Từ bên ngoài trở về, mới bước vào cửa Nam Uyển, cảm giác lo lắng đột nhiên dâng lên, Bích Nha căng thẳng, vừa đi vừa cẩn thận xem xét hai bên. Ngày thường trong trang viên rất ít hộ vệ mà hôm nay ở Nam Uyển, cách một trượng lại xuất hiện hai người. Nàng phát hiện có điểm không đúng, nhanh chóng trở về phòng.
“Tiểu thư, tiểu thư…….”
Vừa gọi, Bích Nha vừa đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy tiểu thư nhà mình sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, không nhúc nhích, thoạt nhìn thực giống một pho tượng không có sinh mệnh, mỏng manh dễ vỡ.
“Tiểu thư!” Nàng thét lên sợ hãi, đẩy mạnh nha hoàn bên cạnh, đưa tay tới gần mũi người nằm trên giường, cảm nhận được hô hấp vững vàng mới nhẹ nhàng thở phào.
Quay đầu, hai mắt mang hàn quang, khẩu khí lạnh lùng: “Nói, rốt cuộc là tại sao tiểu thư nhà ta lại trở nên như thế này?”
Tiểu nha hoàn gặp sự đe dọa như vậy, nhất thời sợ hãi, lắp bắp nói: “Ta…ta không rõ ràng lắm. Là…là đại… thiếu gia hạ lệnh để ta tới chăm sóc…. chăm sóc… Vân tiểu thư.”
Biểu hiện của người trước mắt quả thực giống như không biết chuyện gì xảy ra. Xem ra muốn biết chân tướng thì phải chờ tiểu thư nhà mình tỉnh lại. Bích Nha quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu vô cùng, thản nhiên nói: “Ngươi đi đi, tiểu thư nhà ta có ta hầu hạ là được rồi.”
“Nhưng…” Vẻ mặt tiểu nha hoàn có chút chần chờ, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của người đứng trước mình, nàng lập tức hoang mang rối loạn, nhanh chóng trốn khỏi phòng.
Ngồi vào đầu giường, Bích Nha nhẹ nhàng nắm tay Vân Phi Vũ, khẽ thì thầm: “Tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh lại đi. Bích Nha không bao giờ… không bao giờ rời khỏi người nữa, luôn bên cạnh bảo vệ người.”
Thư phòng tại Đông Uyển, Tích Vô Nhai lệnh cho nha hoàn vừa từ Nam Uyển chạy về lui xuống, cười khổ nhìn người bên cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài.
“Công tử, xem ra người thực sự bị ghét bỏ rồi. Nha hoàn hầu cận của Vân tiểu thư tựa như tỷ muội của nàng, hạnh phúc mai này của người tràn ngập nguy cơ nha.” Mạc Bạch nhìn hắn thở ngắn than dài, vỗ về chòm râu mà trêu đùa.
“Mạc tiên sinh, ngài….Aiz…. quên đi, hiện tại không phải thời điểm bàn luận chuyện tư tình nữ nhi, phải nhanh chóng tìm ra gian tế, nếu không đêm dài lắm mộng, để hắn lộng hành như vậy sẽ không tốt lắm.”
Nhắc tới chính sự, Mạc Bạch thu hồi vẻ vui cười, gương mặt nghiêm túc mà gật đầu: “Vân lão tặc thật sự quá giảo hoạt, dùng Vân tiểu thư làm lá chắn che mắt chúng ta, âm thầm bố trí quân cờ khác. Nói qua cũng phải nói lại, Vân tiểu thư thực sự đáng thương, bị chính phụ thân của mình đối xử như công cụ.”
“………” Tích Vô Nhai trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Hiện tại vẫn chưa thể khẳng định chuyện này không có can hệ tới nàng. Những điều đó đều là do chúng ta suy đoán mà thôi, chỉ có duy nhất một cách là tìm được gian tế mới có thể chứng minh nàng vô tội.”
