Đêm khuya, Vân Phi Vũ nhắm mắt nằm trên giường, hơi thở vững vàng khiến người ta nhìn qua liền tưởng y đang say ngủ, kỳ thực trong lòng y đang lo lắng sợ hãi về những chuyện xảy ra đêm qua, bởi vậy đành phải giả bộ ngủ để chờ người nọ tới. Y hiểu mình không có khả năng tự bắt lấy hắn, nhưng trước khi hắn hành động thì mình có thể kêu to lên, y tin tưởng mình sẽ làm được điều đó.
Được người ta hầu hạ đương nhiên thoải mái, chỉ là không một ai nguyện ý để kẻ khác đùa bỡn thân thể mình như vậy cả. Vân Khoảnh Dương biến thái, nhưng ít nhất cũng là tên biến thái mà y quen biết, còn nam nhân xa lạ này, chỉ cần nhớ tới những đụng chạm của hắn, Vân Phi Vũ lập tức sợ hãi, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Lẳng lặng chờ đợi, nghe tiếng gió ngẫu nhiên thổi qua, kí ức kiếp trước dần trở lại trong tâm trí Vân Phi Vũ. Nam nhân kia, kẻ có tướng mạo giống Vân Khoảnh Dương. Y nhớ rõ ngày đó, trước khi rời đi đó hắn còn nói sẽ quay trở lại tìm mình. Nếu hắn phát hiện mình đã chết, liệu trong lòng hắn có chút nào áy náy?
Cười tự giễu, kỳ thực trinh tiết đối với y không phải chuyện đáng để ý, điều mà y để ý chính là tự tôn nam nhân. Tuy người y yêu chính là nam nhân, nhưng cũng không thể chứng minh y có thể chấp nhận bị nam nhân khác đặt dưới thân. Cho dù là kiếp trước, thứ đã mất đi thì cũng không có cách nào đòi lại được… Trong bóng đêm, y lặng lẽ thở dài.
“Rốt cuộc tới khi nào ta mới thoát ra khỏi cái vận mệnh này?”
Mơ mơ màng màng đợi tới khuya, cho tới khi không thể chịu đựng được cơn buồn ngủ ập tới, y liền chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, nghênh đón y vẫn là nụ cười chói mắt của người nọ. Biết là hắn đến giúp mình thượng dược, cũng biết mình không thể ngăn cản được, y lập tức đỏ mặt hét to: “Thượng dược thuốc lập tức biến đi cho ta, ta không muốn chuyện ngày hôm qua xảy ra nữa.”
Vân Khoảnh Dương không tức giận mà chăm chú nhìn gương mặt phiếm hồng của y, khóe miệng nhếch lên nụ cười đã thực hiện được gian kế, xem y tức giận cũng không thèm nói thêm một câu, nhanh chóng quay đầu không để ý tới gương mặt tươi cười của hắn.
Chịu đựng sự đau đớn trong cơ thể, y cảm giác dường như đã không còn khó chịu như hôm qua, không biết là thần kinh chịu đau của mình được củng cố hay thân thể bắt đầu chậm rãi quen với sự đụng chạm của nam nhân này, chẳng qua, đối với y mà nói thì đó cũng là chuyện tốt, dù sao y cũng không muốn mất mặt khi đối diện với hắn.
Rõ ràng thời gian thượng dược hôm nay nhanh hơn rất nhiều, khi Vân Khoảnh Dương giúp Vân Phi Vũ mặc lại y phục, y không khỏi lên tiếng hỏi một vấn đề mà chính mình cũng cảm thấy ngốc nghếch: “Không cần thoa bên trong?”
Biết y không thích bị mình đụng chạm, hơn nữa nói thoa thuốc bên trong chẳng qua là vì mình muốn vậy, tuy nhiên, nghe y hỏi ra vấn đề này, hắn hận không thể lập tức tìm tới nơi đáng yêu kia.
Vân Khoảnh Dương nở nụ cười.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy người nọ trả lời, Vân Phi Vũ ngượng ngùng nhìn trộm một lần lại phát hiện hắn đang tươi cười, nhưng mà, nụ cười này không giống trước kia, quả thực khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Trước kia, nụ cười của nam nhân này nhìn qua quả thực rất ôn hòa, vẻ mặt vô hại, nhưng phía sau gương mặt tươi cười đó là điều có thể khiến người ta sợ hãi, lo lắng. Vậy mà hiện tại…chỉ sợ chính hắn cũng không phát hiện nụ cười của mình có bao nhiêu ấm áp cùng thoải mái.
