Vân Khoảnh Dương mỉm cười theo sau phụ thân Vân Kính Thiên. Cái cảm giác mọi người chung quanh dùng ánh nóng như lửa hướng về phía mình, một lát lại nói điều gì đó không rõ ràng, tất cả đều khiến hắn buồn cười.
Xuân tâm nhộn nhạo nha hoàn, các vị phu nhân đứng đầu viện nội thì trưng bộ dáng câu dẫn, còn có các muội muội cùng cha khác mẹ, một đám nữ nhân như nhau. Vân Khoảnh Dương khinh thường cười lạnh: “Một đám sắc nữ.”
Mỗi người trong số bọn họ đều trốn tránh, che dấu ánh mắt của mình, duy chỉ có một người từ đầu tới cuối đều chăm chú nhìn hắn không chịu rời đi. Ánh mắt đó khiến Vân Khoảnh Dương cảm thấy không kiên nhẫn, liền quay đầu nhìn về phía chủ nhân của nó.
“Ân? Là ngũ muội Vân Phi Vũ của Lan Uyển, sao có thể như vậy?” Vân Khoảnh Dương khẽ nhíu đôi mày kiếm anh, nghi hoặc nhìn nàng.
Tướng mạo Vân Khoảnh Dương trong sơn trang vô cùng nổi tiếng, trên mặt bao giờ cũng lộ nét thản nhiên mỉm cười, cư xử với ai cũng hòa ái dễ gần, một chút cũng không giống phụ thân Vân Kính Thiên luôn lãnh đạm. Chính vì lẽ ấy, phu nhân các uyển cùng các vị tiểu thư đều thực sự thích hắn, luôn tìm cách lấy lòng cùng tiếp cận, chỉ có độc nhất Lan Uyển phu nhân cùng ngũ tiểu thư là không có thiện cảm với hắn.
Liễu Tố Lan đối xử với hắn cũng không tồi, chẳng qua cũng chỉ là ngoài mặt tỏ vẻ khách sáo, mà Vân Phi Vũ lại hoàn toàn lạnh lùng với hắn, chưa bao giờ cùng hắn hòa nhã ở chung một chỗ. Hắn là trang chủ tương lai, lẽ ra từng uyển nịnh bợ còn không kịp, nhưng chỉ có mỗi ngũ muội này thì khác, dường như cùng hắn có thâm thù đại hận vậy, cho dù đối mặt cũng tiêu sái lướt qua làm như không thấy, mỗi ngày nét mặt đều âm trầm như khắp thiên hạ ai cũng thiếu tiền của nàng.
Bởi vậy, tình cảnh ngày hôm nay khiến tâm tư Vân Khoảnh Dương trở nên hỗn độn, có điều, việc này lại khiến hắn càng thêm hứng thú.
Phía trên Vân Phi Vũ còn có các vị tỉ tỉ, vậy nên khi mọi người tụ họp, nàng luôn đứng cuối cùng, không muốn người khác chú ý tới mình, nhưng hôm nay lại phá lệ đứng giữa đám nữ quyến.
Trước kia thoạt nhìn, sắc mặt nàng trắng bệch xanh xao, lúc này hai má lại phấn hồng nộn nộn đáng yêu ( Người ta tức khí nha..), mà đôi mắt luôn vô thần ủ rũ nay rạng rỡ sinh động (Đang bốc hỏa a) trong mắt lại lóng lánh hỏa hoa (tia lửa) tựa hồ có thể khiến người ta tan chảy (cháy chết nhà ngươi), vậy mà nàng lại dùng ánh mắt mơ màng mê hồn ấy nhìn mình không chớp mắt (là trừng ngươi thì có) thực khiến người ta vô cùng khó hiểu, lại có điểm chờ mong, bất quá là chờ mong điều gì thì hắn cũng không rõ ràng.
“Vũ Nhi, con làm sao vậy? Còn không mau hành lễ!”
Tất cả nữ quyến đều đang cung nghênh trang chủ cùng đại thiếu gia trở về mà Vân Phi Vũ lại không nhúc nhích, chính là luôn nhìn phía trước rồi ngẩn người. Sự thất lễ của nàng khiến Liễu Tố Lan vô cùng kinh hoảng.
