Sau giờ Tuất, Vân Phi Vũ mở tiệc tẩy trần cho Mạnh Lệnh Phương, mà Lưu Ngọc Hoa viện cớ thân thể không khỏe nên không xuất hiện. Ỷ Thần liên tục cười lạnh trong lòng, nhưng bởi vì hắn đã đáp ứng với Tiểu Vũ nên đành phải giấu diếm sự thật.
“Mạnh thúc, ngài không ngại ta gọi như vậy chứ?” Tích Vô Nhai bưng chén rượu, thản nhiên tươi cười: “Đa tạ ngài khi đó đã tương trợ Vũ Nhi, ta kính ngài một chén.”
Vào nam ra bắc nhiều năm, Mạnh Lệnh Phương vừa nghe tên đã biết ba người bọn họ là ai, trong lòng không khỏi run sợ, nhưng dù sao hắn cũng là người lăn lộn trên thương trường rất lâu nên cũng nhanh chóng định thần, giơ chén rượu, cung kính nói: “Ta cùng Tiểu Vũ nhất kiến như cố, hơn nữa ngày đó cũng chỉ là tiện đường mà thôi, vương gia khách khí rồi.”(Nhất kiến như cố: Vừa gặp như đã quen biết từ lâu.)
Hai người cạn chén, Tích Vô Nhai mỉm cười: “Mạnh thúc cứ gọi tên ta là được, Vũ Nhi kính ngài như phụ vậy nên chúng ta nào khác người một nhà, không cần khách sao như vậy.”
“Việc này…”
“Mạnh thúc, ngài khách khí với bọn họ chính là khách khí với ta.” Vân Phi Vũ ngắt lời hắn, đột nhiên hỏi: “Ngài… có phải không thể tiếp nhận quan hệ của chúng ta?”
“A… không phải không phải.” Mạnh Lệnh Phương liên tục xua tay, vuốt đầu y: “Ta cũng nghe không ít về chuyện của các người, có thể đi tới bước này đã không dễ dàng gì rồi. Đồ ngốc, Mạnh thúc cũng không phải loại người cố chấp, người với người mà, chỉ cần vui vẻ bên nhau là hạnh phúc rồi, cần gì phải để ý tới người khác.”
“Nói rất đúng.” Vân Khoảnh Dương nâng chén rượu: “Ngài không ngại ta theo Vũ Nhi gọi ngài là Mạnh thúc chứ? Nào, ta kính ngài một ly.”
Trái ngược với hai người còn lại, là người làm ăn, Mạnh Lệnh Phương kính nể Vân Khoảnh Dương từ tận đáy lòng, hắn giơ chung rượu, vẻ mặt cung kính: “Vân thiếu chủ quá khách khí, cụng ly”
Vân Phi Vũ gắp một miếng đồ ăn vào bát hắn, cười nói: “Mạnh thúc, gọi tên hắn là được.”
“Được, được”
Thấy chỉ có mình là chưa nói gì, Tư Vũ Thánh nâng chung rượu lên, nhàn nhạt mở miệng: “Mạnh thúc, đa tạ ngày đó đã trợ giúp Vũ Nhi.” Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn.
Mạnh Lệnh Phương sửng sốt, vội vàng giơ chén rượu, uống cạn, trong lòng lại không ngừng cảm thán về mỹ mạo của đối phương, tuy nhiên cũng rất sợ thân phận của hắn.
Biết Tư Vũ Thánh không thích nói cười cùng thân cận với người lạ, mà chấp nhận Ỷ Thần cùng Mạnh Lệnh Phương cũng chỉ vì bọn họ có quan hệ với y, vậy nên Vân Phi Vũ vội vàng gắp đồ ăn vào bát hắn: “Uống chậm một chút, ăn đồ ăn đi.”
Lời nói trách cứ mang theo quan tâm vô hạn, Tư Vũ Thánh tươi cười tuyệt mỹ, tới khi nhìn thấy miếng ớt xanh trong bát, gương mặt lập tức xụ xuống: “Vũ Nhi”
Vân Phi Vũ trừng mắt, mím môi không nói, đến lúc thấy hắn đem thức ăn nhét hết vào miệng mới cười nhẹ.
“Ăn một chút cũng kén chọn hết thứ này tới thứ kia, ngay cả hài tử cũng không bằng.” Vân Khoảnh Dương hừ lạnh một tiếng, cố ý nhìn Ỷ Thần ngoan ngoãn ăn cơm phía đối diện, lại quay sang nhìn hắn.