“Kỳ thực ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, vì sao lại làm vậy với ta? Ta là đệ đệ ruột thịt của ngươi, không phải sao?” Bị nụ cười này hấp dẫn, Vân Phi Vũ vô tình thốt lên nghi vấn trong lòng. Mặc dù y vẫn cho rằng điều này xảy ra là do người trong Vân gia biến thái, nhưng trong thâm tâm y luôn có một thanh âm vang vọng, thanh âm ấy luôn phủ nhận những điều mà y suy nghĩ về hắn.
Vân Khoảnh Dương ngây ngốc, biết y chỉ vô tình, nhưng vết thương nơi sâu nhất trong tâm can bị đụng chạm, bóng đêm lạnh lẽo tựa băng tuyết nhanh chóng lan tỏa khiến hắn không khỏi âm thầm cảm thấy trào phúng. “Đúng vậy, y là đệ đệ ruột thịt, nhưng ta… cũng là nhi tử thân sinh của hắn!”
Không trả lời, Vân Khoảnh Dương hỏi ngược lại: “Đệ cảm thấy Vân gia sẽ để ý tới những điều này hay sao?”
Dường như không muốn cùng y tiếp tục đề tài này, Vân Khoảnh Dương không ở lại mà lập tức xoay người đi tới cửa, dừng lại nói nhỏ một câu: “Rốt cuộc là do đệ quá ngốc nghếch hay vẫn do ta quá cố chấp?”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để truyền tới bên tai Vân Phi Vũ. Y không hiểu rõ ý tứ của Vân Khoảnh Dương, nhưng bóng dáng cô tịch biến mất trước khung cửa khiến y thoáng chua sót, cảm giác xa lạ bắt đầu lan rộng trong lòng.
Vẫn như đêm trước, Vân Phi Vũ cũng không dám lơ là cho tới khi không chịu đựng được mới chìm vào giấc ngủ, bất quá, sau khi y ngủ, một đạo bóng đen quỷ mị xuất hiện bên giường, không làm bất kỳ hành động nào, chỉ lẳng lặng đứng bên giường nhìn y, cho tới khi bên cửa sổ hiện lên ánh sáng mờ nhạt mới lặng lẽ rời đi.
Ngày hôm đó, Vân Khoảnh Dương thoạt nhìn có chút tiều tụy, giống như không nghỉ ngơi cho tốt. Vân Phi Vũ muốn lên tiếng hỏi lại thấy hắn tỏ ra lãnh đạm, xa cách nên y cũng chẳng muốn quan tâm tới.
Một ngày lại một ngày trôi qua, ngay tại lúc Vân Phi Vũ nghĩ tên hái hoa tặc kia sẽ không xuất hiện nữa… y cũng không đoán được, đêm thứ sáu khi mình tỉnh lại, người nọ lại xuất hiện trong phòng.
Vẫn mang theo mùi hương khó chịu. Khi tỉnh lại, Vân Phi Vũ phát hiện bản thân không chỉ bị điểm á huyệt, ngay cả thân thể cũng không cách nào động đậy.
Phẫn nộ nhìn gương mặt không rõ ràng của hái hoa tặc. Hắn làm bộ như không thấy, dường như mục đích tới đây chỉ là để đùa bỡn thân thể y. Không lâu sau, thanh âm ồ ồ thở dốc cũng tiếng vang mi vang vọng trong phòng. Vân Phi Vũ thoáng phát hiện, y cảm thấy người đang lấy lòng mình lúc này… là hắn!
Lại làm tới bước cuối cùng thì dừng lại, người nọ thuần thục giúp Vân Phi Vũ mặc lại y phục, cởi bỏ huyệt đạo của y, sau đó lập tức biến mất khỏi phòng.
Vân Phi Vũ luôn hành động của hắn vô cùng khó hiểu, cũng phi thường chán ghét, nhưng tự tôn khiến y không muốn lộ ra, dù sao chuyện này đâu có gì vinh quang, hơn nữa nơi này cũng không có ai có thể khiến y bộc lộ tình cảm thực sự.