Vân Phi Vũ quả thực là hạc trong bầy gà (nổi bật hơn người), hơn nữa biểu hiện quái dị của nàng khiến cho mọi người đều hướng tầm mắt chăm chú nhìn mình.
Đại sảnh im ắng không một tiếng động, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của mọi người chung quanh. Vân Kính Thiên lạnh lùng nhìn nữ nhi trước nay chưa từng khiến hắn yêu thích, mắt lạnh càng thêm âm lãnh, vừa định mở miệng răn dạy lại phát hiện nàng nàng bắt đầu cử động, từng bước từng bước một từ trong nhóm nữ quyến đi ra, hơn nữa còn đi tới phía mình. Theo tầm mắt của nàng, hắn quay đầu, nhìn về phía nhi tử thừa kế duy nhất của mình… Vân Khoảnh Dương.
Gương mặt Vân Khoảnh Dương lộ ra một bộ biểu tình phức tạp, nhất thời không phát hiện ánh mắt Vân Kính Thiên.
Vân Kính Thiên quay đầu nhìn về phía Vân Phi Vũ, ánh mắt chợt lóe vài phần âm lệ, sau đó chắp tay sau lưng đứng sừng sững giữa đại sảnh, gương mặt bình tĩnh nhìn sự tình đang diễn ra, đồng thời liếc mắt cảnh cáo Liễu Tố Lan cùng lão quản gia đang muốn tiến lên phía trước.
“Là hắn, chính là tên hỗn đản này.” Vân Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Vân Khoảnh Dương. Nếu hiện tại trong tay y có một bả đao… thực muốn một nhát bổ đôi tên hỗn đản này.
Kí ức về đêm trước khi lên sàn đấu trỗi dậy, Kiều Phi Vũ cùng nghĩa phụ uống một trận say mèm. Y ngồi uống bia cũng thực thoải mái, nhưng chính cái tên nam nhân này đột nhiên ngồi xuống bên cạnh y, nói muốn mời y uống rượu. Kiều Phi Vũ nhìn ly Cốc-tai(rượu Cocktail) nho nhỏ trên hồng dưới xanh, nghĩ rằng người khác mời mà không uống thì thật chẳng ra sao, sau đó liền một ngụm cạn sạch. Ai ngờ… chính vì một chén rượu nhỏ này đã khiến cho y mất đi tự tôn nam nhân, trong lúc mơ mơ hồ hồ lại bị người ta dìu tới khách sạn, mơ mơ hồ hồ bị người ta lộng tàn cúc huyệt.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đối mặt với nam nhân gương mặt tuấn tú, khóe miệng lúc nào cũng ẩn hiện nụ cười tà mị… thật muốn đập hắn một trận răng rơi đầy đất. Có điều thể lực bị rút cạn, hậu đình yếu ớt kia hơi động một chút liền đau vô cùng. Đêm đó y lại phải thượng đài đấu quyền, vì muội muội, y nhịn, nằm úp sấp ở khách sạn. Trong lúc mê man, cũng không biết nam nhân kia rời đi lúc nào. Y chỉ nhớ trước khi đi, nam nhân đó còn nói điều gì đó, y không nhớ rõ, cũng không muốn nhớ.
Khi Kiều Phi Vũ mang thân thể tàn tạ lên võ đài, đầu óc cũng vô cùng choáng váng. Y biết sự tình không hề đơn giản như mình nghĩ. Vốn trước đó được báo rằng đối thủ đã bị thay đổi, một tên nước ngoài muốn thử sức cùng quyền vương thế giới ngầm, sau đó y liền bị người ta coi như bao cát để đánh đập, không còn một chút lực nào để kháng cự. Cuối cùng thì kết quả như thế này đây, xuyên không tới cổ đại làm nhân yêu. Mà đầu sỏ gây nên chuyện này chính là nam nhân trước mắt.
Đem toàn bộ phẫn nộ hóa thành ngọn lửa, Vân Phi Vũ không ngừng hướng tới Vân Khoảnh Dương phóng hỏa đao, lại thấy hắn cong lên khóe miệng, tiếu ý càng lúc càng sâu sắc khó lường. Vân Phi Vũ quả thực đã bị chọc tức tới phát cuồng, đầu óc phát hỏa, hoàn toàn quên mất mọi chuyện chung quanh, trong mắt chỉ còn lưu lại nụ cười thập phần chướng mắt của người nào đó.