“Vân Khoảnh Dương, ngươi đang gây sự đó hả?” Ngữ điệu lười biếng nhưng lại khiến người ta bất giác cảm nhận được hàn ý đang vây quanh mình.
Mắt thấy sắc mặt Vân Phi Vũ ngày càng khó coi, Tích Vô Nhai nâng chén rượu lên: “Mạnh thúc, chúng ta cùng kính ngài một ly, đa tạ trước kia ngài đã chiếu cố Vũ Nhi, đa tạ!”
Mạnh Lệnh Phương hoàn hồn, hành động của hai người kia khiến hắn vô cùng kinh ngạc, thật chẳng ngờ hai kẻ danh tiếng lừng lẫy giang hồ, tâm ngoan thủ lạt không từ một ai kia lại cãi vã bên bàn ăn như tiểu hài tử, thật khiến người ta không sao tin nổi.
Hắn vội vàng nâng chung rượu lên, cười ha hả: “Đâu có, đâu có, Tiểu Vũ là tiểu hài tử ngoan ngoãn mà, ai gặp cũng yêu thích cả.”
Hai người đối diện nhìn sắc mặt vật nhỏ không tốt, vội vàng ngoan ngoãn bưng chung rượu lên, Vân Phi Vũ trừng mắt liếc họ một cái, sau đó cười nói cùng người bên cạnh: “Mạnh thúc đừng để ý, bọn họ thường xuyên như vậy, chờ một đoạn thời gian sẽ quen thôi.”
Mạnh Lệnh Phương cười ha hả: “Ta hiểu được, ồn ào đôi chút sẽ khiến tình cảm gắn bó hơn, nào nào, mọi người cùng làm một chung đi.”
Nghe lời này, hai người đồng thời đều muốn phản bác, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của vật nhỏ nên đành phải nuốt toàn bộ những lời muốn nói vào bụng, yên lặng uống rượu.
Thấy thời gian đã không còn sai biệt lắm, Vân Phi Vũ buông chiếc đũa trong tay: “Tích đại ca, huynh giúp ta một chút.”
“?”
Ba người đồng thời sửng sốt, mà Mạnh Lệnh Phương cũng hiểu y muốn nói tới việc của mình, thần căng thẳng, bàn tay không ngừng run rẩy.
Tuy không muốn dựa vào quyền thế nhưng Vân Phi Vũ biết mọi chuyện chẳng thể tiếp tục kéo dài, đàng phải quyết tâm mở miệng: “Kỳ thực trong nhà Mạnh thúc xảy ra chút việc, nếu không phải là chuyện khẩn cấp thì ta cũng không muốn…”
“Vũ Nhi” Tích Vô Nhai ngắt lời y, ôn nhu cười: “Ta hiểu ý đệ, có điều, nếu sự tình thực sự khẩn cấp thì chúng ta nên nói chính sự trước, được không?”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó thuật lại sự tình.
Đến khi nghe xong hết thảy, Tích Vô Nhai cười khẽ: “Chuyện này dễ làm, ngày mai ta sẽ phái người tới ngục đưa người ra.”
“Đưa người ra luôn? Như vậy hình như không tốt lắm thì phải?” Vân Phi Vũ khẩn trương nhìn hắn.
Tích Vô Nhai lắc đầu: “Không thành vấn đề, chẳng qua.” Hắn liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh một cái: “Vân Khoảnh Dương, chẳng phải ngươi nên thanh lí người của mình một chút sao?”
Vân Khoảnh Dương vẫn luôn trầm tư, nghe thấy lời hắn nhưng không trả lời mà nghiêng mặt nói với không khí vài câu, sau đó lên tiếng: “An tâm, ta đã sai người lập tức tới Đông An thành, Mạnh Văn Tuyên sẽ vô sự, về phần Trương Bỉnh Văn.” Hắn nhìn về phía Tích Vô Nhai, ngữ khí lạnh nhạt: “Giao cho ngươi là được, ta sẽ chậm rãi đem người trong triều trao lại cho ngươi, mất đi cây đại thụ Vân gia này, chắc chắc sau này bọn họ sẽ nghe lời rất nhiều.”
