“Dương Nhi, con không sao đó chứ? Tại sao lại không tập trung như vậy?”
Hứa Như Yên quơ quơ tay trước mặt nhi tử, nét mặt vô cùng lo lắng.
“Con không sao.” Vân Khoảnh Dương thôi ngẩn người quay sang nhìn mẫu thân, tươi cười.
“Có phải… thân thể không thoải mái hay không?” Hứa Như Yên dè dặt hỏi một câu lại thấy nét mặt nhi tử cứng đờ, vội vàng giải thích: “Con vừa đi đảm nhiệm chức vụ liền đi một mạch tới nửa năm. Mỗi lần trở về đều gầy đi một chút, cho nên thấy con mất tập trung như vậy ta lại tưởng con sinh bệnh.”
Nghe mẫu thân bối rối giải thích, Vân Khoảnh Dương thả lỏng nét mặt cứng ngắt của mình, khôi phục nụ cười ung dung.
“Con biết nương lo lắng, nhưng con thực sự không sao cả.” Vân Khoảnh Dương ngắt một trái nho trên khay, đưa lên miệng nhấm nháp, sau đó vội vàng tán thưởng: “ Nương, nho này thực sự rất ngọt, người nếm thử một chút đi.”
Nói xong, lại ngắt một trái nho đưa lên miệng vị phu nhân ngồi bên cạnh, nhất thời khiến nàng vui vẻ, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
“ Đúng a! Thực nghĩ không ra người phương Bắc ngang tàng thô kệch lại có thể trồng được loại hoa quả tốt như vậy.”
Hứa Như Yên cũng ngắt một quả đưa lên miệng nhi tử.
“Đẹp làm sao khung cảnh ấm áp của một cặp từ mẫu hiếu nhi.” Vân Kính Thiên đứng ở một góc khuất bên hồ nhìn cảnh tượng bên trong tiểu đình, vẻ mặt tràn đầy bất mãn cùng ghen tị, buồn bực phất tay áo rời đi.
“Phải rồi! Dương Nhi, Liễu phu nhân của Lan Uyển mắc bệnh gì? Tại sao lại đột nhiên qua đời? Ngũ nha đầu kia thường ngày không thích trò chuyện, lại chỉ quấn lấy nương của nàng, bây giờ….”
“Nương, chẳng phải ngày thường người vẫn không thích tìm hiểu mấy việc này đó thôi. Sao hôm nay lại quan tâm tới chuyện này?”
Vân Khoảnh Dương cắt ngang câu hỏi của mẫu thân, hắn không muốn nàng tìm hiểu sâu về việc này.
“ Ai… Dương Nhi, là nương lo lắng a. Nếu một ngày nào đó nương cũng mắc bệnh, sợ là lúc ra đi cũng khó được gặp mặt con lần cuối.”
Đôi mắt Hứa Như Yên hoen đỏ, càng nghĩ càng thương tâm.
Vân Khoảnh Dương vỗ nhẹ trán, bất đắc dĩ nói: “Người xem người đi, thực là… Chẳng phải mọi việc vẫn tốt đẹp sao? An tâm, nương của con có số đại phúc đại quý, nhất định có thể sống tới tám trăm tuổi.”
“Cái gì? Tên tiểu bại hoại này, nương sống lâu như vậy, không phải sẽ trở thành lão yêu quái hay sao.”
Hứa Như Yên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của nhi tử, vẻ mặt hiền từ cùng thương yêu.
Nhìn sắc trời, Vân Khoảnh Dương quay sang phía mẫu thân: “Nương, xem ra đã sắp tới giờ mão rồi, người trở về phòng một chút rồi chuẩn bị dùng cơm chiều đi.”
“Được rồi.”
Cẩn thận nâng mẫu thân dậy, hai người sóng bước đi tới tẩm phòng của Hứa Như Yên. Nha hoàn Phỉ Thúy thoáng nhìn hai người đi xa, xoay người bắt đầu lưu loát dọn dẹp khay trái cây trên bàn.
Sau khi dùng xong cơm chiều, Vân Khoảnh Dương vừa trở lại phòng của mình đã bị Vân Kính Thiên sai người gọi tới thư phòng. Chờ người truyền tin đi rồi, gương mặt nho nhã của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là sự chán ghét cùng oán hận.
“Lão bất tử này tới kỳ động dục hay sao vậy? Sớm muộn gì cũng cho ngươi chết ở trên giường.”
Vân Khoảnh Dương oán hận nguyền rủa nhưng vẫn nhanh chóng đi tới thư phòng.
Vào thư phòng, Vân Kính Thiên không trực tiếp kéo hắn vào mật thất mà lại ngồi một chỗ trầm tư cả nửa ngày, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Dương Nhi, thân thể mẫu thân ngươi thế nào?”