Vân Phi Vũ kiễng mũi chân, bàn tay xinh đẹp túm lấy vạt áo Vân Khoảnh Dương, hung tợn nghiến răng thốt ra từng câu: “Hỗn đản, ngươi còn cười nữa là lão tử lập tức phế ngươi.”
Bộ dạng vô lại cùng lời lẽ thô tục của Vân Phi Vũ làm toàn bộ đại sảnh nhất thời trở nên im lặng, ngay cả đánh rơi một cây trâm nhỏ cũng có thể dễ dàng nghe thấy.
Ai nấy đều quên hít thở, ngây ngốc nhìn cặp nam nữ đang dây dưa cùng một chỗ tại chính sảnh.
Thần tình nam tử tuấn mỹ phi phàm vô cùng kinh ngạc, nữ tử kiều diễm tú lệ lại lộ ra ánh mắt nóng rực, bàn tay mềm mại nắm trụ cổ áo cùng thắt lưng nam tử, mũi chân kiễng cao khó khăn đứng vững. Nếu không phải ai cũng biết hai người là thân huynh muội thì cảnh tượng trước mắt có nói thế nào cũng khiến người ta cảm thấy thập phần ám muội.
Mọi người nhanh chóng lấy lại thần, đại sảnh im lặng lập tức nổ tung những thanh âm hỗn độn. Tuy thanh âm mỗi người cũng không tính là lớn, nhưng thử nghĩ một chút liền thấy… hơn mấy trăm người cùng lúc xì xèo nghị luận thì đúng là chẳng khác hàng vạn con ruồi tụ tập cùng một chỗ vù vù bay loạn.
“Câm miệng!”
Thanh âm nghiêm khắc gầm lên khiến cho đại sảnh lập tức im bặt. Mỗi người lại nhìn Vân Phi Vũ với ánh mắt khác nhau, có đồng tình, có thương tiếc, có châm chọc, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là tò mò.
Vân Kính Thiên nhìn nữ tử xa lạ trước mặt bằng ánh mắt không thể tin tưởng. Tuy rằng đều là con mình, nhưng hai người lại… dán chặt lấy nhau một cách ám muội như vậy khiến hắn cực kì không vừa mắt, sắc mặt nhất thời trở nên âm lạnh, ánh mắt không ngừng phát ra hàn quang, chỉ thấy hắn cười lạnh, nhếch môi lãnh đạm nói:
“Thật sự là ta đã nuôi được một “nữ nhi” tốt nga, nhìn ngươi không nói một lời liền bước tới, ta lại tưởng ngươi lâu ngày không thấy đại ca nên cao hứng tiến lên đây, thế nào cũng không đoán được ngươi lại không biết liêm sỉ, làm ra cái loại hành vi vô lại này, không có tới một chút rụt rè nên có của tiểu thư khuê các, không ngừng phun ra ác ngôn ác ngữ. Là ai đem ngươi dạy thành như vậy? Ân?”
Nói xong liền hướng ánh mắt quét qua đám nữ quyến trong sảnh một lượt khiến Liễu Tố Lan mặt mày trắng bệch. Mấy lời này thực sự khiến mọi người hoảng sợ, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy Vân Kính Thiên lộ ra loại biểu tình này, toàn sảnh nhất loạt không một tiếng động.
Vân Phi Vũ cũng bừng tỉnh, sau khi bốc hỏa với nam nhân trước mắt xong, đầu óc cũng dần thanh tỉnh. Tục ngữ nói “ xúc động là ma quỷ”, hiện tại, y thực sự có thể cảm nhận một cách sâu sắc nhất hàm nghĩa của câu nói này.
Bối rối đẩy Vân Khoảnh Dương ra, lưng áo không biết từ khi nào đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Vân Phi Vũ nhìn mọi nơi một lượt, nhận ra trong mắt họ không có châm chọc cũng là thương hại khiến y nhất thời nhớ tới trận quyền anh đêm đó… Ánh đèn chói mắt khiến người ta lo sợ, tiếng lăng mạ cùng những âm thanh hỗn độn không ngừng truyền tới tai y. Tất cả mọi người tựa ác quỷ múa vuốt nhe nanh, miệng đầy huyết nhục hướng về phía y cười cợt.