Tuy rằng cùng nhau ở chung dưới một mái nhà, trở thành người một nhà, nhưng để phạm vi thế lực của mình bị người khác thâu tóm thực sự không thoải mái gì, nghe thấy hắn nói như vậy, rốt cuộc Tích Vô Nhai cũng an lòng: “Tốt.”
“Chậc chậc, cây đại thụ Vân gia này thật lớn, chỉ cần một kẻ tùy tiện hô lên danh hào của Vân gia cũng có thể khiến người khác tan cửa nát nhà, lợi hại lợi hại, ma giáo chúng ta cảm thấy mặc cảm quá đi à!”
Nghe thấy hắn châm chọc, Vân Khoảnh Dương nhíu mày nhưng không phản bác, bởi vì hắn hiểu sự tình lần này xác thực không thoát khỏi can hệ với Vân gia. Tuy rằng không phải hắn tự mình hạ lệnh, nhưng đó chính là do Vân gia nhiều năm hoành hành tạo thành tập tính, chắc chắn phải chỉnh đốn.
Nhìn vật nhỏ đối diện, Vân Khoảnh Dương thề thốt: “Vũ Nhi, đệ an tâm, sau này sẽ không bao giờ phát sinh những chuyện như vậy nữa, ta cam đoan.”
“Ngươi cam đoan thì có ích gì? Ngươi lại…”
“Thánh” Vân Phi Vũ oán trách liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía nam nhân: “Ta tin tưởng huynh.”
Vân Khoảnh Dương nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn y càng thêm nóng cháy: “Chỉ cần đệ tin tưởng ta là được, nhưng người khác không quan trọng, chỉ cần đệ thôi.”
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy khiến Vân Phi Vũ vô cùng ngượng ngùng, bưng chung rượu nhấp một ngụm che dấu xấu hổ: “Đúng rồi, quanh minh chính đại cứu người ra như vậy có khi nào lại đả thảo kinh xà khiến Trương Bỉnh Văn cùng họ Vương ở Đông An thành gây bất lợi cho Văn Tuyên?”
Vân Khoảnh Dương thoáng giật mình, sau đó mỉm cười định giải thích lại bị Tư Vũ Thánh cướp lời: “Chậc chậc, Vũ Nhi, đệ quá coi thường hai người bọn họ.” Chỉ thấy hắn vươn ngón tay bạch ngọc lắc lắc, sau đó chỉ chỉ hai người: “Hai người bọn họ một tên là lang một tên là hồ ly, cho dù đối phương là lão hổ đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn phải cúi đầu xưng thần, huống chi đối phương chỉ là một con châu chấu nhãi nhép, cho nên đệ hoàn toàn không cần lo lắng.”
Tuy rằng hắn nói thay mình nhưng nghe kiểu gì cũng thấy không thoải mái, Tích Vô Nhai lắc đầu cười khẽ, còn Vân Khoảnh Dương lại nhịn không được mà phản ngôn châm chọc: “Chúng ta là lang là hồ ly, vậy ngươi chính là độc xà, một con độc xà tối âm hiểm tối vô sỉ.”
“Độc xà thì sao?” Sóng mắt Tư Vũ Thánh khẽ chuyển động, đưa tầm mắt định chặt trên người vật nhỏ phía đối diện: “Cho dù ta là độc xà thì người Vũ Nhi yêu nhất vẫn là ta, đúng không?”
Cả buổi tối đều thấy bọn họ nháo tới nháo lui, tranh giành tình nhân, hơn nữa còn là trước mặt ngoại nhân, Vân Phi Vũ vừa xấu hổ lại vừa tức giận, mím môi thẳng tắp, trừng mắt nhìn hai người.
Thấy trạng huống này, ba người lập tức hiểu ra vật nhỏ tức giận rồi, hai người kia nhanh chóng ngậm miệng, Tích Vô Nhai bưng chung rượu lên nói xen vào: “Mạnh thúc, chúng ta lại làm vài ly nữa, ngày thường hiếm khi có dịp tụ hội cùng nhau uống rượu, hôm nay phải uống một bữa thật thống khoái.”
Mạnh Lệnh Phương cũng nhận ra không khí bất ổn, vội vàng bưng chung rượu lên: “Tiểu Vũ, cùng cạn ly nào. Có thể quan biết mọi người chính là phúc đức ba đời của Mạnh mỗ, cạn chén!”
“Được, tối nay không say không về.”