Mạc Bạch chăm chú nhìn hắn, qua nửa ngày mới lắc đầu thở dài: “Công tử, biết nói với người như thế nào mới đúng đây? Có đôi khi người không chịu hiểu tình cảm người khác, nhiều ngày quan sát như vậy mà… người vẫn không nhận ra Vân tiểu thư là người như thế nào hay sao? Aiz… người a, đừng để tới khi tình thế không thể cứu vãn mới biết hối hận.”
Tích Vô Nhai chắp hai tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Nếu thực sự là lỗi của ta…Ta sẽ dùng tính mạng này để đổi lấy sự tha thứ của nàng.”
Mạc Bạch nhất thời không biết nói sao cho phải, chỉ có thể vỗ về chòm râu, liên tục lắc đầu.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên rót xuống mặt đất, sau một đêm nghỉ ngơi, mọi người lại bắt tay vào làm việc, dùng đôi tay của mình sáng tạo ngày mới.
Chủ tẩm tại Nam Uyển, Vân Phi Vũ bị ánh sáng chói trang đánh thức, chậm rãi mở mắt, cùng lúc đó, Bích Nha vẫn ngồi tại bên giường chăm sóc y cũng đột nhiên thức dậy, thấy cảnh này liền kinh hỷ tiến tới.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”
Hai hàng lông mi xinh đẹp theo y từ từ mở mắt mà rung động, cho tới khi nhìn rõ mọi vật, y miễn cưỡng tươi cười, vừa định mở miệng nói chuyện lại phát hiện cuống họng đau đớn như bị ai chém một đao, y vội vàng che cổ họng, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn ho khan, nỗi sợ hãi càng khiến y đau đớn.
Bích Nha thấy vậy liền vội vàng bưng chén nước tới, dìu y ngồi dậy, vừa giúp y uống nước vừa nói: “Tiểu thư chịu khó uống chút nước, ta đi nấu chút nước ấm pha mật để người nhuận cổ họng.”
Uống xong mấy ngụm nước lạnh, rốt cuộc cũng ngăn được cảm giác muốn ho khan, Vân Phi Vũ khẽ vuốt cổ họng, chỉ vào giấy bút trên bàn, ý bảo nàng lấy lại đây.
Xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống: “Mau thu dọn, chúng ta rời đi”
Bích Nha nhìn một hồi lâu mới nói: “Tiểu thư, hiện tại chúng ta đi ngay?”
Vân Phi Vũ gật đầu.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của y, Bích Nha bất đắc dĩ nói: “Được rồi, để ta thử xem, nhưng tiểu thư… có thể nói cho ta biết, hôm qua, khi ta không có bên cạnh đã xảy ra chuyện gì hay không? Vì sao chúng ta bị giám thị?”
Vân Phi Vũ kinh ngạc há miệng, nhanh chóng cụp mi, gương mặt lộ vẻ buồn bã, qua một lúc lâu mới thấy y ngẩng lên, đôi mắt đỏ ửng, lắc lắc đầu, sau đó lại huy bút viết mấy từ: “Đổi nam trang, bị ai hỏi thì nói ra ngoài ngắm cảnh.”
Bích Nha thấy y không nói, nhíu mày suy nghĩ một lát: “Được rồi, có điều hiện tại còn sớm. Sớm như vậy mà đi ra ngoài thì sợ là có người nghi ngờ. Như vậy đi, chúng ta vẫn như cũ, chậm rãi thu thập mọi thứ, tiểu thư thấy được không?”
Vân Phi Vũ cười, gật đầu.
“Ta đi chuẩn bị nước giúp người rửa mặt trải đầu.” Bích Nha liếc y một cái, than nhẹ một tiếng rồi bước ra ngoài.
