.” Vân Phi Vũ vội vàng lao ra ngoài, nhưng đứng trên đường lớn, nhìn dòng ngoài qua lại tấp nập, y đột nhiên cảm thấy thật bất lực, có cảm giác muốn bóp chết chính mình, vì sao khi sự tình xảy ra trước mắt mới bắt đầu lo lắng. Kỳ thực tình trạng của nam nhân không hề khả quan, bản thân y lại vì đắm chìm trong hưng phấn xây dựng cơ nghiệp mà không chú ý tới hắn. “Khốn kiếp, khốn kiếp, ta thực khốn kiếp, khốn kiếp, cực kỳ khốn kiếp…”
Ánh mặt trời bên ngoài sáng lạn nhưng nội tâm y lại nặng nề u ám, lạnh tự băng, thật muốn tìm nơi nào đó khóc than phát tiết một hồi, tuy nhiên hiện tại chưa phải lúc, Dương đang đợi y, đang cần y.
Cảm giác có gì đó chảy dài trên mặt, không rõ là mồ hôi hay vẫn là nước mắt, y nhanh chóng lau đi, không thể tiếp tục nhu nhược như vậy, không thể nhìn nam nhân chết như vậy, còn chưa tới thời điểm cuối cùng thì nhất định không được buông tay. Y thở sâu, nhấc chân bước vào tửu , mới vừa tới cửa, cánh tay đột nhiên bị níu lại: “Tiểu Vũ, ai khi dễ đệ, có phải tên kia không? Sao mắt đệ lại đỏ như vậy?”
Nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, Vân Phi Vũ ngây người, đột nhiên nhớ tới việc hai người kia dịch dung mà tới, trong lúc nòng lòng lại quên mất. “Ta quá ngu ngốc.”
Y lập tức nắm lấy tay người kia, tâm tình vô cùng kích động: “Hoàng đại ca, các huynh vẫn chưa đi, vậy Lí đại ca đâu?”
Lo lắng nhìn chung quanh, đến khi Lí Lam Phong bước tới sau Hoàng Trang, y lập tức tiến lên: “Lí đại ca, cầu huynh cứu hắn, chỉ cần huynh cứu hắn thì ta sẽ đi theo hai người. Cầu xin huynh.”
Nghe những lời không đầu không đuôi của y, hai người đồng thời thất thần.
Hoàng Trang mở miệng: “Tiểu Vũ, đệ muốn Lam Phong cứu ai? Là ai sinh bệnh?”
Vân Phi Vũ khẩn trương nhìn hai người, nuốt một ngụm nước miếng: “Là… Dương, Vân Khoảnh Dương trúng độc, người có thể giải độc chỉ có dược vương cùng độc vương, Lí đại ca được chân truyền từ Lí lão bá, ta nghĩ…”
“Không cứu!”
Tiếng cự tuyệt lạnh lùng cắt ngang lời y nói, Vân Phi Vũ ngơ ngác nhìn nam tử mặt lạnh trước mắt, lại nhìn nam nhân bên cạnh, thấy vẻ mặt hắn cũng bất đắc dĩ, nhìn chung quanh, cắn răng một cái, y lập tức quỳ xuống: “Lí đại ca, van huynh cứu hắn, cầu xin huynh cứu hắn đi!”
Hai người không dự đoán được y sẽ hành động như vậy, nhất thời thất thần, ánh mắt, lời to tiếng nhỏ xì xầm truyền tới khiến hai người xấu hổ không thôi.
“Tiểu Vũ, đệ làm gì vậy, mau đứng lên, vì loại người như vậy mà quỳ xuống có đáng không?” Hoàng Trang kéo y lên, thấy đôi mắt phiếm hồng cùng vẻ bi thương đó, những lời khuyên giải còn lại nghẹn trong họng, nói không nên lời.
Nuốt nước mắt vào trong, Vân Phi Vũ nhìn hai người, cười khổ: “Ta biết, ta biết các người hận hắn, chán ghét hắn, nhưng hắn là người rất quan trọng đối với ta. Ta biết yêu cầu các người cứu kẻ thù là làm khó dễ hai người, nhưng ta thật sự không còn biện pháp khác, cho nên chỉ cần có thể cứu hắn, ta lập tức theo các người trở về tổng đàn, van cầu hai người!”
