(Ở đây có hai chữ Vũ. Chữ đầu là宇: có nghĩa là mái hiên, chữ thứ hai là雨: Có nghĩa là mưa, là chữ vũ trong tên của Vân Phi Vũ)
Nghiêm Thiên Mẫn nắm túi vải màu đỏ trong tay, nhìn đại môn của Diệp Hương viên càng lúc càng gần mà âm thầm cười khổ.
Không biết tại sao cha cùng nương biết Tích Vô Nhai hôm nay hồi phủ, cũng không biết bọn họ ra ngoài từ lúc nào lại nghe được hắn cùng Tích Ngưng Sương có quan hệ linh gì đó, bắt hắn phải chính tay mang cây trâm đuôi phượng này tới tặng cho nàng. Tâm tư của hai người hắn hiểu được, nguyên do là trước kia hắn có nói đùa một câu, ai biết được bọn họ lại cho là thật.
“Ta cùng Tiểu Sương đã nhiều lần tiếp xúc, nàng rõ ràng chỉ coi mình như ca ca, hơn nữa bản thân ta cũng chỉ có tình cảm huynh muội với nàng. Cha cung nương không hiểu, tiếp tục loạn điểm uyên ương (gán ghép lung tung).”
Suy nghĩ kỹ càng, dù sao cũng muốn gặp huynh đệ tốt của mình, Nghiêm Thiên Mẫn nâng tay cầm lấy môn hoàn gõ cửa, sau đó được hạ nhân đưa vào chính sảnh.
Hắn là khách quen của trang viên. Gặp mặt hai huynh đệ họ Tích ở Ô Tề trấn mười hai năm trước, thời gian mười một năm thấm thoắt trôi qua, một năm trước bọn họ lại hội ngộ ở Thanh Châu thành, có thể nói đó chính là duyên phận.
“Thiên Mẫn ca, huynh đã tới rồi.”
Nghe thấy tiếng gọi, Nghiêm Thiên Mẫn xoay người, nhìn Tích Ngưng Sương một lượt, lấy túi vải màu đỏ trong lòng ra đưa cho nàng: “Tặng cho muội, mừng muội hết bệnh.”
Tích Ngưng Sương cũng không khách khí, vừa nhận lấy liền mở ra, thấy vật bên trong lập tức thốt lên: “Thiên Mẫn ca, cái này thật đẹp, là huynh ra ngoài mua riêng cho ta sao?”
Bị hỏi như vậy, Nghiêm Thiên Mẫn xấu hổ ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng ‘ân’ một câu. Kỳ thực cây trâm này là của Nghiêm Phụng Hiền, cũng chính là đại ca của hắn, khi áp tải hàng về tặng cho đại tẩu (Chị dâu) một đôi. Sau đó cha cùng nương lên tiếng về hôn nhân đại sự của hắn, vì thế đại tẩu lập tức cống hiến ra một cây, nói là muốn tặng cho em dâu tương lai.
“Tại sao muội lại biết ta xuất môn?” Không muốn tiếp tục vấn đề lễ vật, hắn thuận miệng hỏi một câu.
“A… thật ra không có gì.” Tích Ngưng Sương mỉm cười: “Cả ngày ở nhà dưỡng bệnh rất nhàm chán, đại ca cũng không có nhà, ta lại không thể ra ngoài, cho nên muốn tìm Thiên Mẫn ca tới chơi. Ai ngờ phái người tới tìm mới biết huynh đã xuất môn.”
“Thì ra là vậy.” Nghiêm Thiên Mẫn cũng không để ý những lời này, sau đó cẩn thận quan sát nàng: “Khí sắc không tồi, hẳn là có thể ra ngoài đi lại một chút, vận động nhiều mới có lợi cho thân thể.”
“Ân, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng cho dù ở nhà thì đại ca cũng không có thời gian đi chung với ta, Thiên Mẫn ca hẳn là có thời gian đi?”
“………..”
Nghiêm Thiên Mẫn chần chờ một lúc, nhớ tới tiểu tử đáng yêu kia, không khỏi suy nghĩ miên man.