Vân Khoảnh Dương không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi tới việc này, thoáng ngẩn người, suy nghĩ một lúc vẫn không biết hắn có mục đích gì, đành phải thành thật trả lời: “Thân thể người có chút suy yếu, còn lại thì không có vấn đề gì.”
“ Nga, vậy thì sai người tới dược phòng lấy chút đồ bổ cùng tổ yến bồi bổ cho nàng đi.”
“Dạ, đa tạ phụ thân quan tâm.” Vân Khoảnh Dương khom người cúi đầu, trong lòng không ngừng tính toán, có điều vẫn không thể đoán được suy nghĩ của kẻ ngồi trước mặt.
“Khi phụ thân không gọi… Ngươi cũng nên chủ động tới tìm phụ thân đánh cờ, tâm sự, không cần lần nào cũng là ta cho người tới gọi. Dù sao chúng ta cũng là phụ tử tình thâm, không phải sao.”
“A, hóa ra là vậy.” Vân Khoảnh Dương liên tục cười lạnh trong lòng: “Khó trách, cả buổi chiều ở cạnh mẫu thân lại có cảm giác bị người khác âm thầm theo dõi, hóa ra là lão gia hỏa này. Đối với nhi tử của mình có ý nghĩ xấu xa, lại viện cớ đàm đạo phụ tử tình thâm. Dối trá! Vô liêm sỉ, thực khiến ta buồn nôn.”
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt, Vân Khoảnh Dương lại lộ vẻ kính cẩn nghe lời, mỉm cười: “Đúng vậy, là con sơ sót, từ nay sẽ nhớ kỹ.”
“Ân.” Vân Kính Thiên vừa lòng gật đầu, thuận tiện kéo đôi bàn tay tế của Vân Khoảnh Dương mà vuốt ve, khiến toàn thân hắn nổi một trận da gà. Hắn thực lòng muốn rút tay lại, sau đó xuất một quyền trúng gương mặt đắc ý của “phụ thân”, nhưng lại nghĩ tới mấy năm nhẫn nhục chịu đựng, không thể để uổng phí như vậy. Hắn lập tức cưỡng chế cảm giác ghê tởm trong lòng, im lặng mỉm cười tiếp nhận.
Tưởng rằng Vân Kính Thiên sắp nhịn không được, muốn kéo mình vào mật thất, lại không ngờ hắn lại đột nhiên buông tay, vẻ mặt phi thường nghiêm túc: “Dương Nhi, ngươi nghĩ như thế nào về chuyện xảy ra ở Lan Uyển?”
Vân Khoảnh Dương lại ngẩn người, nghĩ thầm: “Lão gia hỏa này hôm nay là sao vậy? Đột nhiên lại biến đổi thế này, quả thực khiến người ta nghĩ không ra hắn muốn gì.”
Suy nghĩ một lúc, Vân Khoảnh Dương đáp lại: “Quả thực hài nhi cũng cảm thấy kỳ lạ! Phòng vệ của sơn trang rất nghiêm ngặt, vậy thích khách là từ nơi nào xâm nhập vào mà có thể khiến thần không biết quỷ không hay? Hài nhi nghĩ… hắn là người trong sơn trang.”
Vân Kính Thiên xoa xoa cằm: “Ngươi nói đúng lắm! Chỉ có điều, người trong sơn trang đều được tuyển chọn một rất nghiêm khắc, vậy….”
Cẩn thận quan sát biến hóa trên gương mặt Vân Kính Thiên, Vân Khoảnh Dương không tìm ra được một tia sơ hở, trong lòng nghi hoặc, muốn nhanh chóng tìm ra đáp án, nhịn không được liền mở miệng hỏi: “Phụ thân, không biết người đã xem qua miệng vết thương trên thân thể hai người đó chưa?”
“Sao?” Vân Kính Thiên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Hôm đó, hài nhi có âm thầm xem qua miệng vết thương, vết tích để lại quả thực có điểm giống với “ Bích Lạc kiếm pháp” của Vân gia. Đường kiếm dứt khoát, gọn gàng, hơn nữa…” Vân Khoảnh Dương dừng lại một chút, thoáng nhìn qua biểu hiện của hắn, sau đó lai tiếp tục: “Chung quanh miệng vết thương có màu xanh lục.”
Vân Kính Thiên vừa nghe, giật mình đứng lên, giọng nói có chút bối rối: “Sao có thể như vậy? Không có khả năng đó! “Bích Lạc kiếm pháp” là bảo vật của Vân gia, chỉ trang chủ mới có tư cách kế thừa, lý nào người ngoài lại có thể biết được?”