Liên tiếp vài ngày, sáng sớm ngày thứ bảy, Vân Phi Vũ nghĩ Vân Khoảnh Dương cũng thượng dược xong rất nhanh, y lại không ngờ hắn đột nhiên nói phải thoa cả bên trong. Liên tục tiếp xúc một thời gian khiến Vân Phi Vũ cảm thấy dây thần kinh đau đớn của mình đã chết lặng. Nhưng đã sáu ngày qua đi, hiện tại mới nói bên trong cũng phải thượng dược… cho dù y có ngu ngốc đi chăng nữa cũng cảm thấy hắn đang lấy cớ, muốn đùa bỡn thân thể y.
Tựa hồ nhận ra thiếu niên không tin tưởng, Vân Khoảnh Dương cũng chẳng giải thích nhiều, thẳng tay điểm huyệt đạo khiến y không thể phản kháng.
Nhìn nam nhân cởi bỏ khố y, Vân Phi Vũ cảm nhận được dục vọng trong ánh mắt hắn, dục vọng trắng trợn. Lúc này, không phải thân thể kháng cự, là nội tâm kháng cự.
Thiếu niên run rẩy thu hút ánh mắt nam nhân, nhìn lướt qua gương mặt kích động của y, thản nhiên nói: “An tâm, chỉ là thượng dược. Ta nói rồi, sẽ không động vào đệ thì sẽ không động, hơn nữa…”
Vân Khoảnh Dương liếm môi, trên mặt hiện lên nụ cười tà mị: “Chờ thân thể đệ hồi phục thật tốt thì làm sẽ càng sảng khoái, càng thoải mái hơn, không phải sao!”
Gương mặt thiếu niên đỏ bừng nhưng không phản bác, bởi vì y biết, da mặt nam nhân này đã dày hơn cả mặt đất rồi, mắng hắn chỉ khiến mình càng thêm tức giận mà thôi, vẫn là tiết kiệm sức lực cùng nước miếng thì hơn. Y lập tức an phận nhắm mắt, không nhìn nam nhân cùng những hành động tiếp theo của hắn.
Chớp mắt, từ khi Vân Phi Vũ tỉnh lại đã hơn một tháng trôi qua, vết thương trên cơ thể đã tốt lên nhiều, trừ vết sẹo cần thời gian xóa bỏ thì chỉ còn lại hàn khí đang ăn mòn cơ thể mà y nhận lấy trong đại lao, cần thời gian dùng thuốc trị liệu cùng bồi bổ cơ thể.
Trong thời gian này, thân thể luôn bị Vân Khoảnh Dương mượn cớ thượng dược mà đùa bỡn, lại bị hái hoa tặc hằng đêm quấy rầy, cùng số lần, nhưng y không thể tìm thấy điểm chung giữa hai người, đành phải bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Tháng mười hai, không khí mỗi lúc một lạnh lẽo, thân thể Vân Phi Vũ lại nhiễm hàn khí, không chịu nổi lạnh nên y vẫn luôn ở trong phòng, hơn nữa nam nhân kia cũng không cho phép y đi lại khắp nơi, chỉ cho y dạo quanh tiểu viện của hắn, điều này khiến y không còn muốn bước ra khỏi phòng.
Ngày hôm đó, vừa qua giờ hợi, Vân Phi Vũ ngồi trong phòng chờ bát dược thủy bồi bổ thứ hai trong ngày được mang tới để uống xong còn mau chóng đi ngủ, vậy mà đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Vô Hỉ đâu, quả là chậm chạp. Y vốn định mặc kệ, cứ đi ngủ luôn cho rồi, nhưng nghĩ tới việc đang say giấc lại bị đánh thức, tậm trạng sẽ cực kì khó chịu. Cuối cùng, y đành phải lấy với lấy chiếc áo choàng lông chồn mà Vân Khoảnh Dương chuẩn bị cho mình, muốn ra ngoài tìm kiếm.
Ngay khi Vân Phi Vũ mới bước tới cửa, cánh cửa lại bị mở ra từ phía ngoài. Cuống quýt bước sang một bên lại phát hiện người đứng ở cửa không phải Vô Hỉ, mà là nam nhân đã hai ngày nay không xuất hiện…Vân Khoảnh Dương.