“Thiên Mẫn ca, không được sao?”
Lấy lại thần, nhìn nữ tử thanh tú trước mắt đang nhăn mặt, đôi mắt chớp chớp, chậm rãi dâng lên một tầng hơi nước, Nghiêm Thiên Mẫn cười to.
“Muội a, thực tình vẫn giống như trước kia, mỗi lần ta với đại ca muội ra ngoài du ngoạn, vừa nói không cho theo, muội liền cố gắng chớp mắt cho tới khi rơi lệ mới chịu dừng lại.”
“Người ta đâu có.” Tích Ngưng Sương đỏ mặt, đột nhiên tỏ vẻ thần bí: “Đến lúc đó ta lại mang thêm một người, là một vị thiên kim tiểu thư phi thường xinh đẹp nha.”
“Nga, còn có người xinh đẹp hơn Tiểu Sương sao? Ta đây thực muốn nhìn một lần.” Nghiêm Thiên Mẫn không thèm để ý, cười khẽ.
“Thực mà, không lừa huynh đâu, thực sự rất đẹp. Đến lúc đó Thiên Mẫn ca thấy nàng đừng tự tán dương là tốt rồi.” Tích Ngưng Sương thề thốt.
Người xinh đẹp sao? Hoảng hốt, trước mắt hắn hiện lên một gương mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng người đó lại là nam tử. Nhớ tới tên tiểu tử kia, Nghiêm Thiên Mẫn không tự chủ mà cong lên khóe miệng, thốt lên: “Thực đúng lúc, gần đây ta mới nhận một tiểu đệ, là một tiểu tử phi thường đáng yêu, nhất định sẽ giới thiệu cho hai người quen biết.”
“Ân, tốt lắm!” Thấy kế hoạch của mình bước đầu thành công, Tích Ngưng Sương có chút kích động.
Hai người hai suy nghĩ, trong phòng một mảnh trầm tĩnh, đột nhiên từ ngoài phòng truyền tới tiếng hô to khiến cả hai bừng tỉnh.
“Đại thiếu gia đã trở lại, đại thiếu gia đã trở lại…”
Nhất thời, hai người kinh hỷ nhìn phía cửa, mà người luôn ở trong tiểu viện, rất ít khi ra ngoài như Mạc tiên sinh cũng không biết đã xuất hiện từ lúc nào, cùng đi tới tiếp đón.
Trong Nam Uyển, Bích Nha không ngại mở miệng lần thứ mười hai: “Tiểu thư, rốt cuộc người có muốn tới nghênh đón Tích công tử hay không?”
“Gấp cái gì, không phải hắn vẫn chưa trở về hay sao?” Vân Phi Vũ lật trang sách, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời lần thứ mười hai.
“Nô tỳ tới tiền thính coi sao.”
Nếu không hỏi được kết quả thì không nên hỏi tiếp, Bích Nha xoay người định bước ra ngoài, nhưng không chờ nàng bước ra khỏi cánh cửa, Tiểu Hổ Tử đột nhiên xuất hiện ngăn trở.
Nghiêng người để Tiểu Hổ Tử vào phòng, chỉ thấy hắn cung kính thi lễ với Vân Phi Vũ: “Vân tiểu thư, công tử đã trở lại. Sư phụ mời người tới đại sảnh.”
Bích Nha cảm thấy rất kỳ lạ, Vân Phi Vũ kinh ngạc. Y không hiểu vì sao Mạc Bạch lại sai người tới mời mình, nhưng nhìn gương mặt búp bê kia, y cúi đầu suy nghĩ, sau đó hỏi: “Là muốn bàn về chuyện đồ hồi môn?”
Tiểu Hổ Tử tùy ý gật đầu, cũng không nhìn vào mắt Vân Phi Vũ khiến y hoài nghi, nhưng nghĩ một chút, cả nửa ngày nay chính mình cũng không biết quyết định như thế nào, hiện tại đã có người mở đường, không cần quan tâm phía trước có cái gì, cứ đi là được.