Mồ hôi lạnh theo chiếc gáy mảnh khảnh chảy xuống, trước những ánh mắt trừng trừng nhìn mình, Vân Phi Vũ giống như cây cỏ nhỏ bé lạc giữa cơn bão, thân mình không ngừng run rẩy.
“Người đâu, mang cho ta…”
“Lão gia, xin đừng.”
Liễu Tố Lan đẩy người trước mặt qua một bên, lao ra giữa sảnh quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cùng cầu xin.
“Lão gia, cầu người tha cho Vũ Nhi đi… nàng bệnh nặng mới khỏi, sẽ chịu không nổi gia pháp đâu!” Liễu Tố Lan quỳ rạp trên mặt đất, bò tới trước mặt Vân Kính Thiên, ôm lấy chân hắn mà kêu khóc.
Thấy Vân Kính Thiên đứng yên không động, Liễu Tố Lan vừa khóc vừa van xin: “Là lỗi của tiện thiếp. Sau khi Vũ Nhi bị thương không cho đại phu kiểm tra kĩ càng. Sau này mới phát hiện nàng mất trí nhớ. Lão gia… là đầu óc Vũ Nhi bị tổn thương nên mới có thể làm ra những hành vi không bình thường. Sau khi tỉnh lại nàng tựa như oa nhi ba tuổi, luôn hồ ngôn loạn ngữ. Lão gia, Vũ Nhi vừa nãy là bệnh điên phát tác nên mới nói hươu nói vượn như vậy, ngài ngàn vạn lần đừng cho đó là thật.”
Vân Kính Thiên hừ lạnh một tiếng, gương mặt anh tuấn vẫn lãnh khốc không chút biểu tình. Hắn cúi xuống gần sát Liễu Tố Lan, dùng thanh âm chỉ đủ cho hai người nghe thấy mà nói: “Ngươi cho là… ta sẽ tin vào lời nói dối của ngươi? Mất trí nhớ rồi phát điên? Ta xem chừng không phải như vậy, hẳn là nhiều năm ẩn nhẫn liền tới cực hạn, cho nên nhịn không được, bạo phát ra ngoài, ngươi nói xem có phải hay không, phu nhân của ta, Liễu…Tố …Lan? Nga, không đúng, ta hẳn nên gọi ngươi là Đỗ Nguyệt Nga mới phải.”
Liễu Tố Lan cả kinh, đối mặt với nụ cười cùng tia nhìn không chút độ ấm, tâm lý đề phòng nhất thời sụp đổ.
“Hắn đã biết, hóa ra hắn đã sớm biết hết mọi việc. Khó trách như thế, trước kia làm ra vẻ không chút nghi ngờ. Cái này không khó giải thích vì sao Vân Vụ sơn trang canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà thích khách có thể dễ dàng tiến vào Lan Uyển một cách dễ dàng, thì ra là thế.
Nếu hắn đã biết hết thảy, xem ra hôm nay Vũ Nhi muốn trốn cũng không có cơ hội. Tuy rằng Vũ Nhi là con ruột của hắn nhưng cái gia tộc sài lang chẳng chút nhân tính này… xem ra chỉ còn cách liều mạng.” Liễu Tố Lan lặng lẽ nắm viên hồng châu trong tay áo, giấu kín trong lòng bàn tay chờ đợi thời cơ.
“Người đâu, đưa ngũ tiểu thư giam trong hình đường, thi hành gia pháp!” Vân Kính Thiên đột nhiên đứng dậy, khí thế chủ gia tộc bộc lộ khiến mọi ngời không dám không nghe.
Liễu Tố Lan cúi đầu quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt. Trong lòng nàng hiểu rõ, Vũ Nhi một khi tiến vào từ đường sẽ không thể trở ra, cơ hội duy nhất chính là lúc hai tên hạ nhân đưa Vũ Nhi tới cửa. Cơ hội chỉ có một lần, tuyệt đối không được thất bại.
“Chậm đã!” Giọng nói ôn nhu kịp lúc vang lên, âm sắc trầm thấp dễ nghe, nhưng cũng hàm chứa không ít uy nghiêm.