“Việc này thực sự kỳ lạ?” Vân Khoảnh Dương nhíu mày: “Hiện tại chỉ có hài nhi và phụ thân biết được loại kiếm pháp này, mà chúng ta lại không có khả năng là hung thủ, thực sự vô cùng kỳ lạ….”
Hắn cố ý kéo dài thanh âm, lặng lẽ quan sát phản ứng của Vân Kính Thiên.
Ngày ấy, quan sát miệng vết thương trên cổ hai người đó, Vân Khoảnh Dương vẫn cho rằng thích khách chính là Vân Kính Thiên hoặc người hắn phái tới. Bởi vì sáng hôm đó, hắn luôn tỏa ra sát khí đối với mẫu tử bọn họ, cho nên không thể không nghi ngờ hắn. Còn có một sự kiện chưa cho hắn biết, thanh kiếm thích khách cầm trên tay chính là một trong tứ đại danh kiếm đã mất tích – “Thiên Tuyết kiếm”.
Lúc nhỏ, Vân Khoảnh Dương đã từng thấy qua thanh kiếm này. Bởi vì cả thân kiếm đều có một màu tuyết trắng, đẹp đến nỗi không giống phàm vật nên hắn mới có thể nhớ kĩ tới vậy. Mà mười tám năm trước, Vân Kính Thiên tiếp quản Vân Vụ sơn trang không lâu lại đột nhiên tuyên bố “Thiên Tuyết kiếm” mất tích. Tuy rằng sau đó có phái người tìm kiếm nhưng nhiều năm trôi qua vẫn không có chút tin tức gì. Hiện tại nghĩ lại, có phải hắn cố ý nói mất để một mình độc chiếm?
Việc này thực sự khiến người ta hao tâm tổn trí mà.
Phụ tử hai người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, cả thư phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở.
Đột nhiên, Vân Kính Thiên lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh: “Dương Nhi, vi phụ có chút mệt mỏi. Hôm nay ngươi lui xuống trước đi.”
Vân Khoảnh Dương nhìn nam nhân trước mắt, không sao tin nổi những điều mình vừa nghe thấy.
Tuy rằng Vân Kính Thiên đã gần năm mươi tuổi nhưng cơ thể cường tráng, gương mặt anh tuấn không lộ một chút dấu hiệu già cả, cũng chưa bao giờ hắn gọi Vân Khoảnh Dương tới rồi không làm gì cả, còn kêu trở về trước. Biểu hiện của hắn lúc này lại rất chân thật, thực khiến người ta khó hiểu.
“Vâng! Vậy phụ thân nghỉ ngơi cho tốt! Hài nhi xin phép đi trước.”
Mặc dù biểu hiện của Vân Kính Thiên hôm nay rất khả nghi, nhưng lại giúp Vân Khoảnh Dương tránh được việc ghê tởm kia khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Nhìn nhi tử ra khỏi thư phòng, Vân Kính Thiên không hề che dấu nội tâm kích động, gương mặt âm hiểm tới mức đến quỷ gặp cũng phải sợ hãi.
“Tại sao lại có thể như vậy? Người đó chắc hẳn đã chết. Đúng vậy! Là bị trận hỏa hoạn lớn năm đó thiêu chết. Chân hắn bị chính tay ta đánh gãy, những người thân tín đều bị ta diệt trừ, hắn không thể nào trốn thoát được. Thân thể hắn cũng cháy thành tro. Tuy rằng rất khó phân biệt nhưng vẫn tìm được đoạn kinh mạch bị đứt rời, không thể nào là giả được. Hắn chắc chắn đã chết rồi! Phải, hắn thực sự đã chết…”
Tâm trạng dần bình ổn, Vân Kính Thiên đứng dậy đối mặt với khoảng không của bức tường, tìm kiếm một lúc rồi nhấn xuống, chỉ nghe những tiếng “trát trát trát” vang lên, bức tường trước mặt hắn mở ra một thông đạo, thân thủ nhanh như chớp tiến vào, cánh cửa phía sau chậm rãi đóng lại.
Đối diện với bức họa duy nhất trong mật thất, Vân Kính Thiên tựa lưng lên ghế, chăm chú ngắm nhìn. Trong bức họa là một nam nhân tuấn mỹ dị thường, cả người tản ra khí chất tao nhã cao quý, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đạm mạc. Quả thực so với Vân Khoảnh Dương thì có tới bảy phần tương tự.
Vân Kính Thiên nhìn nam nhân trong bức họa. Bi thương, phẫn nộ, ái mộ, tuyệt vọng, từng cảm xúc thay nhau thoáng qua, nhưng cuối cùng đọng lại trong đáy mắt hắn chỉ có sự điên cuồng vô tận.