Tại phòng bếp, một tiểu nha đầu thanh tú nhồi củi vào lò lửa, đứng dậy vỗ vỗ tay, thầm nghĩ, có lẽ hiện tại không nên xen vào. Đang muốn rời đi lại bị tiếng gió theo sát bên tai khiến nàng dừng lại. Quay đầu nhìn về phía sau, một chiếc lá liễu khô vàng nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, sau đó lại thấy một bóng dáng màu xanh nhạt từ từ xuất hiện, thoáng nghĩ một chút, nhìn chung quanh, thấy không có ai chú ý tới mình liền tiến tới.
Góc tường hẻo lánh của Bắc Uyển, Tống Mẫn nhăn mày nhìn thân ảnh màu xanh cách đó không xa, lạnh giọng hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Bích Nha xoay người, gương mặt lạnh như băng, nhìn không ra một tia cảm xúc: “Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Mẫn quan sát nàng một lượt, sau đó thản nhiên cười: “Tiểu thư nhà ngươi không nói cho ngươi biết sao?”
Không đợi Bích Nha lên tiếng nàng đã cười khẽ: “Cũng khó trách tiểu thư nhà ngươi không muốn nói. Bị người mình yêu thích nói như vậy, chỉ sợ là ai cũng cảm thấy mất mặt đi, ha ha ha..”
“Rốt cuộc ngươi có nói hay không?” Bích Nha tức giận, vung tay lên, một đạo hàn quang bắn thẳng tới nữ tử đối diện. Tống Mẫn mỉm cười không hề động đậy, tùy ý để tiểu đao lướt qua tai, mang theo mấy sợi tóc mai bị cắt đứt mà rơi xuống mặt đất.
Đoán chắc nàng không dám làm mình bị thương, nhưng mấy sợi tóc rơi xuống cũng khiến mồ hôi sau lưng Tống Mẫn chảy ròng, tươi cười đọng ở trên mặt, hung tợn nói: “Ngươi dám làm ta bị thương?”
Bích Nha hừ lạnh một tiếng, hàn quang trong tay lại tiếp tục xuất hiện, Tống Mẫn thấy vậy liền gáp gáp nói: “Ta nói là được, đừng kích động.”
“Vậy đừng dài dòng, nói mau!”
Tống Mẫn oán hận trừng mắt liếc nàng một cái, thầm nghĩ: “Nếu không phải còn có nhiệm vụ, ta đã sớm vận dụng độc dược bên người, xem ngươi còn kiêu ngạo được hay không.” Nhưng nàng hiểu được võ công của mình không bằng Bích Nha, chỉ có thể tạm thời nén giận.
“Cũng không có gì, chỉ là đem một chút tin tức nơi này báo lên thượng cấp, bên này liền phát hiện, sau đó Tích đại công tử liền nghi ngờ tiểu thư nhà ngươi.”
Đôi mi thanh tú của Bích Nha nhíu lại: “Ngươi cố ý?”
Tống Mẫn liên tục xua tay, chớp mắt, bày ra vẻ mặt vô tội: “Bích tỷ tỷ, đó là nhiệm vụ của người ta mà, ta cũng đâu cố ý vu oan cho ngũ tiểu thư. Là do Tích công tử kia hoài nghi lung tung, cũng không phải do ta.”
Bích Nha lạnh lùng liếc nàng một cái, quay đầu bước đi.
Đợi tới khi nàng bưng nước ấm từ phòng bếp trở về, bước vào phòng lại phát hiện tiểu thư nhà mình ngồi ở bên giường, cúi đầu không nhúc nhích, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
“Tiểu thư.”
Nhẹ nhàng cất tiếng gọi, thấy y đờ đẫn ngẩng đầu, vẻ mặt mơ hồ.
“Tiểu thư?” Bích Nha lo lắng kêu lên, lúc này Vân Phi Vũ mới lấy lại thần.
Thấy y làm ra hình ‘O’ của miệng khi phát ra âm thanh, sắc mặt thản nhiên, tiêu sái đến trước chậu rửa mặt. Bích Nha đau lòng lại không dám biểu lộ nửa phần, sợ rằng sẽ khiến nội tâm của y sụp đổ.