Thấy Vân Phi Vũ lại muốn quỳ xuống, Hoàng Trang vội vàng kéo y, nhìn Lí Lam Phong vẫn không hề biến sắc, nhịn không được liền mở miệng: “Lam Phong, cho dù ngươi không muốn cứu Vân Khoảnh Dương, nhưng chẳng lẽ ngươi không nghĩ sẽ giúp cho giáo chủ khỏe lại? Chẳng phải phụ thân ngươi đã nói Tiểu Vũ chính là khúc mắc trong lòng giáo chủ, không có y, cả đời này chúng ta cũng đừng mong trị dứt bệnh cho giáo chủ, chẳng lẽ ngươi đa quên?”
Vừa nghe lời này, rốt cuộc Lí Lam Phong cũng biến sắc, quét mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Ta không dám cam đoan có thể trị dứt cho hắn. Nếu không trị hết liệu ngươi còn có thể theo chúng ta hay không?”
Vân Phi Vũ thất thần, do dự lúc lâu mới nói: “Nếu không thể hoàn toàn trị dứt, ta cũng mong Lí đại ca có thể giúp hắn kiềm chế thời gian phát độc. Có thể kéo dài bao lâu cũng được, ta sẽ nghĩ biện pháp khác, đương nhiên, ta vẫn sẽ theo các người trở về.”
Lí Lam Phong không đáp lời, xoay người đi vào tửu lâu, Hoàng Trang vỗ vai y: “Đi thôi, hắn đã đáp ứng rồi.”
Cảm thấy hốc mắt nóng lên, y chớp mắt xua tan nhiệt khí trong mắt, lập tức đi theo.
Khi lên tới lầu ba, thấy nam nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất dường như đang vận công. Nghe thấy tiếng bước chân hắn bỗng nhiên mở mắt, đến khi thấy hai người phía sau Vân Phi Vũ, không khỏi nhíu mày: “Sao các ngươi lại quay trở về đây?”
Vân Phi Vũ đang vì hắn khôi phục mà vui vẻ, nhưng nghe được lời hắn nói xong lại sợ chọc tức hai người kia, vội vàng quát lớn: “Dương, huynh còn như vậy sẽ khiến ta tức giận. Hoàng đại ca cùng Lí đại ca là bằng hữu của ta, huynh đuổi họ đi chính là đuổi ta đi.”
Nghe vậy, Vân Khoảnh Dương mất hứng, nhưng khi nhìn đôi mắt vật nhỏ đỏ lên, oán giận ngập đầu hoàn toàn tiêu tán. Áp chế cơn đau đầu âm ỉ, hắn đứng lên, vươn tay: “Lại đây.”
Tuy làm trò trước mặt nhiều người như vậy chẳng hay ho gì, nhưng nhìn bộ dạng khi nãy của nam nhân, trái tim y thiếu chút nữa ngừng đập. Giờ phút này, nhìn thấy hắn bình an vô sự, Vân Phi Vũ kiềm chế kích động liền tiến tới, hai người ôm nhau thật chặt.
Một hồi lâu sau, nghe thấy tiếng ho nhẹ, Vân Phi Vũ bừng tỉnh, vội vàng đẩy nam nhân ra, mặt đỏ tai hồng cất lời: “Hoàng đại ca, Lí đại ca, xin lỗi, mời ngồi!” sau đó trừng mắt liếc người bên cạnh, ý bảo hắn không được phép nói nữa.
Hoàng Trang thầm thở dài. “Nếu giáo chủ tỉnh lại mà nhìn thấy tình cảnh này sẽ phản ứng ra sao? Thôi vậy, việc này không đến phiên ta quản. Tình cảm của bọn họ thì để bọn họ tự giải quyết đi. Ít ra lần này không về tay không.”
Đẩy nhẹ Lí Lam Phong vẫn đứng sừng sững, biết hắn không quen nhìn hai người như vậy, Hoàng Trang ghé tai hắn nói nhỏ: “Đây không phải chuyện ngươi có thể nhúng tay vào, trước tiên phải mang người về chữa khỏi cho giáo chủ, mọi việc để sau mới nói.”
Cũng chỉ có thể như vậy, Lí Lam Phong bất đắc dĩ ngồi xuống, sau đó nhìn Vân Khoảnh Dương, lạnh lùng mở miệng: “Đưa tay ra.”