“Được, ta chuẩn bị tốt mọi thứ sẽ tới.”
Tiểu Hổ Tử rời đi trước, Bích Nha giúp Vân Phi Vũ thay y phục, một lúc sau mới chậm rãi xuất phát.
Tích Vô Nhai vừa bước qua đại môn liền thấy một đám hảo bằng hữu tiến tới chào đón, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng lại không thấy bóng dáng xinh đẹp kia đâu liền cảm thấy có chút cô đơn.
Mạc Bạch dường như có tâm linh cảm ứng, vuốt chòm râu, nói một câu chứa đầy hàm ý: “Nàng sẽ tới ngay.”
Mới nghe thấy một câu này hắn liền lộ sơ hở, tim đập nhanh hơn, cảm giác được vành tai nóng lên. Để che dấu xấu hổ, Tích Vô Nhai giữ chặt Nghiêm Thiên Mẫn nhanh chóng bước vào đại sảnh, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Trực giác của nữ nhân luôn luôn linh mẫn, Tích Ngưng Sương vừa nghe câu nói tưởng như vô tình của Mạc Bạch liền nhận ra “nàng” là ám chỉ ai, đảo mắt nhìn đại ca của mình, thế nhưng hắn lại thoáng giật mình, đỏ hồng cả hai tai. Ghen tị, oán khí trong lòng nàng cũng bắt đầu ngưng tụ.
Nghiêm Thiên Mẫn vừa nghe thấy từ “nàng” cũng có chút không rõ, nhưng nhìn thái độ dấu đầu hở đuôi của huynh đệ khiến hắn không khỏi thắc mắc. Rốt cuộc là nữ tử nhà ai lại làm cho một người luôn trầm ổn như Tích Vô Nhai động tâm đây.
“Nghiêm đại ca, tại sao huynh lại ở đây?”
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu kinh ngạc, Nghiêm Thiên Mẫn quay đầu nhìn phía cửa, mắt trợn tròn.
Là Tiểu Vũ? Cũng không phải Tiểu Vũ. Người vừa bước vào cửa là một nữ tử thanh tú, tuy rằng bạc phấn thi son nhưng gương mặt, đôi mày, sống mũi, đôi môi, cùng thần thái đó, cho dù thế nào cũng không che đi được.
Nghi hoặc cùng khó hiểu, Nghiêm Thiên Mẫn chờ cả nửa ngày mới lên tiếng hỏi: “Ngươi… là Tiểu Vũ?”
Thấy được thân ảnh quen thuộc trong đại sảnh nên hưng phấn cất tiếng gọi, lại thấy hắn xoay người, trợn mắt há miệng, lúc này mới nhớ được mình đang dùng thân phận nữ nhi, không khỏi âm thầm ảo não. Vân Phi Vũ vẫn muốn giấu diếm thân phận thực sự để cho tình bằng hữu giữa hai người càng thêm lâu dài, nhưng lại bị một câu nói thiếu suy nghĩ của chính mình làm hỏng.
Đứng ở cửa, không biết bản thân nên tiến vào hay xoay người rời đi, cũng không biết nên thú nhận mọi việc hay hoàn toàn phủ nhận. Có điều, lời nói ra như bát nước hắt đi, dường như muốn giấu cũng không kịp nữa.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến dị thường. Tất cả mọi người ngưng thở, lặng lặng quan sát hai người đang chăm chú nhìn nhau.
Tinh thần Tích Vô Nhai bỗng nhiên chấn động. Nhìn sự vui mừng của nàng khi nãy cùng ánh mắt bối rối hiện tại, tựa hồ tất cả đều dành cho người bằng hữu đứng cạnh mình. Đột nhiên, trong lòng hắn dâng lên cảm giác phẫn nộ vì bị phản bội.
Tích Vô Nhai còn chưa kịp mở miệng, muội muội của hắn đã lên tiếng trước.
“Nghiêm đại ca, huynh quen Vân tiểu thư sao?”